- Hạ thần y, cậu có đại ân với cả nhà tôi, Trương Thiết tôi lại không có gì báo đáp, cả đời này tôi chưa từng quỳ trước mặt ai, hôm nay tôi cũng chỉ biết dùng phương pháp này để cảm ơn cậu.
Người đàn ông nhìn Hạ Thiên, giọng điệu âm trầm và cương quyết:
- Sau này mạng của Trương Thiết chính là của cậu.
Hạ Thiên lúc này mới nhớ người này là chồng của Giang Tiểu Nhu đã nhảy lầu vài lần, hắn dùng giọng bất mãn nói:
- Tôi muốn lấy mạng của anh làm gì? Mạng của anh không đáng tiền.
- Hạ thần y, tôi biết rõ mạng mình không đáng tiền, nhưng chỉ cần cậu nói một câu, tôi sẽ tình nguyện làm bất kỳ chuyện gì, dù là giết người đốt nhà, tôi cũng không nhíu mày.
Trương Thiết ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên, ánh mắt rất kiên nghị.
- Những chuyện giết người phóng hỏa tôi tự làm sẽ tốt hơn.
Hạ Thiên có chút không cho là đúng, trong mắt hắ thì Trương Thiết này không có chút giá trị gì.
Trương Thiết không khỏi ngẩn ngơ, khoảnh khắc này hắn không biết nói gì cho phải.
Hạ Thiên lúc này mới mở miệng:
- Này, anh vừa nói, tôi muốn anh làm gì anh cũng tình nguyện phải không?
- Đúng vậy, Hạ thần y, cậu có gì cần phân phó, tôi nhất định sẽ làm tốt.
Trương Thiết vội vàng nói.
- À, vậy thì anh ra ngoài, đi xa ra một chút, đừng làm phiền đến tôi và chị Vân Mạn.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Trương Thiết không khỏi sững sờ.
Hạ Thiên thấy Trương Thiết không chuyển động thì mất hứng nói:
- Này, anh nói chuyện gì cũng làm mà? Bây giờ anh không ra tôi sẽ đánh văng ra.
- Không, không, không, Hạ thần y, tôi đã nói là giữ lời, cậu muốn tôi làm gì cũng được, bây giờ tôi sẽ ra.
Trương Thiết lúc này mới kịp phản ứng, hắn liên tục nói.
Trương Thiết bò lên, sau đó hắn cung kính bắt chuyện với Hạ Thiên và Liễu Vân Mạn:
- Hạ thần y, bác sĩ Liễu, tôi sẽ không quấy rầy hai người.
Trương Thiết nói xong những lời này thì xoay người không chút do dự, hắn đi ra khỏi cửa.
Hạ Thiên vung tay lên, một lực lượng bùng ra đóng chặt cửa, sau đó hắn lầm bầm:
- Cuối cùng cũng không còn ai quấy rầy.
Khi thấy ánh mắt xuyên thấu của Hạ Thiên thì Liễu Vân Mạn không khỏi đỏ mặt, nhịp tim cũng gia tốc. Chẳng lẽ lưu manh muốn
"hoạt động"? Lúc này còn chưa đến tám giờ mà?
Khi Liễu Vân Mạn có ý nghĩ này thì cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, Hạ Thiên đã bế nàng lên.
... ....
Cùng một khoảng thời gian, ở thủ đô.
Có một bóng đen cao lớn đứng trên tường thành, đây là một người đàn ông ba mươi tuổi, hắn chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nhưng bộ dạng anh tuấn bất phàm. Trên người hắn lại bùng ra một luồng khí thế khủng bố, chốc chốc có người đi qua bên cạnh, ai cũng sinh ra cảm giác không rét mà run, sau đó nhanh chóng bỏ đi.
Đúng lúc này cũng có một bóng người cao lớn đi về phía người đàn ông lạnh lùng kia, bước chân của người này có vẻ thong thả nhưng quỷ dị chính là chỉ sau khoảnh khắc đã đến sau lưng người đàn ông kia. Lúc này khí thế của người đàn ông lạnh lùng cũng biến mất khi người kia tiếp cận, trong bầu không khí chợt xuất hiện cảm giác đè nén, nhưng những du khách đi qua bên cạnh lại không phát hiện cảm giác khác thường.
Người đàn ông này cũng ba mươi, cũng rất anh tuấn bất phàm, khác biệt chính là gương mặt rất ôn hòa, làm người ta sinh ra cảm giác dễ sống chung.
- Minh Quang, cậu nên trở về sớm hơn.
