Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 300: Họ Triệu đều chán ghét





- Đại ca, nửa tháng sau Triệu Vũ Cơ sẽ đến Giang Hải biểu diễn.

Khi nghe nói Hạ Thiên chuyển hướng lên người Triệu Vũ Cơ thì tên mập vội vàng nói.

Tuy Vương Kiệt cảm thấy đại ca Hạ Thiên rất hùng mạnh, nhưng em gái của hắn mới mười hai tuổi, thật sự còn quá nhỏ. Nếu Hạ Thiên thật sự đưa hứng thú với em gái của hắn chuyển lên người Triệu Vũ Cơ, như vậy tất nhiên là cầu còn chưa được.

- À, đến lúc đó anh sẽ đi xem, nếu cô ấy thật sự xinh đẹp thì anh sẽ lấy làm vợ.

Hạ Thiên thuận tay trả hình cho tên mập:

- Chú nhanh chóng đưa hai đứa này đi, miễn cho bọn họ làm phiền anh.

Đối với Hạ Thiên bây giờ thì em gái của tên mập hay Triệu Vũ Cơ cũng không quan trọng, quan trọng là đuổi hai bóng đèn đi, sau đó muốn làm gì cũng được.

- Tốt, đại ca, em đi đây.

Tên mập cũng không tiếp tục nói nhảm, hắn tranh thủ thời gian bỏ đi, nếu không sợ rằng đại ca sẽ có hứng thú với em gái của hắn.

Tên mập vừa đi thì Hạ Thiên đã điện thoại cho Mộc Hàm.

Điện thoại đổ chuông khá lâu, cuối cùng Mộc Hàm mới nhận điện thoại:

- Chồng, cậu tìm tôi làm gì?

- Vợ, tôi vừa đuổi hai đứa kia đi rồi, bây giờ chị đang ở đâu?

Hạ Thiên hỏi.

- Ơ... ....

Mộc Hàm chợt ngẩn ngơ:

- Chồng, tôi đã về chỗ Tiểu Kiều rồi, tôi còn tưởng rằng lúc này cậu không rảnh.

Hạ Thiên đang định nói thêm vài lời thì bên kia chợt có một âm thanh vang lên:

- Sư phụ, anh tìm chị Hàm làm gì? Chị Hàm đang đang luyện công với tôi, anh muốn cùng chị Hàm chơi trò ngược đãi thì đợi đến tối. Được rồi, vậy nhé, cúp máy đây.

Người nói là Triệu Thanh Thanh, nàng nhanh chóng nói vài lời, sau đó cũng không cho Hạ Thiên cơ hội nói chuyện, nàng cúp điện thoại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hạ Thiên chợt sinh ra xúc động muốn đi đánh Triệu Thanh Thanh, nha đầu kia quá đáng ghét.

- Ông xã, điện thoại kìa... ....

Điện thoại lại đổ chuông, lần này là Mộc Hàm điện thoại lại.

- Chồng, xấu hổ quá, tôi tạm thời không thể đi với cậu được, nếu không thì đợi đến tối nhé? Đến tối chúng ta sẽ gặp mặt ở căn phòng lần đầu tiên gặp nhau, sau đó... ...

Giọng nói của Mộc Hàm có chút ngượng ngùng:

- Sau đó cậu muốn làm gì cũng được.

- Chị Hàm, nhanh lên.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng thúc giục của Triệu Thanh Thanh, sau đó nàng còn lớn tiếng:

- Này sư phụ, giữa ban ngày mà còn muốn "mèo mỡ", ảnh hưởng không tốt đâu.

- Được rồi, vậy thì đến tối.

Hạ Thiên cũng đành phải đồng ý.

- Chồng, tối gặp lại... ...

Mộc Hàm còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị cướp, giọng nói của Triệu Thanh Thanh lại vang lên:

- Sư phụ, tạm biệt.

Điện thoại cứ như vậy mà bị Triệu Thanh Thanh cúp đi, Hạ Thiên sinh ra xúc động muốn chạy đi đánh nàng một chặp.

- Sao đám người họ Triệu lại chán ghét như vậy.

Trong đầu Hạ Thiên chợt bùng lên ý nghĩ này, trước đó Tiểu Yêu Tinh Triệu Yêu Yêu đã gây khó khăn cho hắn, bây giờ vất vả lắm mới biến Triệu Yêu Yêu thành vợ, kết quả là Triệu Thanh Thanh xuất hiện, còn có tên khốn Triệu công tử ở thủ đô. Đám người ngày luôn gây khó khăn cho hắn, họ Triệu này chẳng lẽ không có ai tốt?

