Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 569: Mộc Hàm hùng mạnh





- Á.

- Á!

- Á!

Những tiếng kêu đau đớn vang lên liên tiếp, chỉ trong hơn vài phút ngắn ngủi thì mười mấy người đã xuống đất, Mộc Hàm ra tay quá nặng, trực tiếp làm cho đám người mất đi năng lực chiến đấu.

Những thành viên Địa tổ đang đứng bàng quan cũng trợn mắt há mồm, điều này...Sao lại quá mạnh như vậy?

Bọn họ trước đó đều đã nghe qua thanh danh của Hạ Thiên, ai cũng biết người này rất hùng mạnh, nếu hắn đánh ngã đám người kia trong thời gian như vậy thì bọn họ sẽ tiếp nhận. Nhưng bọn họ cũng biết rõ Mộc Hàm, trong ấn tượng của đám người thì Mộc Hàm nổi tiếng không phải vì thân thủ mà chính vì thân hình và gương mặt, còn có mái tóc màu vàng. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn mà Mộc Hàm đã đánh bại được nhiều người Địa tổ, điều này...Còn ai dám nói thân thủ của Mộc Hàm chỉ bình thường?

Khoảnh khắc này Mộc Hàm nhìn đám người trên đất mà có chút ngây người, vì nàng không ngờ mình trở nên mạnh mẽ như vậy. Bây giờ nàng biết mình lợi hại hơn trước kia rất nhiều, chẳng qua trước đó nàng cùng luyện võ với Hạ Thiên, sự chênh lệch giữa nàng và hắn là quá xa, vì vậy nàng cũng không nghĩ rằng mình đã thật sự lợi hại.

Nhưng bây giờ, sau một trận chiến Mộc Hàm mới chính thức hiểu mình không còn là một Mộc Hàm đặc công bình thường của Long Tổ, một Mộc Hàm không đánh lại kẻ nào. Bây giờ nàng có thể đánh ngã hơn mười thành viên của Long Tổ một cách đơn giản, thậm chí nàng còn tin, chỉ cần đánh tay đôi thì nàng sẽ có thể đánh ngã tất cả.

- Chồng, anh đúng là lợi hại.

Sau khi Mộc Hàm lấy lại tinh thần thì cũng không quan tâm bên cạnh có bao nhiêu người nhìn mình, nàng nhào lên người Hạ Thiên rồi chủ động hôn cuồng nhiệt.

Một người biết mình lợi hại thì không đáng nói, mà chỗ lợi hại của Hạ Thiên chính là có thể biến người khác trở nên mạnh mẽ chỉ trong thời gian ngắn. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà thực lực của Mộc Hàm đã hơn trước gần chục lần.

Đám người Địa tổ thấy Mộc Hàm và Hạ Thiên hôn nhau mà không khỏi đưa mắt nhìn nhau, hai người này đúng là quá hùng mạnh, ngay cả chỗ này cũng thân mật với nhau như vậy sao?

Cũng không thiếu đàn ông hâm mộ Hạ Thiên, người này đúng là quá có phúc, Mộc Hàm là phụ nữ cực phẩm, người như vậy cũng có thể nắm vào trong tay, điều này đúng là người bình thường khó làm được.

Lần này hai người hôn nhau không quá lâu, Mộc Hàm đã từng có bài học, nàng nhanh chóng rời khỏi cái ôm của Hạ Thiên, nếu không lỡ may Hạ Thiên cởi đồ nàng ra thì rất phiền, nơi này dù sao cũng không phải trong nhà.

Mộc Hàm quét mắt nhìn mọi người, nàng khẽ hỏi:

- Còn có ai muốn bằng chứng nữa không?

Không ai trả lời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Điều này cũng bình thường, khi thấy kết cục của những người kia thì còn ai dám Mộc Hàm lấy ra bằng chứng? Bọn họ cũng biết Mộc Hàm không thể nào giả danh tổ trưởng Địa tổ, cái gọi là bằng chứng chẳng qua cũng chỉ vì muốn gây phiền phức cho nhau mà thôi, nhưng bây giờ ai dám gây phiền cho Mộc Hàm?

- Mộc Hàm, thân là tổ trưởng Địa tổ, cô đánh bị thương thành viên của mình, chẳng lẽ đây là những gì một tổ trưởng nên làm sao?

Tôn Bác Văn lúc này mở miệng, rõ ràng hắn vẫn không cam lòng chức tổ trưởng Địa tổ rơi vào trong tay Mộc Hàm.

- Vợ tôi cũng không đánh bị thương những thành viên của Địa tổ.

Hạ Thiên lúc này lười biếng nói một câu:

- Vì tôi muốn xử lý tất cả các người.

Đám người nghe nói như vậy thì không khỏi sững sờ, thì ra vẫn còn chưa xong sao?

Tôn Bác Văn cực kỳ phẫn nộ:

- Hạ Thiên, không cần khinh người quá đáng.

