Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 417: Người giúp việc bị đánh





Người giúp việc Tiểu Thúy này tuy không tính là xinh đẹp nhưng làn da rất trắng, vì vậy khi trên mặt xuất hiện hai bàn tay đỏ tươi thì cực kỳ rõ ràng, vì vậy Vương Tiểu Nha vừa thấy đã phát hiện ra ngay.

- Không...Không có gì. Nguồn: http://truyenfull.vn

Tiểu Thúy tranh thủ bụm hai gò má, nàng ấp úng nói.

- Cái gì mà không có gì?

Vương Tiểu Nha có chút mất hứng:

- Chị Tiểu Thúy, chị rõ ràng bị người ta đánh, chị mau nói cho em biết, sao lại như vậy? Mới nãy giờ mà thôi, ai dám đánh chị?

- Thật...Thật sự không có gì, chị...Chị chẳng qua chỉ không cẩn thận mà vấp ngã thôi.

Tiểu Thúy khẽ nói.

- Chị Tiểu Thúy, chị nói dối cũng quá dở, ngã sao có bộ dạng này?

Vương Tiểu Nha càng mất hứng:

- Chị nói mau, rốt cuộc là ai đánh? Em giúp chị giải hận.

Vành mắt Tiểu Thúy đỏ lên, nàng cắn môi rồi lắc đầu:

- Thôi bỏ đi, chị cũng không sao, chẳng qua chỉ dính hai cái tát mà thôi, không có gì lớn.

- Này, sao có thể bỏ qua được? Chị là người giúp việc của em, đánh chị là phải nhìn mặt em, đánh chị khác nào đánh em. Hơn nữa chị Tiểu Thúy ngày nào cũng nấu cơm cho em, sao em có thể để kẻ khác ức hiếp chị được?

Vương Tiểu Nha chụp lấy cánh tay của Tiểu Thúy, sau đó nàng kéo đối phương đi ra:

- Đi, chị dẫn em đến tính sổ với tên kia.

- Tiểu Nha, hay là bỏ đi?

Tiểu Thúy có chút sợ hãi, nàng chỉ là người giúp việc đến từ nông thôn, tuy chủ nhà đối xử với nàng không tệ, nhưng nàng biết không thể trêu vào người thành phố. Nàng cũng không muốn động vào họ, nàng chỉ muốn làm tốt việc nhà, mỗi tháng có thể gửi chút tiền về cho cha mẹ, chị chút uất ức cũng không sao, mà có người giúp việc nào chẳng chịu uất ức?

- Chị Tiểu Thúy, chị yên tâm, em nhất định sẽ giúp chị giải hận.

Vương Tiểu Nha tuy nhỏ con nhưng lớn gan, nàng liên tục an ủi Tiểu Thúy đang rất sợ.

- Nhưng...Nhưng người đàn ông kia rất cao to, em chỉ là một cô gái nhỏ, sao có thể... ....

Tiểu Thúy rất lo lắng.

Vương Tiểu Nha cắt đứt lời Tiểu Thúy:

- Đừng sợ, có Hạ Thiên ca ca ở đây.

Vương Tiểu Nha rất thông minh, nếu không có Hạ Thiên thì nàng nào dám đi rửa hận cho người? Nàng chỉ là một cô bé, nếu đánh nhau thì thua chắc.

Tiểu Thúy cuối cùng cũng không nói gì, nhưng vẻ mặt vẫn có chút lo lắng.

- Tiểu Thúy, chị nói cho em biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Lúc xuống lầu thì Vương Tiểu Nha hỏi.

Tiểu Thúy cũng không tiếp tục giấu diếm, nàng nói rõ đầu đuôi sự việc. Thật ra quá trình rất đơn giản, vùa rồi Tiểu Thúy phát hiện nhà nhiều rác, hơn nữa lại có khách, vì vậy mới đi xuống bỏ rác vào thùng. Nhưng khi nàng vừa đi ra khỏi nhà thì một chiếc xe phóng đến thiếu chút nữa tông vào nàng.

Nhưng may mắn là chiếc xe chỉ chạy xẹt qua bên cạnh, tuy nàng không sao nhưng túi rác lại bị quấn theo xe, sau đó vỡ tung ra, rác bên trong túi bay vào xe. Khi đó chủ xe bước xuống cho Tiểu Thúy hai tát, mà nàng tự biết mình chỉ là một người giúp việc, không thể trêu vào người ta, vì vậy tự nhận xui xẻo. Cũng may sau khi cho nàng hai tát thì chủ xe cũng không tiếp tục làm gì khác, vì thế mà nàng còn tự nghĩ là mình may mắn.

- Buồn cười, trong khu dân cư mà chạy nhanh như vậy, còn suýt đụng vào người, hơn nữa còn đánh người, đúng là không biết nói lý lẽ.

