- Bắt lấy nó, bắt lấy nó cho tao... ....
Sau lưng truyên đến tiếng gào điên cuồng của Lục Tinh.
Tuy hai tên đàn ông không biết có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn đuổi theo, trong miệng cũng quát lên:
- Đứng lại.
Nhưn bọn họ còn chưa chạy đến nơi đã cảm thấy đầu gối đau đớn, sau đó cẳng chân không tự chủ được phải khuỵu xuống, cả hai bổ nhào xuống đất.
Khi bọn họ đứng lên định đuổi theo thì phát hiện Hạ Thiên và Mộc Hàm đã biến mất không còn bóng dáng, phía sau là Lục Tinh đang kêu gào.
... ....
- Chồng, cậu vừa đến thủ đô, chắc chưa từng đi dạo, hay tôi đưa cậu đi dạo?
Mộc Hàm rời khỏi tòa nhà Vọng Kinh, nàng ném chuyện của Lục Tinh sang một bên, đối với nàng thì tên kia chỉ là nhân vật nho nhỏ, căn bản không đáng chú ý.
Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó hắn nói:
- Đi dạo thì có gì vui?
- À, không thì tôi đưa cậu về nhà tôi.
Mộc Hàm dùng giọng đề nghị nói:
- Khoảng thời gian trước tôi đã mua một gian phòng, sau này chúng ta cứ ở đó.
Hạ Thiên cũng đồng ý, bây giờ hắn cũng không có gì làm, chuyện Tống Ngọc Mị cũng khó thể nóng lòng, còn phải bàn bạc kỹ. Dù sao hắn cũng không phải là đối thủ của Tống Ngọc Mị, dù thật sự tìm được nàng thì cũng không thể nào giải quyết, sợ rằng còn sa vào tay giặc.
Hai người ngồi xe taxi chạy về nhà Mộc Hàm. Lúc này một tên bảo vệ đang ngồi trong phòng ở khu dân cư, hắn có giấc mơ tán đổ một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng khi thấy Mộc Hàm với bộ trang phục tiếp viên hàng không, hắn định chào hỏi thì chợt sững sờ, người phụ nữ kia sao không giống như người trước đó? Nhưng gương mặt cô tiếp viên hàng không sao lại quen mắt như thế?
Khi tên bảo vệ còn đang chần chờ thì Mộc Hàm đã cùng Hạ Thiên tiến vào thang máy lên lầu mười chín, sau đó nàng mở cửa phòng kéo Hạ Thiên vào trong.
- Chồng, đây là nhà tôi, không đúng, sau này sẽ là chúng ta ở thủ đô.
Mộc Hàm đóng cửa phòng rồi dùng giọng dịu dàng nói với Hạ Thiên, sau đó nàng chủ động ôm lấy cổ hắn, cặp môi đỏ mọng được đưa lên.
Vợ chủ động dâng hiến, tất nhiên Hạ Thiên sẽ không từ chối, hắn hôn lên làn môi anh đào của Mộc Hàm, hai tay đưa lên người nàng lục lọi, hắn nhanh chóng cởi bộ quần áo tiếp viên hàng không trên người nàng, sau đó bắt đầu triển khai thế tấn công.
Gần đây sức chiến đấu của Hạ Thiên là rất mạnh, thể chất của Mộc Hàm cũng tương đối khá, hai người chiến đấu với nhau tất nhiên là cực kỳ dữ dội và bền bĩ. Cũng vì vậy mà mãi đến khi trời tối đen thì hai người mới kết thúc dây dưa.
- Chồng, tôi đi làm cơm.
Mộc Hàm cảm thấy Hạ Thiên đang vuốt ve người mình với cảm giác còn tiếc, nàng có chút bất đắc dĩ, nàng hối hận vì trước đó đã chủ động hôn hắn. Đáng lý ra nàng chỉ muốn hôn, cũng không ngờ hôn xong còn một loạt hành động khuyến mãi khác.
Cũng may lúc này Hạ Thiên cũng thả Mộc Hàm ra, nàng đứng lên đi vào nhà tắm, sau khi tắm rửa thì thay một bồ đồ ngủ tương đối bảo thủ, cuối cùng mới đi vào nhà bếp. Bây giờ đã hơn tám giờ, tuy hai người bọn họ đã ăn cơm chiều, nhưng sau một trận đại chiến kinh hồn vừa rồi, thể lực nàng đã tiêu hao gần hết. Nếu bây giờ Mộc Hàm không bổ sung năng lượng thì đêm nay sợ rằng khó thể nào phục vụ chồng mình.
