Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 288: Người cần ăn đòn gom lại thành một đống





-Khoảnh khắc sau Hạ Thiên đã chạy đến cửa nhưng Mị Nhi đã chạy mất dạng, điều này làm hắn cảm thấy buồn bực, người này sao lại như vậy? Hắn vất vả lắm mới ăn hết một quả bowling, đang nghĩ đợi một lát sau sẽ nghiên cứu thân thê của Mị Nhi, nhưng nàng đã lợi dụng cơ hội mình nói chuyện với Tô Bối Bối mà chạy mất.

Tốc độ của Hạ Thiên so với Mị Nhi cũng chỉ hơn kém nhau một chút mà thôi, nàng hành động sớm hơn dưới tình huống hắn không đề phòng, vì vậy mà thành công.

- Lần sau nếu bắt được cô, nhất định phải bắt lại nghiên cứu cho rõ ràng.

Hạ Thiên thầm nói, hắn cũng không sợ Mị Nhi chạy trốn, nếu nàng đã thích hắn và cả ngày đều đi theo, sao có thể chạy xa được?

- Đại sắc lang, không đuổi kịp chị gái kia sao?

Tô Bối Bối thấy Mị Nhi bỏ chạy thì rất vui sướng, nàng đi đến nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt hả hê.

Hạ Thiên mặc kệ Tô Bối Bối, đối với cô gái nhỏ này hắn không có hứng thú.

- Này, Hạ Thiên, người đẹp kia là ai?

Kiều Đông Hải đi đến dùng giọng tò mò hỏi, tuy hắn không nhìn rõ dung mạo của đối phương, nhưng căn cứ vào dáng người nóng bỏng, hắn có thể nghĩ đến phong thái mỹ nhân của nàng.

- Cô ấy không phải là người đẹp.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

Kiều Đông Hải khong tin, nếu đối phương không phải là người đẹp, sao Hạ Thiên lại có hứng thú như vậy?

Nhưng Kiều Đông Hải cũng không dây dưa ở đề tài này, hắn nói với Hạ Thiên:

- Thôi được rồi, người đã đi, dù sao các người cũng có quen biết, sau này sẽ còn nhiều cơ hội gặp mặt, bây giờ tiếp tục chơi bowling thôi.

- Tôi không chơi nữa, các anh cứ tiếp tục, thứ này rất đơn giản, chơi không vui.

Hạ Thiên đã không còn hứng thú với bowling, nói xong cũng đi ngay, đối với hắn thì bowling quá đơn giản, không có tính khiêu chiến.

Kiều Đông Hải sinh ra cảm giác không biết nói gì cho phải, nếu người khác nói bowling quá đơn giản thì hắn sẽ phản bác vài câu, nhưng căn cứ vào những biểu hiện vừa rồi của Hạ Thiên thì hắn khó thể phản bác. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Hạ Thiên, cậu muốn đi đâu, có cần tôi đưa đi không?

Kiều Đông Hải hỏi.

- Không cần, tôi tự đi.

Hạ Thiên cũng không quay đầu lại, thật ra hắn còn chưa biết sẽ đi đâu.

Hạ Thiên nói như vậy thì Kiều Đông Hải cũng không nên nói thêm điều gì, ngược lại Tô Bối Bối nhìn bóng lưng của Hạ Thiên mà lầm bầm căn giận:

- Đại lừa gạt.

Kiều Đông Hải dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tô Bối Bối, người ngoài nhìn bộ dạng có vẻ căm phẫn của nàng thì sợ rằng còn tin mới bị lừa tình.

... ....

Khi Hạ Thiên rời khỏi cổng câu lạc bộ thì đúng lúc có một đám người đi vào, phía trước có hai vệ sĩ mở đường, đằng sau cũng có hai vệ sĩ chặn hậu, chính giữa có ba bốn người vây quanh một người phụ nữ ôm một con chó cưng. Người phụ nữ này khoảng hai ba hai bốn tuổi, mặc một bộ đồ thể thao, gương mặt và dáng người khá tốt nhưng vẻ mặt rất kiêu ngạo, đi đường cũng nghểnh mặt ưỡn ngực giống như không quan tâm đến bất kỳ ai.

- Hà tiểu thư đến, mau tránh đường.

Cũng không biết có phải bị lây nhiễm thái độ kiêu ngạo của người phụ nữ kia hay không, đám vệ sĩ cũng cực kỳ kiêu ngạo, khi thấy Hạ Thiên đi đến thì một tên vệ sĩ hét lên.

Hạ Thiên vừa ăn hết bowling và Mị Nhi bỏ chạy, tâm tình của hắn tất nhiên là không tốt, bây giờ có người gào hắn, tất nhiên hắn sẽ không hài lòng. Hắn trừng mắt nhìn tên vệ sĩ:

- Tôi không nhường đường, đây là nhà anh sao?