Vương Tiểu Nha nghe xong sự việc thì cực kỳ tức giận:

- Chị Tiểu Thúy, chị yên tâm, em nhất định sẽ lấy lại công bằng cho chị.

Một lúc lâu sau ba người cũng đi qua một vòng, dù sao bây giờ cũng có rất nhiều người lái xe đi làm, trong khu dân cư cũng có nhiều người qua lại.

- Chị Tiểu Thúy, tên kia ở đâu?

Vương Tiểu Nha hỏi.

Tiểu Thúy nhìn quanh quẩn, sau đó nàng lắc đầu:

- Hắn giống như chạy mất rồi, nếu không...Hay là bỏ đi?

- Không được, loại người này phải dạy cho một bài học, nếu không hắn còn tưởng rằng ai cũng ức hiếp được.

Vương Tiểu Nha căm giận nói.

- Nhưng hắn ta không có ở đây, chị cũng không biết gì về hắn, chúng ta chẳng lẽ cứ chờ ở đây sao?

Tiểu Thúy khẽ nói.

- Người không có thì phải có xe chứ?

Vương Tiểu Nha suy nghĩ rồi nói:

- Chị Tiểu Thúy, chị xem, xe nào là của tên kia.

- À, là nó.

Tiểu Thúy chỉ vào một chiếc xe ở khá gần:

- Chị nhớ rõ biển số, hơn nữa cũng thấy hắn dừng xe ở đây.

- Là Audi!

Vương Tiểu Nha lẩm bẩm:

- Tên kia hình như rất giàu thì phải.

Tiểu Thúy nghe Vương Tiểu Nha nói đối phương rất giàu thì mở miệng ngay:

- Tiểu Nha, nếu không thì bỏ đi, dù sao người ta cũng không có ở đây.

Vương Tiểu Nha không quan tâm đến lời nói của Tiểu Thúy, nàng quay đầu nhìn xung quanh, sau đó nàng tìm được thứ mình muốn, là một cục đá.

Vương Tiểu Nha chạy đến lấy cục đá, mà cục đá này khá lớn, có lẽ cũng vài ký. Nàng cố gắng nhấc cục đá lên rồi chạy về phía chiếc Audi. Dưới ánh mắt sững sờ của Tiểu Thúy, Vương Tiểu Nha đập mạnh tảng đá lên cửa sổ chiếc Audi.

- Rầm!

Một âm thanh khá lớn vang lên, cửa thủy tinh vỡ nát, tiếng còi báo động chói tai cũng vang lên.

Vài chục giây sau, một người đàn ông cao lớn da ngăm đen phóng ra, hắn vừa chạy vừa quát lớn:

- Làm gì vậy? Thằng nào động tay chó vào xe ông?

Vương Tiểu Nha nhìn tên đàn ông, sau đó nàng nhìn Tiểu Thúy:

- Chị Tiểu Thúy, có phải con tinh tinh này đánh chị không?

- Con oắt này làm gì vậy?

Tên đàn ông giận dữ:

- Mày nói ai là tinh tinh?

- Là ông chớ ai, ông không giống tinh tinh sao?

Vương Tiểu Nha bĩu môi:

- Còn nữa, ông đừng mất hứng, tôi nói tinh tinh là khen ông. Mà ông có biết không nhỉ, tinh tinh rất khôn, ông thì ngốc như heo.

- Oắt con, muốn ăn đòn phải không?

Tên đàn ông bị nói là tinh tinh chợt tức giận sùi bọt mép, nhưng hắn lại không dám ra tay, không biết có phải đang do dự vì Vương Tiểu Nha còn quá nhỏ hay không.

- Ông mới cần ăn đòn.

Vương Tiểu Nha hừ lên một tiếng rất yêu kiều, sau đó nàng quay sang hỏi Tiểu Thúy:

- Chị Tiểu Thúy, chị nói đi, có phải con tin tinh này đánh chị không?

- Đúng, là hắn.

Tiểu Thúy chần chừ một chút rồi khẽ nói.

- Lại là cô sao?

Lúc này tên tinh tinh mới hiểu, hắn phát hiện ra Tiểu Thúy, vì vậy lập tức nói:

- Cô vừa làm bẩn xe của ông, bây giờ còn tìm người đến đập xe sao? Xem ra vừa rồi ông đây tát cô hai cái vẫn còn hơi ít.

Tên tinh tinh vừa nói vừa phóng về phía Tiểu Thúy, sau đó hắn vung tay muốn tát mặt nàng.

Nhưng khi bàn tay hắn còn chưa rơi xuống thì cẳng chân đã truyền đến cảm giác cực kỳ đau đớn, vì vậy hắn không khỏi gào lên:

- Á... ....