Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 310: Ăn Mộc Hàm





Tiếng đập cửa vang lên quá đột nhiên làm Mộc Hàm ngây người, đúng lúc này Hạ Thiên đã kéo mảnh vải trước ngực nàng, lúc này thân thể nàng đã không còn gì che chắn trước mặt hắn.

Hạ Thiên nhìn thân thể quen thuộc mà ánh mắt không khỏi trở nên nóng bỏng, bây giờ hắn phải hưởng thụ bữa tiệc tuyệt vời này mới được.

- Ầm ầm... ....

Tiếng đập cửa ngày càng lớn, nghe giống như có người dùng chân đá vào cửa, bên ngoài còn vang lên một giọng nói thiếu kiên nhẫn:

- Mở cửa, cảnh sát đây.

- Chồng, trước tiên ra xem có chuyện gì đã, nếu không bọn họ sẽ phá cửa.

Mộc Hàm khẽ nói, bây giờ nàng không còn mảnh vải che thân, nếu có người tiến vào sẽ lỗ lớn.

Hạ Thiên nghe nói như vậy thì bế Mộc Hàm đi đến bên giường, hắn đặt nàng lên giường, sau đó kéo chăn che giấu thân thể tuyệt vời. Hắn không muốn vợ bảo bối của mình bị kẻ khác nhìn, vì vậy trước khi đi giải quyết phiền toái phải che giấu cho tốt.

- Vợ, chờ tôi đuổi đám người kia đi, tôi sẽ quay lại ngay.

Hạ Thiên nói với Mộc Hàm một câu, sau đó thân thể lóe lên, đi đến bên cửa.

Hạ Thiên mở cửa và thấy hai cảnh sát đứng bên ngoài, một viên cảnh sát xuất trình giấy chứng nhận nói:

- Chúng tôi là tổ truy quét tệ nạn ở phân cục quận Đông, có người tố cáo trong phòng đang có hoạt động mua bán dâm.

- Cút.

Hạ Thiên cắt đứt lời nói của đối phương.

Hai tên cảnh sát đầu tiên có chút sững sờ, ngay sau đó đã nổi giận.

- Mày nói gì?

- Mở cửa, chúng tao muốn vào điều tra.

Hai cảnh sát hầu như cùng quát lên với Hạ Thiên.

Hạ Thiên không muốn nói nhảm với hai tên cảnh sát quấy rối, hắn vung hai nắm đấm rồi đánh ra như chớp, hai nắm đấm trúng đầu hai tên cảnh sát. Hai tên cảnh sát kêu lên đau đớn rồi bật ngửa, cả hai ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

- Ngu ngốc.

Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hai tên cảnh sát đã chết ngất, sau đó hắn đóng cửa phòng, lách mình đến bên giường. Hắn nhấc chăn lên, bữa tối với đầy đủ núi đồi thung lũng đang chờ đợi bên dưới.

Hạ Thiên nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình hắn nhào lên người Mộc Hàm, sau đó chuyên chú hưởng dụng bữa tối. Trước tiên nhai nuốt hai cái bánh bao lớn căng tròn mềm mại, sau đó hưởng dụng làn da thơm mịn trắng tinh tươm, những hương vị tuyệt vời làm hắn khó thể ngừng lại.

Một tình cảnh hoạt động dữ dội chợt xuất hiện, đầy đủ âm thanh mê người rộn rã, hơn nữa còn kéo dài thật lâu không dứt.

Khu dân cư Cảnh Uyển.

Lãnh Băng Băng về đến nhà thì phát hiện em họ còn chưa quay về, nàng muốn điện thoại tìm Hạ Thiên, khi lấy điện thoại ra thì có người gọi đến, đó là thủ hạ của nàng, là đội trưởng Đồng Giang đội cảnh sát hình sự.

- Có chuyện gì?

Lãnh Băng Băng nhận điện thoại rồi mở miệng hỏi.

- Cục trưởng Lãnh, có chuyện muốn báo cáo.

Giọng điệu của Đồng Giang trong điện thoại cực kỳ khách khí.

- Nói đi.

Lãnh Băng Băng nói.

- Là thế này, trong cục nhận được tin báo, nói có người mua bán dâm ở khách sạn Khải Duyệt, sau đó đội tện nạn xã hội đã phái hai người qua, cũng không ngờ hai người kia bị người ta đánh ngất xỉu. Bây giờ đội tệ nạn xã hội đang phái thêm người đến, thuận tiện điều tra toàn bộ khách sạn Khải Duyệt, không biết cục trưởng thấy như vậy có thích hợp không?

Đồng Giang nhanh chóng nói ra nguyên nhân sự việc.

Lãnh Băng Băng khẽ nhíu mày:

- Anh nói có vụ mua bán dâm, người của tổ tệ nạn xã hội lại bị đánh ngất sao?