- Tiểu tử, đừng bố láo, Hà tiểu thư bận rộn, không có thời gian ký tên.

Tên vệ sĩ tiếp tục quát lên với Hạ Thiên:

- Tránh ra, Hà tiểu thư có hẹn chơi bowling, đừng lãng phí thời gian của Hà tiểu thư.

- Khùng à, tôi không biết Hà tiểu thư hay chị hai nào, ai cần cô ta ký tên?

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn tên vệ sĩ:

- Đừng to mồm, cẩn thận ăn đòn bây giờ.

- Ơ, thằng này ngon, muốn đánh tao à?

Tên vệ sĩ cực kỳ vui sướng:

- Ông đánh chết mẹ mày.

Tên vệ sĩ nói xong thì tiến lên phía trước vung một tát với hạ thiên.

- Bốp.

Một âm thanh trong trẻo vang lên, những người khác không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, tên vệ sĩ tự dưng tát vào má trái của mình.

- Ngu như heo, sao lại tự đánh mình? Muốn tự sát thì về nhà đâm đầu vào tường, tự đánh mình một tát chưa chết được đâu.

Hạ Thiên dùng ánh mắt kinh bỉ nhìn tên vệ sĩ.

Tên vệ sĩ đáng thương tự tát mình cảm thấy đầu óc quay cuồng, hắn thấy má trái nóng bỏng, vì vậy mà nghĩ không ra, vì sao mình lại tát mình?

Khi nghe thấy giọng điệu châm chọc của Hạ Thiên thì tên vệ sĩ kịp phản ứng, sau đó hắn giận tím mặt. Thằng khốn này nói gì vậy? Không muốn sống nữa sao?

Tên vệ sĩ lại gầm lên một tiếng rồi đấm về phía Hạ Thiên, lúc này Hạ Thiên tùy ý vươn tay ra, hắn chụp lấy nắm đấm của tên vệ sĩ, sau đó khẽ xoay, tên vệ sĩ lập tức kêu lên thảm thiết:

- Á... ....

- Không có bản lĩnh thì đừng nghĩ ức hiếp người khác.

Hạ Thiên bĩu môi, sa đó hắn buông tay gạt ngã tên vệ sĩ:

- Tôi lợi hại thế này mà bình thường cũng đâu có ức hiếp ai.

Khi thấy tên vệ sĩ đầu tiên bi đánh thì ba tên còn lại không nói câu nào, tất cả cùng phóng về phía Hạ Thiên, dùng trận thế hình tam giác để vây Hạ Thiên vào giữa. Sau đó cả ba cùng phát động thế tấn công, ra tay rất hung ác, tất cả đều hướng về phía những bộ vị yếu hại trên người hạ thiên.

Một tên vệ sĩ đấm đến, Hạ Thiên chụp lấy cổ tay, hắn khẽ dùng sức vung tay, tên vệ sĩ lập tức trở thành vũ khí. Vũ khí của Hạ Thiên bay hai vòng trên không trung, không những ngăn chặn thế tấn công của hai tên còn lại, hơn nữa còn tiện thể nện hai tên kia xuống đất.

Sau đó Hạ Thiên khẽ buông tay, tên vệ sĩ bay trên không trung như siêu nhân, sau khi bay hơn mười thước mới rơi xuống đất.

- Sao có người thích ăn đòn thế nhỉ?

Hạ Thiên lầm bầm một câu, sau đó hắn nhấc chân muốn bỏ đi.

Nhưng sau khi đi được vài bước thì sau lưng Hạ Thiên vang lên giọng nữ rất tức giận:

- Cậu đứng lại cho tôi.

Hạ Thiên quay đầu, hắn nhìn người phụ nữ đang ôm chó cưng rồi dùng giọng không vui hỏi:

- Có gì không?

- Cậu đánh vệ sĩ của tôi, muốn đi như vậy sao?

Người phụ nữ tức giận chất vấn.

Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn người phụ nữ:

- Có phải đánh cả cô nữa mới hài lòng? Cô cũng thích tự ngược đãi như đám người kia sao?

- Cậu...Cậu nói bậy bạ gì vậy?

Gương mặt người phụ nữ chợt đỏ bừng, nàng không phải xấu hổ mà đang tức giận, cặp mắt hạnh trợn trừng:

- Cậu dám nói chuyện với tôi như vậy sao? Cậu có biết tôi là ai không?

- Không biết, cũng không muốn biết, cô quá xấu, tôi không có hứng thú với cô.

Hạ Thiên lười biếng nói.

- Cậu nói tôi xấu sao?

Người phụ nữ thiếu chút nữa thì nổi điên.

