Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 274: Thành lập tổ chuyên án





Tuy Lãnh Băng Băng rất nghi hoặc nhưng vẫn nhanh chóng đến cục công an tỉnh, ấn tượng của nàng về cục trưởng Hào kia là khá tốt, danh tiếng của vị cục trưởng Hào Đồ kia cũng khá tốt trong mắt dân chúng.

Lãnh Băng Băng đi vào mới thấy phòng họp không lớn nhưng ít nhất cũng đã có hai ba mươi người, nhưng nàng cũng phát hiện ra chỉ mình là người phụ nữ duy nhất, tất cả những người còn lại đều là đàn ông, hơn nữa tuổi cũng không lớn, chỉ khoảng hai ba mươi mà thôi.

Người lớn tuổi duy nhất chính là Hào Đồ đang đứng trên đài, lão năm nay đã năm mươi, dáng người bình thường, dung mạo phổ thông nhưng trên người bùng ra khí thế không giận mà uy, đặc biệt là cặp mắt rất lợi hại, giống như chỉ cần liếc qua đã thấy được nội tâm người khác.

Khi thấy Lãnh Băng Băng thì Hào Đồ nở nụ cười:

- Tốt, cuối cùng mọi ngườ cũng đến đông đủ, trước tiên tìm vị trí ngồi xuống đi đã. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lãnh Băng Băng tìm một vị trí hẻo lánh và không người ngồi xuống, nàng phát hiện nơi đây có khá nhiều gương mặt quen thuộc, có rất nhiều người trước kia là đồng sự của nàng ở cục công an thành phố, còn có vài cảnh sát là người của phân cục các quận.

Hào Đồ dùng ánh mắt sắc bén quét qua mặt mọi người, sau đó lão chậm rãi nói:

- Bây giờ mọi người đã đến đông đủ, tôi chính thức tuyên bố thành lập tổ chuyên án, tôi làm tổ trưởng.

Lãnh Băng Băng chợt kinh ngạc, đây là tổ chuyên án gì, sao lại để cho chính cục trưởng cục công an tỉnh làm tổ trưởng.

Không riêng gì Lãnh Băng Băng kinh ngạc, những người khác trong phòng họp cũng đề mê hoặc, rõ ràng không ngờ được sự việc gì. Thật ra đám người này cũng như Lãnh Băng Băng, tất cả đều tự mình nhận được điện thoại của cục trưởng và chạy đến.

- Ba năm trước tôi phát hiện ra những con nghiện trong tỉnh Bình Hải tăng lên chóng mặt, vì vậy lập tức dùng tất cả biện pháp để ngăn chặn các dòng chảy thuốc phiện vào tỉnh, hơn nữa cơ bản có được thành công, đã bắt được nhiều phần tử, nhưng số người nghiện chỉ tăng mà không giảm. Sau đó tôi bắt đầu tiến hành điều tra, cuối cùng xác định huyện Lâm Giang cách thành phố Giang Hải chúng ta hai trăm kilomet tồn tại một nhà xưởng chế biến thuốc phiện.

Hào Đồ trầm giọng nói:

- Tổ chuyên án của chúng ta thành lập hôm nay với nhiệm vụ đánh tan nhà xưởng kia.

Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân thành lập tổ chuyên án, nhưng nàng không ngờ huyện Lâm Giang nằm trong sự quản lý của thành phố Ninh Thành, căn bản không liên quan gì đến thành phố Giang Hải, sao tổ chuyên án còn kéo cả cảnh sát thành phố Giang Hải vào?

Đúng lúc này sau lưng Hào Đồ xuất hiện một màn hình, lão cũng xoay người chỉ vào màn hình:

- Mọi người nên nhận biết người phụ nữ này, đây là Lưu Thái Hà, hai mươi tám tuổi, là bà chủ của một quán giải trí có tên là Thái Tử Cung ở huyện Lâm Giang, đây chính là mục tiêu của chúng ta lần này.

Rất nhiều nam cảnh sát nhìn màn hình, ai cũng cảm thán người phụ nữ kia xinh đẹp, cũng không khỏi qua đầu nhìn Lãnh Băng Băng. Sau đó mọi người phát hiện người phụ nữ kia thật ra cũng không có gì hơn, xem ra người đẹp băng giá mới thật sự là mỹ nhân.

- Cục trưởng, người phụ nữ Lưu Thái Hà này là người đứng đầu nhóm buôn ma túy sao?

Lãnh Băng Băng không nhịn được phải hỏi.

- Đúng vậy, nhưng nàng chỉ là nhân vật số hai trong đường dây này.