Người đàn ông lạnh lùng cũng không quay đầu, giọng nói có chút lạnh lùng.
- Tôi không thể quay về.
Người đàn ông được gọi là Minh Quang trả lời.
- Lần này cậu muốn đích thân ra tay sao?
Người đàn ông lạnh lùng hỏi.
- Có lẽ là vậy.
Minh Quang chậm rãi nói:
- Tôi sẽ ở thủ đô chờ hắn đến.
Người đàn ông lạnh lùng khẽ nhíu mày:
- Theo tôi biết thì hắn tạm thời sẽ không đến thủ đô.
- Nếu người phụ nữ của hắn gặp nguy, tôi tin hắn sẽ đến.
Minh Quang cười nhạt nói.
Nguồn truyện: Truyện FULL
- Nhưng phụ nữ của hắn đều ở Giang Hải, cũng không ở thủ đô.
Người đàn ông lạnh lùng nói.
- Không, trong thủ đô vẫn có một người.
Minh Quang nhìn người đàn ông lạnh lùng:
- Là người được anh bồi dưỡng trở thành nụ hoa danh tiếng thủ đô, là Mộc Hàm.
- Nếu cậu muốn động vào cô ấy, tốt nhất phải hỏi ý của Tam thúc.
Người đàn ông lạnh lùng dùng giọng thản nhiên nói:
- Tuy cô ấy là người tôi bồi dưỡng ra nhưng bây giờ hai bên đã là cừu địch, hơn nữa Tam thúc của tôi đã nói rõ, nếu ai gây bất lợi cho cô ấy thì ông ấy sẽ không khách khí.
Minh Quang khẽ thở dài, hắn lắc đầu:
- Tam thúc của anh đúng là quá tốt với tiểu tử kia.
- Minh Quang, cậu hẹn gặp tôi chỉ muốn nói những lời này thôi sao?
Người đàn ông lạnh lùng lúc này có vẻ mất hứng.
Minh Quang cười nhạt một tiếng:
- Thật ra anh cũng biết rõ, nếu một khi Hạ Thiên được xác nhận là đồ đệ của Ám Hoàng, như vậy Tam thúc của anh sẽ giao Thiên tổ cho hắn, có phải không?
- Vậy thì sao?
- Anh tình nguyện nhìn Thiên tổ vốn thuộc về Triệu gia lại rơi vào tay người không liên quan gì đến Triệu gia sao?
Minh Quang dùng giọng không nhanh không chậm nói.
- Đó là quyết định của Tam thúc, không người nào có thể thay đổi.
Người đàn ông lạnh lùng chậm rãi nói.
- Nếu Tam thúc của anh chết đi?
Minh Quang tùy ý nói ra những lời như vậy.
Người đàn ông lạnh lùng chợt xoay người nhìn thẳng Minh Quang, một khí thế khổng lồ bùng ra, giọng nói cũng lạnh hơn:
- Lý gia các người muốn làm gì?
- Nguyện vọng lớn nhất của anh là tiếp quản Thiên tổ để trở thành Ám Hoàng thứ hai, mà chúng ta lại muốn giúp anh thực hiện ước nguyện này.
Minh Quang cũng không kiêng kỵ khí thế kinh người của người đàn ông lạnh lùng, hắn trả lời không chút hoang mang.
- Người Triệu gia chúng tôi cũng không tự giết hại lẫn nhau.
Người đàn ông lạnh lùng nói ra từng câu từng chữ.
Minh Quang vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt:
- Tôi biết rất rõ điều này, vì vậy mọi chuyện sẽ do Lý gia xử lý.
- Lý gia các người tốt nhất nên xem xét hậu quả.
Người đàn ông lạnh lùng mở miệng nói.
- Chúng tôi chỉ cho Tam thúc của anh nghỉ hưu sớm mà thôi, năm nay tuổi tác cũng không còn nhỏ, nên về hưu.
Minh Quang cười nhạt một tiếng:
- Chúng tôi cũng tin tưởng, cho anh tiếp quản Thiên tổ là lựa chọn tốt nhất.
Minh Quang dừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Có chuyện tôi thấy cần nhắc nhở anh, trước đó Minh Hiên đến Giang Hải cũng là giúp anh làm việc, cậu ấy có kết cục như hôm nay cũng có một phần trách nhiệm của anh.
- Cậu muốn truy cứu trách nhiệm của tôi sao?
Người đàn ông lạnh lùng chợt cười một tiếng.
Minh Quang lắc đầu:
- Gần đây hai bên gia đình quan hệ rất tốt, tôi chỉ hy vọng chúng ta tiếp tục hợp tác trong vui sướng.