- Này, tôi rất ít khi ức hiếp người, vì đám ngu ngốc các người muốn giết vợ tôi, tất nhiên tôi cũng muốn giết các người, nếu không người ta còn cho rằng tôi dễ ức hiếp.

Hạ Thiên lười biếng nói.

- Cậu rõ ràng là cố tình gây sự.

Tôn Bác Văn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Thiên:

- Tôi giết vợ cậu khi nào?

- Dám làm không dám chịu, đúng là không phải đàn ông.

Hạ Thiên lắc đầu:

- Đám ngu ngốc các người dám đánh cho vợ Mị Nhi của tôi thê thảm như vậy, thiếu chút nữa thì chị ấy đã chết, nếu tôi để các người nhơn nhởn ra đây, như vậy vợ tôi nhất định sẽ rất tức giận.

Tôn Bác Văn chợt sững sờ, sau đó hắn tức giận nói:

- Đúng là nói hươu nói vượn, chưa nói đến vấn đề trước đó chúng tôi có làm gì với Mị Nhi, mà Mị Nhi trở thành vợ cậu từ khi nào?

Người đặt nghi vấn không chỉ có Tôn Bác Văn, hầu như những thành viên khác của Địa tổ cũng cảm thấy khó thể tin được. Mị Nhi là ai? Chỉ cần là người biết Mị Nhi thì cũng hiểu nàng là một khối băng ngàn năm, đừng nói lấy nàng làm vợ, đứng cách nàng một trăm mét cũng có thể cảm nhận được khí lạnh, hiệu quả còn rõ ràng hơn cả máy điều hòa nhiệt độ. Một khối băng như vậy mà có người lấy làm vợ sao? Dù là Hạ Thiên thì cũng không thể làm như vậy được.

Kỳ quái là người này đã ngắt một đóa hoa thủ đô là Mộc Hàm, không ngờ còn trái ôm phải ấp, còn muốn ôm cả Mị Nhi nữa sao? Người này quá tham lam, không sợ sét đánh sao?

- Mị Nhi vốn là vợ tôi, không tin thì cứ đi mà hỏi cô ấy.

Hạ Thiên trừng mắt bất mãn nhìn Tôn Bác Văn:

- Tóm lại đám ngu ngốc các người có ý nghĩ điên rồ muốn giết vợ tôi, tất cả đều chết hết đi.

Hạ Thiên nói xong những lời này thì nhào về phía Tôn Bác Văn, trước tiên hắn phải xử lý tên này.

- Dừng tay.

Một âm thanh quen thuộc truyền vào tai Hạ Thiên, một bóng đen lóe lên, một người phụ nữ thon thả xuất hiện, đó là Mị Nhi.

Những động tĩnh ở khu vực Địa tổ đã rơi vào trong tai Mị Nhi, nàng nghe nói Hạ Thiên đánh người ở đây, vì vậy cảm thấy có chuyện xấu sắp xảy ra. Nàng cũng không muốn đến đây nhưng cũng quyết định đến một chuyến, vì vậy mà phát hiện Hạ Thiên chuẩn bị ra tay giết người.

Tuy nói Mị Nhi có xúc động muốn giết chết Tôn Bác Văn nhưng vấn đề là Tôn gia sẽ không bỏ qua, nếu sự kiện truyền đi cũng không nên. Nơi đây là căn cứ Địa tổ, vốn là địa phương rất an toàn, nếu có người chết ở đây thì sợ rằng sẽ có nghi vấn về mức độ an toàn, đến lúc đó sẽ sinh ra rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Mị Nhi nhìn Mộc Hàm đứng cách đó không xa rồi dùng giọng không vui hỏi:

- Chẳng phải tôi nói cô phải quản thúc cậu ta sao?

- Có lẽ chị thích hợp để quản thúc chồng hơn, không tin thì chị thử xem.

Mộc Hàm nói với vẻ mặt kỳ quái, vừa rồi Hạ Thiên nói Mị Nhi là vợ mình, bây giờ Mị Nhi xuất hiện, đúng là quá trùng hợp.

Hạ Thiên thấy Mị Nhi thì có vẻ rất vui sướng:

- Vợ Mị Nhi, chị đến tìm tôi sao? Đợi tôi xử lý xong đám người này rồi nói sau.

- Không cho phép cậu giết người.

Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, người này chỉ biết giết người thôi sao?

Hạ Thiên lập tức buồn bực:

- Vợ Mị Nhi, sao chị không cho tôi giết người? Lần trước không cho tôi làm gì lão già Lý gia, bây giờ cũng không cho phép ra tay với tên ngốc Tôn Bác Văn này.

- Tóm lại không được giết người.

Mị Nhi cũng lười nói nhiều với Hạ Thiên, nàng biết rõ người này không thể nào nói lý được.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Mị Nhi, hắn muốn đánh nàng một trận, nhưng với công lực của hắn bây giờ thì muốn đánh Mị Nhi tuy không phải khó nhưng cũng không dễ dàng như vậy.

- Chồng, thôi bỏ qua đi.

Mộc Hàm lúc này cũng nhẹ giọng khuyên Hạ Thiên.