Hào Đồ khẽ gật đầu:

- Việc chúng ta cần làm chính là bắt người này một cách bất ngờ, sau đó tiến hành thẩm vấn, hỏi ra vị trí nhà xưởng, sau đó chộp lấy tất cả đường dây kia.

- Nhân vật số một là ai?

Một cảnh sát khác mở miệng hỏi, Lãnh Băng Băng biết người này, hắn gọi là Lâm Thành, là đội trưởng đội cảnh sát hình sự phân cục quận Bắc.

- Nhân vật số một của đường dây này là Thái Bằng Trình, được gọi là Thái Tử, tốt nghiệp đại học tư pháp Giang Hải, tinh thông pháp luật, bây giờ là thẩm phán duy nhất ở Lâm Giang. Cha của người này là bí thư huyện ủy Lâm Giang, là Thái Vi Dân.

Hào Đồ nói ra những lời này làm đám cảnh sát chợt kinh hoàng, xem ra đại ca của đường dây ma túy cũng không tầm thường.

Bây giờ Lãnh Băng Băng cũng hiểu vì sao phải thành lập tổ chuyên án với các cảnh sát thành phố Giang Hải, nguyên nhân rất đơn giản, vì thành phố Giang Hải không liên quan gì đến huyện Lâm Giang.

- Căn cứ theo điều tra, lúc đầu Thái Bằng Trình sản xuất ma túy chủ yếu để khống chế người khác làm việc cho mình. Nhưng sau này con nghiện ngày càng nhiều, vì vậy hắn bắt đầu sản xuất kiếm lời nhưng chưa từng ra mặt, vì vậy chúng ta không tìm được chứng cứ trực tiếp để bắt người. Chúng ta cũng chỉ mong Lưu Thái Hà sẽ khai ra, vì cô ta chỉ là nhân vật số hai, là tình nhân của Thái Bằng Trình.

Hào Đồ giới thiệu chuyên án:

- Nhưng trước tiên phải nói rõ với mọi người, quá trình này sẽ vô cùng nguy hiểm.

Mọi người cảm thấy bắt một người phụ nữ sẽ không có ngu hiểm gì, nhưng cục trưởng đã nói như vậy, nhất định phải có nguyên nhân. Chỉ cần xem xét sự coi trọng của cục trưởng với chuyên án, điều này cho thấy cục trưởng biết được khá nhiều chuyện.

- Năm năm gần đây ở huyện Lâm Giang có ít nhất mười người mất tích, trong đó có cả những thương nhân nổi tiếng. Hơn nữa huyện Lâm Giang mỗi năm đều có hơn ba vụ giết người cực kỳ ác liệt, mỗi lần giết người đều có biểu hiện cướp bóc, nhưng thực tế người bị giết đều là kẻ đã từng đắc tội với Thái Bằng Trình.

Vẻ mặt Hào Đồ trở nên cực kỳ nghiêm túc:

- Những vụ án xảy ra nhưng không tìm được hung thủ, không thể phá án và bắt người. Tôi tưởng rằng cảnh sát bên kia vô năng, vì vậy điều một người sang. Sau đó tôi mới hiểu, cảnh sát không phải vô năng, nguyên nhân là cùng một giuộc với Thái Bằng Trình.

Mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái vì vấn đề này, người ta là con của bí thư huyện ủy, cảnh sát địa phương có thể làm gì được?

- Sáng hôm nay, vị cảnh sát hình sự được tôi đưa sang huyện Lâm Giang đi ăn sáng cũng bị người ta đâm hai nhát.

Vẻ mặt Hào Đồ cực kỳ tức giận:

- Đám người kia đúng là một tay che trời, lúc này tôi không tiếc tất cả, cần phải triệt phá hoàn toàn đường dây này.

- Viên cảnh sát hình sự kia chẳng lẽ đã chết rồi?

Có người không nhịn được phải hỏi.

- Rất may mắn, anh ta gặp được một vị thần y, vì vậy mà vẫn còn sống. Tôi cũng không hy vọng có sự việc thứ hai xảy ra, tôi quyết định thành lập tổ chuyên án.

Hào Đồ trầm giọng nói:

- Ba mươi người các anh các chị là những phần tử tinh anh của cục cảnh sát Giang Hải, đêm nay chúng ta sẽ đến huyện Lâm Giang, sẽ phát động tập kích bất ngờ. Nhưng chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta rất có thể gặp phải sự ngăn cản của cảnh sát địa phương, có cả sự chống trả của phần tử tội phạm, đây cũng chính là nguyên nhân tôi nhấn mạnh sự nguy hiểm của chuyên án lần này.

Cuối cùng Hào Đồ chậm rãi quét mắt nhìn mọi người:

- Nếu mọi người còn vấn đề gì thì cứ nói, nếu không chuẩn bị sẵn sàng, hai giờ sau chúng ta sẽ xuất phát, tôi sẽ đích thân dẫn đội.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng không ai nói thêm điều gì.