Tuy Mộc Hàm đồng ý tối nay muốn làm gì thì làm nhưng Hạ Thiên vẫn rất khó hiểu, hắn chẳng qua chỉ muốn xem múa thoát y mà thôi, có nên khó khăn vậy sao?

- Hôm nay đúng là một ngày chẳng tốt lành gì.

Hạ Thiên thầm nói một câu, hắn suy nghĩ một chút rồi rời khỏi nhà Lãnh Băng Băng. Cảnh sát tỷ tỷ không có nhà, bây giờ hắn ở lại một mình cũng không có ý nghĩa.

... ....

Hạ Thiên rời khỏi khu Cảnh Uyển, khi hắn vẫn còn đang suy tư thì đột nhiên bị thu hút bởi một mùi quen thuộc.

Hạ Thiên đi theo mùi hương, đi vài trăm mét, sau đó nghe được một âm thanh trong trẻo dễ nghe:

- Bán lựu đây, lựu tự nhiên đây, ăn ngon và khỏe mạnh.

Hạ Thiên quay đầu thì nhìn thấy cô bé đang rao hàng, cách ăn mặc của cô gái chỉ có thể miêu tả bằng một chữ "quê mùa". Thời đại này đã khó thể thấy hai bím tóc, một bộ quần áo màu xám, trên chân là một đôi giày vải, tất cả có vẻ như không phù hợp với một thành phố xa hoa như Giang Hải.

Dù cô bé ăn mặc rất quê mùa nhưng vẫn thu hút được ánh mắt của người qua đường, gương mặt nàng xinh đẹp thoát tục, khí tức thanh xuân chất phác, cặp mắt thanh tịnh sáng ngời, còn có nụ cười điềm tĩnh tự tin, giọng nói trong trẻo dễ nghe, tất cả đều làm người ta không nhịn được phải quay lại nhìn.

Đứng cùng một chỗ với cô bé còn có một ông lão hơn sáu mươi, ông lão này lưng đã hơi còng, tóc cũng bạc hơn phân nửa, trên mặt đầy nếp nhăn năm tháng.

Trước mặt ông lão và cô gái là hai giỏ trúc, bên trong một giỏ trúc có hơn phân nửa là trái lựu, giỏ còn lại là một loại trái cây màu đỏ, tròn trĩnh, giống như những viên bi mà trẻ con hay chơi, nhìn qua có vẻ rất ngon miệng.

Giọng rao của cô gái hấp dẫn vài người tiến lên quan sát nhưng ngay sau đó lại bỏ đi, nguyên nhân rất đơn giản, quả lựu không quá ngon, mà trái cây màu đỏ thì bọn họ không biết đó là gì, trước nay cũng chưa từng thấy qua, vì vậy không dám ăn bậy.

Khi thấy Hạ Thiên đi đến thì cô gái tranh thủ thời gian mời chào:

- Đại ca, anh muốn mua lựu sao? Đây là trái chúng tôi hái trên núi, tuy nhìn không đẹp nhưng ăn rất ngon, không tin có thể nếm thử, ăn ngon hãy mua.

Vừa rồi có vài người ngại trái lựu không ngon, bây giờ cô gái phát hiện vấn đề và thay đổi sách lược, cho người ta ăn thử.

- Có thể ăn thử sao?

Đón lời là một người phụ nữ trung niên, gương mặt rất khôn khéo.

- Chị gái, tất nhiên là thật.

Cô gái lấy ra một trái lựu đưa cho người phụ nữ trung niên:

- Chị ăn thử xem, thật sự rất ngon đấy.

Người phụ nữ trung nhiên nhận lấy trái lựu, nàng bắt đầu ăn thử, một lát sau gật gật đầu:

- Đúng là rất ngon, bao nhiêu một ký?

- Chỉ cần năm đồng, chị muốn mua bao nhiêu?

Cô gái thấy có người mua thì trên mặt xuất hiện nụ cười sáng lạn.

- Cho tôi bốn ký.

Người phụ nữ trung niên còn chưa nói dứt lời thì vẻ mặt đã biến đổi:

- Không tốt, quản lý đô thị đến, các người chạy mau.

Một chiếc xe quản lý đô thị quản lý đô thị dừng lại, hai tên đàn ông mặc đồng phục nhân viên quản lý đô thị đi đến.

- Tôi không mua.

Người phụ nữ trung niên bỏ đi, rõ ràng sợ chọc vào phiền toái.

Lúc này Hạ Thiên cuối cùng cũng mở miệng, hắn chỉ vào giỏ trúc nói:

- Tôi mua hết.

Cô gái chợt ngây người, một lúc sau nàng mới dùng giọng nghi ngờ hỏi:

- Đại ca, anh muốn mua hết quả đỏ này sao?