Mộc Hàm dù là đặc công nhưng tài nấu nướng cũng khá tốt, khi nàng đứng ở nhà bếp chuẩn bị đồ ăn thì trong lòng có chút cảm giác khác thường, nơi đây giống như trở thành nhà mới của nàng.
Căn phòng này vốn chỉ là nơi tị nạn của Mộc Hàm, sau khi nàng quay về thủ đô, nàng dự cảm sẽ có ngày Triệu Công Tử sẽ gây bất lợi cho mình, vì vậy mới yêu cầu Yêu Yêu trợ giúp. Cuối cùng nàng có một thân phận mới, là Hàn Mộc, nàng mua nhà ở đây với thân phận mới, ngoài Yêu Yêu thì không ai biết rõ. Vì vậy khi nàng bị tập kích thì chỗ này cũng phát huy huy công dụng tsot.
Bây giờ Mộc Hàm thoát ly Long Tổ, Triệu gia cũng cắt đứt quan hệ với nàng, vì vậy mà chỗ ở tị nạn này chợt trở thành nhà chính thức của nàng. Quan trọng là bây giờ người đàn ông duy nhất của nàng cũng có ở đây, vì vậy nàng thấy đây là nhà của mình.
- Không thể ngờ mình cũng có một ngày là một người phụ nữ đơn giản, một người có thể nấu cơm cho đàn ông của mình, tương lai còn có thể sinh con đẻ cái, nếu cậu ấy muốn có con... ....
Trong lòng Mộc Hàm có ý nghĩ này, nhưng nàng cảm thấy chồng mình bây giờ chỉ là một tên thanh niên, có lẽ cũng chưa muốn có con.
Mộc Hàm trong phòng bếp nấu cơm với một bụng tâm tư, mà khoảnh khắc này Hạ Thiên không có việc gì làm, hắn thấy trong phòng có máy tính, vì vậy bắt đầu lên mạng.
Hạ Thiên mở web lên xin tin, cuộc sống của nhân dân khắp nơi vẫn là nước sôi lửa bỏng, chỗ này có chiến tranh, chỗ kia gặp khủng bố, còn có một đám lãnh đạo rơi rụng, tính mạng ảnh hưởng.
Hạ Thiên nhìn tin tức mà không chút hứng thú, sau đó hắn đăng nhập QQ, đáng tiếc là biểu tượng của Hinh Hinh công chúa cũng không sáng. Ngược lại thì nha đầu Tiểu Xảo lại sáng rực, hơn nữa còn nhanh chóng gửi tin đến.
- Hạ Thiên ca ca, anh đang ở đâu vậy? Nghe nói anh đến thủ đô rồi phải không?
- Đúng vậy, anh đang ở thủ đô.
- Thủ đô có đẹp không, có vui không? Anh đi đến bảo tàng nào chưa? Thiên An Môn có đẹp không?
- Không biết, anh có đi đâu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Em cũng muốn đến đó chơi, đáng tiếc là còn phải đi học, đúng là bức bối... ....
... ....
Vương Tiểu Nha và Hạ Thiên hàn huyên một lúc lâu, sau đó nàng nói mình còn phải làm bài tập, không thể tiếp tục tán dóc. Hạ Thiên lại nhàm chán, hắn thấy vì sao lên mạng lại mất vui như vậy?
Không có người nào nói chuyện, Hạ Thiên định đến phòng bếp tìm Mộc Hàm, để xem cơm chín chưa, nếu chưa kịp dùng cơm thì ăn vợ cho lành.
Khi Hạ Thiên chuẩn bị đứng lên bỏ đi thì một biểu tượng QQ chợt phát sáng, có một tin nhắn đến.
- Á, á, á, chồng, anh đến thủ đô khi nào? Em vất vả lắm mới có thể được lên mạng, bây giờ phát hiện anh đã đến thủ đô. Đúng là quá tốt, chồng đã đồng ý giúp mười ngón tay của em trở nên linh hoạt, anh mau đến giúp em, em muốn làm hacker đệ nhất thế gới... .....
Tin nhắn có vẻ rất kích động, chỉ cần nhìn nội dung tin nhắn cũng biết đối phương đã xem xét địa điểm của hạ thiên, nếu không thì sao biết hắn đến thủ đô?
- Tốt, em ở đâu?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu.
- Ở nhà em, à, đúng rồi, anh không biết nhà em đâu, chồng, nếu không em đi tìm anh, sẽ nhanh thôi.
- Nhưng cũng không biết đại ca có cho em ra ngoài không nữa, à này, chồng, anh chờ chút, em đi hỏi đã.
Phía bên kia không đợi Hạ Thiên trả lời mà tiếp tục nhắn tin đến