Hào Đồ dùng ánh mắt thỏa mãn nhìn mọi người:

- Rất tốt, mỗi người đều giao điện thoại ra, bắt đầu từ bây giờ không được ai liên lạc với bên ngoài. Hai giờ sau mọi người kiểm tra trang bị, ăn uống, nghỉ ngơ dưỡng sức.

... ....

Tám giờ tối ngày hôm đó, Vu Tiến lặng lẽ rời khỏi bệnh viện, đến chiều hắn nhận được điện thoại của Hào Đồ thông báo đến tối sẽ hành động, hắn cần phải đích thân dẫn đường cho tổ chuyên án của Hào Đồ.

Lúc này có ba chiếc xe mười sáu chỗ chạy vào huyện Lâm Giang, đây là tất cả thành viên tổ chuyên án của Hào Đồ, sau khi tổ chuyên án tụ tập với Vu Tiến thì chạy thẳng đến Thái Tử Cung. Dưới sự tấn công của ba mươi cảnh sát võ trang đầy đủ, Thái Tử Cung hầu như không có gì ngăn cản, chỉ mất ba phút đội cảnh sát đã bắt được Lưu Thái Hà.

- Đưa lên xe, cho về tỉnh.

Hào Đồ ra lệnh, đây cũng là kế hoạch của lão, đưa Lưu Thái Hà về tỉnh, sau đó tiến hành thẩm vấn, chỉ cần đối phương khai nhận thì sẽ tiếp tục bước thứ hai.

Lãnh Băng Băng là nữ cảnh sát duy nhất, Lưu Thái Hà tất nhiên do nàng áp tải. Sau khi đưa Lưu Thái Hà lên xe thì những thành viên chuyên án khác cũng lên theo.

- Vu Tiến, trước tiên cậu cũng về cục công an tỉnh.

Hào Đồ nói với Vu Tiến, lúc này Vu Tiến ở lại rất nguy hiểm.

- Cục trưởng Hào, bác tôi còn ở đây.

Vu Tiến khẽ nói.

- Hà Minh sao?

Hào Đồ không khỏi nhíu mày:

- Sao anh ta còn ở đây? Sao cậu không nói anh ấy đi trước?

- Cục trưởng Hào, bác tôi muốn gặp mặt một người, vì vậy không muốn đi ngay.

Vu Tiến bất đắc dĩ nói.

- Lên xe trước rồi nói sau.

Hào Đồ kéo tay Vu Tiến lên xe, sau đó lão phân phó:

- Chạy đi.

Vài phút sau ba chiếc xe mười sáu chỗ rời khỏi huyện thành Lâm Giang, Hào Đồ thở phào một hơi. Đúng lúc này một chiếc xe tải đột nhiên vọt ra chắn ngang đường, mà tiếng còi xe cảnh sát cũng từ xa truyền đến.

- Không tốt, đám người kia đã đuổi đến.

Vẻ mặt Vu Tiến chợt biến đổi.

- Vài người tiến lên bắt nhóm người trên chiếc xe tải kia.

Hào Đồ phân phó.

Vài người lên tiếng và xuống xe, bọn họ vọt đến chiếc xe tải. Một lát sau, bọn họ chợt quay về.

- Cục trưởng, lái xe đã bỏ chạy, tay lái bị hủy, bây giờ chiếc xe tải đã hư hại, căn bản không thể di dời.

Một cảnh sát báo cáo.

- Gặp quỷ rồi.

Vẻ mặt Hào Đồ trở nên âm trầm:

- Tìm vị trí yểm trợ phù hợp, chuẩn bị chiến đấu.

Tiếng còi cảnh sát ngày càng gần, chỉ một lát sau thì xe cảnh sát đã chạy đến, hơn mười cảnh sát bước xuống xe, tất cả đều móc súng chĩa về phía trước, đồng thời cũng có người dùng loa nói lớn:

- Đám cướp nghe đây, tôi là cục trưởng Khúc Phong cục công an huyện Lâm Giang, các người đã bị bao vây, lập tức thả con tin đầu hàng.

Hào Đồ nghe như vậy thì giận tím mặt, lão đường đường là cục trưởng cục công an tỉnh, bây giờ lại bị đối phương cho là cướp, không giận được sao?

- Khúc Phong, tôi là Hào Đồ công an tỉnh, tôi ra lệnh cho anh lập tức rút lui.

Hào Đồ quát lên nghiêm nghị.

Người tự xưng là Khúc Phong chợt im lặng, một lúc lâu sau cũng không nói gì.