- Phán đoán sơ bộ là như vậy, nhưng hai cảnh sát kia còn chưa tỉnh lại, vì vậy còn chưa biết được tình huống cụ thể. Khi bảo vệ khách sạn phát hiện ra thì bọn họ đã ngất xỉu trong hành lang.

Đồng Giang trả lời.

- Đã làm rõ thân phận của người tình nghi chưa?

Lãnh Băng Băng sinh ra một loại dự cảm quái dị, sao tình hình nghe có vẻ không đúng như vậy?

Đồng Giang nhanh chóng trả lời:

- Cục trưởng, cũng chưa rõ ràng, nhưng người đặt phòng tên là Mộc Hàm, nghe nói có mái tóc màu vàng... ....

- Cái gì? Mộc Hàm sao?

Lãnh Băng Băng cắt ngang lời Đồng Giang:

- Anh xác nhận đó là Mộc Hàm sao? Gian phòng kia có phải là 1208 không?

Đồng Giang chợt ngây người:

- Cục trưởng, sao chị biết?

- Hừ, Đồng Giang, anh nói tổ tệ nạn xã hội khoan hãy hành động, đợi lệnh của tôi.

Lãnh Băng Băng nói ngay, sau đó nàng cúp điện thoại và bấm số Hạ Thiên.

... ....

Trong khách sạn, Mộc Hàm đang khẽ cầu xin:

- Chồng, có thể cho người ta nghỉ ngơi một chút được không, ư... ....

Tuy Mộc Hàm là đặc công, tốt chất thân thể rất tốt, nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên, sao có thể chịu đựng được sự vô độ của Hạ Thiên?

Hạ Thiên tạm thời ngừng hoạt động thân dưới, hắn cúi đầu ăn bánh bao lớn. Đúng lúc này chuông điện thoại đã vang lên:

- Ông xã, điện thoại kìa...Ông xã, điện thoại kìa... ....

Mộc Hàm nghe được giọng nói của Kiều Tiểu Kiều mà sinh ra cảm giác quái dị, giống như hai bên đang vụng trộm với nhau... ....

Hạ Thiên cuối cùng cũng ngừng ăn bánh bao, hắn cầm điện thoại, sau đó bắt máy:

- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, nhớ tôi không?

Mộc Hàm rất muốn bóp chết Hạ Thiên, người này đang nằm trên người mình, thậm chí còn chưa rút ra khỏi người nàng, bây giờ lại cợt nhả với Lãnh Băng Băng qua điện thoại. Trách không được Tôn Hinh Hinh nghi ngờ hắn thích Lãnh Băng Băng nhất, bây giờ nàng cũng sinh ra cảm giác như vậy.

- Không!

Lãnh Băng Băng tức giận nói, nàng nghĩ Hạ Thiên có tám phần đang chơi bời với Mộc Hàm trong khách sạn, vì vậy mà trong lòng sinh ra cảm giác không thoải mái. Nàng khẽ cắn răng rồi nói:

- Có phải cậu và Mộc Hàm đang ở khách sạn Khải Duyệt không?

- Đúng vậy, vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị muốn đến đây sao?

Hạ Thiên cười hì hì hỏi.

Lúc này Mộc Hàm không nhịn được phải véo lên người Hạ Thiên rồi khẽ lắc hông bóp chết thứ gì đó, tên khốn này rõ ràng có ý muốn kéo Lãnh Băng Băng đến chơi tay đôi.

- Không qua.

Lãnh Băng Băng tức giận trả lời, sau đó nàng tiếp tục hỏi:

- Vậy cậu vừa đánh hai cảnh sát phải không?

- Đúng vậy, bọn họ rất phiền toái, tôi đã bảo bọn họ đi ra, bọn họ không chịu, như vậy chỉ còn cách đánh cho ngất xỉu.

Hạ Thiên thành thật trả lời.

- Cậu chỉ mang đến phiền toái cho tôi.

Lãnh Băng Băng tức giận nói, dù cảnh sát thật sự đến tìm phiền toái, hắn không biết điện thoại cho nàng à? Sao lại trực tiếp đánh người? Đúng là cả ngày chỉ biết đánh đấm.

- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị có phiền toái gì sao? Nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp chị giải quyết. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hạ Thiên vội vàng nói.

Khoảnh khắc này Lãnh Băng Băng cũng không biết nói gì, sao nàng lại gặp phải một tên đàn ông thế này, rõ ràng tự đưa đến phiền toái, còn không biết xấu hổ nói sẽ giải quyết cho nàng.

- Thôi bỏ, cậu cứ chậm rãi ở đó mà chơi bời với Mộc Hàm.

Lãnh Băng Băng nói một câu tức giận rồi cúp điện thoại.

- Vợ cảnh sát tỷ tỷ hình như lại ghen.

Hạ Thiên lầm bầm, nhưng lúc này hắn cũng không thể nào đến nghiệm chứng xem Lãnh Băng Băng có ghen hay không.

- Chồng, chị cũng ghen.