Hạ Thiên có chút buồn bực:

- Chẳng lẽ cô cảm thấy mình đẹp lắm sao? Cô nên tự tìm hiểu lấy chứ?

- Câm miệng, sao cậu dám nói với Hà tiểu thư như vậy?

Một người phụ nữ bên cạnh chợt nói, người này khá lớn tuổi, khoảng ba mươi tuổi:

- Cậu phải biết rõ, đây là Hà Nhược Lâm tiểu thư, là ngôi sao quốc tế.

Hạ Thiên nhìn kỹ ngôi sao rơi rụng trước mặt, sau đó hắn lắc đầu:

- Ngôi sao dạo này quả nhiên xấu đê tiện, nếu cô ta còn làm được ngôi sao, cũng không biết ngôi sao cá sấu An Khả Khả đẹp hơn bao nhiêu lần.

- An Khả Khả sao?

Hà Nhược Lâm nghe thấy cái tên này thì vẻ mặt chợt biến đổi, nàng có vẻ rất tức giận:

- Tốt, thì ra là người được An Khả Khả phái đến quấy rối, còn nói không biết tôi sao?

- Này, cô bị làm sao vậy, An Khả Khả có thể phái tôi đến được sao?

Hạ Thiên rất bất mãn:

- Tôi vốn không biết cô là ai, đừng làm phiền tôi, tuy tôi không thích đánh những ngôi sao cá sấu, nhưng nếu cô cứ tiếp tục làm phiền, tôi sẽ đánh.

- Câm mồm.

Một tiếng gầm vang lên:

- Không muốn sống à? Sao dám nói với Hà tiểu thư như vậy?

Lời này không phải đám người đi cùng Hà Nhược Lâm nói ra, có vài người khác đi đến, có bốn tên đàn ông, mà hai người đầu tiên Hạ Thiên có chút quen biết. Đây chính là đạo diễn Quan Bằng và giám đốc Uông cái quái gì truyền thông điện ảnh trước đây đã từng có ý đồ bất lương với An Khả Khả.

Khi thấy hai người đàn ông kia thì Hà Nhược Lâm lập tức ra vẻ rất uất ức, giọng nói rất thánh thót:

- Giám đốc Uông, đạo diễn Quan, các anh đã đến, An Khả Khả kia quá ghê tởm, cũng không biết tìm đâu ra một tên côn đồ đến gây rối.

Lúc này giám đốc Uông và Quan Bằng nhìn thấy Hạ Thiên thì vẻ mặt biến đổi, cả hai cùng gầm lên:

- Là mày?

- Quả nhiên vật họp theo loài, đám người thích ăn đòn thường đi với nhau.

Hạ Thiên ngáp một cái:

- Này, hai người muốn bị đánh nữa sao?

- Tiểu tử, ông đang tìm mày, bây giờ mày tự đưa thân đến đây, đúng là không biết sống chết.

Giám đốc Uông nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, bộ dạng giống như hận không thể lộ da rút gân đối phương.

- Tiểu tử, nếu biết điều thì tranh thủ đưa An Khả Khả đến chơi bowling với giám đốc Uông, như vậy sẽ dễ chịu hơn.

Quan Bằng uy hiếp Hạ Thiên.

Hai người này giống như đã quên chuyện bị đánh vài ngày trước, cũng giống như quên bốn tên vệ sĩ đang nằm lăn trên mặt đất, vẫn coi Hạ Thiên là đối tượng để uy hiếp.

- Hai người ngu ngốc này muốn ăn đòn.

Hạ Thiên lắc đầu, bốp bốp, hai cái tát vang dội, gương mặt giám đốc Uông và đạo điễn Quan đều có dấu ấn của bàn tay đỏ tươi.

Hà Nhược Lâm và đám người bên cạnh chợt ngây dại, người này dám đánh cả giám đốc Uông và đạo diễn Quan sao? Sao lại có kẻ vớ vẩn như vậy, không biết giám đốc Uông là người có quyền thế ở thành phố Giang Hải sao? Đây là người có quan hệ với cả hắc bạch đạo, tiểu tử này dám đắc tội sao?

Giám đốc Uông và Quan Bằng bị tát mà cảm thấy choáng váng, tuy bọn họ không ngờ Hạ Thiên sẽ lập tức ra tay, nhưng sau vài giây giám đốc Uông mới kịp phản ứng, lão giận tím mặt.

- Hai người lên cho tôi, phế tiểu tử này.

Giám đốc Uông đột nhiên rống lên.

Khi giám đốc Uông rống lên thì hai tên đàn ông phía sau chuẩn bị ra tay, nhưng đúng lúc này lại có một âm thanh lạnh lùng vang lên:

- Uông Lợi Quốc, ông định phế ai vậy?