- Đúng vậy, bán thế nào?

Hạ Thiên khẽ gật đầu nói.

Cô gái có chút chần chừ, sau đó nàng nói:

- Đại ca, đây là quả dại hái trên núi, em cũng không biết giá thế nào, nơi đây có mười ký, anh xem trả bao nhiêu cũng được.

- Này, ai cho các người bán ở đây?

Một tiếng gầm truyền đến, hai quản lý đô thị chạy sang, một tên vung tay chụp giỏ lựu rồi nói:

- Tịch thu, phạt hai trăm đồng.

Một tên khác thì vung chân đá giỏ trúc chứa loại quả màu đỏ, nhưng còn chưa kịp thành công thì Hạ Thiên đã đá thẳng vào bắp chân hắn.

- Á... ....

Tên quản lý đô thị kêu gào thảm thiết, sau đó hắn rút chân về dùng hai tay ôm chân kêu gào.

Vài giây sau người này mới phục hồi trong cơn đau đớn, hắn dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên:

- Mày đá tao sao?

Hạ Thiên không quan tâm đến tên quản lý đô thị này, hắn trực tiếp móc ra vài tờ tiền giá trị lớn trong túi ra đưa cho cô bé:

- Trên người anh chỉ còn nhiêu đây tiền, trả cho em, bây giờ thứ này là của anh.

Hạ Thiên cũng không quan tâm cô gái có đồng ý hay không, hắn cầm giỏ trúc bước đi.

- Đứng lại cho tao.

Tên quản lý đô thị gầm lên rồi đuổi theo:

- Con bà nó, mày đánh ông mà muốn chạy sao?

Tên quản lý đô thị còn chưa nói dứt lời đã dùng côn đánh về phía Hạ Thiên.

- Quản lý đô thị đánh người.

Bên đường có người hô lên.

Những năm gần đây đám quản lý đô thị thường hay đánh người, điều này đã sớm làm cho nhân dân căm phẫn, vì vậy khi người kia hét lên thì lập tức có người đến vây quanh, còn có người dùng điện thoại chụp ảnh, chuẩn bị đưa hình ảnh quản lý đô thị đánh người lên mạng.

- Á... ....

Mộ tiếng hét thảm thiết vang lên, tên quản lý đô thị hùng hổ đã văng ra ngã trên nền đất.

Mọi người chợt ngẩn ngơ, ngay sau đó bắt đầu hưng phấn:

- Có người đánh quản lý đô thị.

Nếu so với sự việc quản lý đô thị đánh người thì có người đánh quản lý đô thị luôn làm lòng người hưng phấn, người vây quanh hận không thể tiến lên cho quản lý đô thị vài đạp, nhưng bọn họ chỉ suy nghĩ như vậy mà thôi, cũng không dám tiến lên hành động.

Tên quản lý đô thị còn lại đang cầm giỏ lựu, hắn định quay về chia cho người trong phòng cùng ăn, khi thấy đồng bạn bị đánh bay thì hắn cũng cực kỳ tức giận. Ngay cả quản lý đô thị cũng dám đánh sao? Gần đây chỉ có quản lý đô thị đánh người, bây giờ đến lượt mình bị đánh, nhục nào sao nhịn được?

- Muốn chết hả mày?

Tên quản lý đô thị buông giỏ lựu, hắn vung côn phóng về phía Hạ Thiên.

- Sao các người dai vậy?

Hạ Thiên không vui vẻ gì, hắn tung một đá trúng ngay bụng tên quản lý đô thị, người này đau đến mức ôm bụng cong người như tôm.

Hạ Thiên lại tung một cước đá văng tên quản lý đô thị, tên này rơi ngay bên cạnh tên vừa rồi, hắn nói:

- Đừng đến làm phiền tôi, nếu không tôi đánh cho liệt giường.

Hạ Thiên để lại những lời đó rồi xoay người bỏ đi, hai tên quản lý đô thị cũng không dám đi theo. Tất nhiên, dù muốn cũng không thể làm gì, lúc này bọn họ còn đau đến mức chưa thể đứng lên.

- Đúng là quá pro!

- Sướng quá!

... ....

Mọi người cùng nhau nghị luận, mà cô gái bán lựu cũng ngây người, đến lúc này nàng mới phát hiện trên tay mình quá nhiều tiền, ít ra cũng vài ngàn đồng.

- Ông nội, điều này...Quá nhiều tiền.

Cô gái chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng xách giỏ lựu lên rồi kéo ông bỏ chạy:

- Ông nội, chúng ta mau đuổi theo, đại ca kia đưa quá nhiều tiền.