Mộc Hàm dùng sức véo Hạ Thiên.

- Tôi sẽ kiểm chứng cho chị.

Hạ Thiên cúi đầu xuống, môi lại liền môi.

Tình cảnh sau đó vẫn tiếp diễn, cái gì vốn hoạt động sẽ hoạt động, thứ gì cần xoa nắn sẽ được xoa nắn.

Khi Hạ Thiên và Mộc Hàm còn đang vận động điên cuồng không tha cho nhau ở khách sạn thì ở khu dân cư Danh Diển, trong nhà Liễu Vân Mạn, Isabella nhìn vào tô mỳ mà phàn nàn với Liễu Vân Mạn:

- Vân Mạn, đến bây giờ bạn vẫn chưa chịu học nấu ăn sao?

- Mình đang học nấu ăn, nếu bạn không sự làm vật thí nghiệm, bây giờ mình có thể chiêu đãi bạn.

Liễu Vân Mạn mỉm cười nhìn Isabella.

- Vậy thì tôi, mình sẽ ăn mỳ.

Isabella có chút bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn làm chuột bạch của Liễu Vân Mạn.

- Điều này cũng không trách mình được, ai bảo bạn muốn đến làm gì?

Liễu Vân Mạn nhìn Isabella:

- Nếu không chúng ta ra ngoài ăn.

Isabella cuối cùng cũng không nói gì, đây đúng là vấn đề của nàng, nàng là tội phạm bị truy nã, nàng cần an phận, ít nhất cũng không thể tung tăng dạo chơi khắp Giang Hải.

Isabella trút hết tất cả bất mãn của mình lên tô mỳ, nhưng nàng cũng lập tức phát hiện ra hương vị tô mỳ không tệ, xem ra Liễu Vân Mạn không có tài nấu cơm nhưng có khiếu nấu mỳ.

Hai người giải quyết bữa tối trong thời gian vài phút, sau đó Liễu Vân Mạn mất mười phút để thu dọn bàn ăn và dụng cụ nhà bếp, khi nàng từ nhà bế đi ra lại phát hiện Isabella nhàm chán ngồi trên ghế sa lông.

Liễu Vân Mạn đi đến ngồi xuống bên cạnh Isabella, nàng cuối cùng cũng hỏi ra những gì đang nghi ngờ:

- Isabella, lần này bạn đến Giang Hải làm gì?

Isabella cười hì hì với Liễu Vân Mạn:

- Vân Mạn, yên tâm đi, lần này mình không đến để giết người.

- Vậy bạn đến đây làm gì?

Liễu Vân Mạn tiếp tục truy vấn.

Trong mắt Isabella lóe lên cái nhìn xảo quyệt:

- Vân Mạn, mình đến cướp chồng bạn.

- Cướp chồng?

Liễu Vân Mạn mỉm cười ngây ngốc, nàng cũng không biết chuyện phát sinh giữa Isabella và Hạ Thiên.

- Hì hì, sợ chưa?

Isabella có chút đắc ý.

Liễu Vân Mạn nhanh chóng khôi phục lại bình thường:

- Isabella, nếu bạn nói đến tìm Hạ Thiên, như vậy mình sẽ không lo lắng.

- Hì hì, bạn thật sự không sợ mình cướp hắn sao?

Isabella dùng ánh mắt hứng thú nhìn Liễu Vân Mạn.

Liễu Vân Mạn nhìn Isabella, nàng mỉm cười:

- Chỉ sợ đến lúc đó không phải bạn cướp cậu ấy, là cậu ấy cướp bạn.

Isabella nghe Liễu Vân Mạn nói như vậy mà không khỏi ngây ngốc, nàng nhớ đến buổi tối cuồng loạn với Hạ Thiên trong khách sạn. Nàng đứng trước mặt hắn thật sự không thể kháng cự, vì vậy mà phải cho hắn ăn tất tần tật.

- Vân Mạn, xem ra bạn cũng biết rất rõ về hắn, biết hắn thích cướp người khác làm vợ.

Isabella cười với Liễu Vân Mạn:

- Không phải bạn cũng bị hắn cướp đấy chứ?

Liễu Vân Mạn nhìn Isabella, vẻ mặt nàng có chút cổ quái:

- Isabella, chẳng lẽ lần này bạn đến Giang Hải vì Hạ Thiên?

- Tất nhiên là thật, hắn chiếm tiện nghi của mình, mình phải bắt hắn chịu trách nhiệm.

Isabella cười hì hì.

Liễu Vân Mạn cảm thấy đau đầu, Isabella này nói thật thật giả giả, đến bây giờ nàng vẫn chưa hiểu đối phương đến Giang Hải làm gì.

- Có muốn điện thoại cho Hạ Thiên không?

Lúc này Liễu Vân Mạn nghĩ đến Hạ Thiên, nàng có chút do dự, đúng lúc chuông cửa vang lên.