- Tôi có thể coi như không có gì xảy ra, đó là cực hạn.
Người đàn ông lạnh lùng trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi nói.
- Vậy là được, những gì nên nói đều đã nói, hành động của chúng ta sẽ được tiến hành rất nhanh. Tôi tin không bao lâu nữa anh sẽ là tổ trưởng mới của Thiên tổ, mà thời gian xây dựng cơ đồ cũng không còn quá xa.
Minh Quang nói xong những lời này thì chậm rãi bỏ đi xa:
- Tôi đi trước, ngày sau tiếp tục.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn bóng lưng Minh Quang, hắn mở miệng nói:
- Có chuyện tôi cần nhắc nhở cậu, nếu Tam thúc của tôi có bất kỳ vấn đề nào ngoài ý muốn, có người sẽ không chịu mặc kệ, vì vậy các người cũng cần có điều gì đó ngoài ý muốn. Nếu không đến lúc đó các người rõ ràng đã cố ý gây chuyện.
- Anh nói đến Mị Nhi sao?
Minh Quang cũng không quay đầu lại, hắn vẫn chậm rãi bước đi:
- Anh yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý thỏa đáng.
Người đàn ông lạnh lùng không nói gì thêm, hắn chỉ nhìn Minh Quang biến mất giữa mà đêm.
Một lúc lâu sau người đàn ông lạnh lùng mới nói ra hai chữ:
- Ngu ngốc.
... ....
Sáng hôm sau.
Khi Lãnh Băng Băng đi vào cục cảnh sát thì cũng đã có hơi muộn, gần đến chín giờ. Nhưng khi nàng vừa bước chân vào cục cảnh sát thì đã nhíu mày, bầu không khí có chút kỳ lạ, người nào thấy nàng cũng có ánh mắt không giống ngày xưa. Đồng thời cũng có nhiều người tụ tập nghị luận, nhưng khi thấy mặt nàng thì tản ra ngay.
Trực giác nói cho Lãnh Băng Băng biết đối tượng của đám người chính là mình, nhưng nàng không biết bọn họ đang nghị luận về điều gì. Nếu là chuyện giữa nàng và Hạ Thiên thì rõ ràng đã không có gì bí mật, những người này dù nghị luận cũng không nên ra vẻ thần bí như vậy.
Lãnh Băng Băng bước vào khu hành chính đội cảnh sát hình sự cũng cảm thấy bầu không khí rất quái dị, tuy ai cũng chào hỏi nàng như xưa nhưng sau đó bầu không khí lại trầm lặng hẳn, vẻ mặt người nào cũng rất quỷ dị, còn có người giống như muốn nói lại thôi.
- Xảy ra chuyện gì?
Lãnh Băng Băng hỏi.
- Không, không có gì... ....
Một đám thủ hạ vội vàng lắc đầu.
Lãnh Băng Băng chợt sinh nghi, nhưng nàng không truy vấn mà bước vào phòng làm việc của mình.
Khi Lãnh Băng Băng vừa ngồi xuống thì đã có người đập cửa, nàng quay lại nhìn, là Đồng Giang.
- Vào đi!
Lãnh Băng Băng nói.
Đồng Giang tiến vào, trên tay còn có một tờ báo, hắn cẩn trọng nói:
- Chào cục trưởng.
- Có chuyện gì?
Lãnh Băng Băng có chút mất vui, hôm nay đám cảnh sát sao quái dị như vậy?
- Cục trưởng, chị đã xem qua phần báo này chưa?
Đồng Giang đưa tờ báo cho Lãnh Băng Băng.
Lãnh Băng Băng nhận lấy, đây là báo nhanh ở thành phố Giang Hải, có sức ảnh hưởng khá lớn, được xưng là báo chí có số lượng phát hành lớn nhất. Tất nhiên báo này được xưng là số lượng lớn nhất cũng chỉ vì chất lượng không ra gì, hơn nữa lại có giá rất rẻ, năm phân tiền một tờ, hơn nữa lại có hai ba mươi trang nội dung, dù mua làm giấy lộn cũng có lời.
Bình thường Lãnh Băng Băng cũng xem báo nhưng ít xem báo này, khi thấy Đồng Giang đưa sang với bộ dạng quỷ dị thì nàng chợt ý thức được bên trong có nội dung không tầm thường. Khi nàng mở báo ra thì trên đầu đề đã có lời tựa:
"Con hoang của tham quan, vì sao từng bước lên trời?"