Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 266: Giao dịch





- Đừng...Đừng... ....

Đinh Tùng vội vàng hô lớn:

- Được, tôi cầu xin anh, xin anh đưa thuốc cho tôi... ....

- Này, không phải xin là được, phải quỳ xuống xin.

Hạ Thiên có chút bất mãn.

- Được, tôi quỳ, tôi quỳ là được... ....

Đinh Tùng quỳ xuống, lúc này hắn đã không còn là cảnh sát, chỉ là một con nghiện, đừng nói là Hạ Thiên bắt quỳ, dù bắt gọi là cha cũng sẽ làm theo.

Đám thôn dân lắc đầu, đặc biệt là một vài ông lão đã không ngừng thở dài, những năm gần đây cảnh sát là như vậy sao?

Mà hai cảnh sát trẻ thì dứt khoát quay đầu đi, Đinh Tùng như vậy làm bọn họ cảm thấy quá dọa người, cũng thật sự không đành lòng nhìn.

- Đại ca, cầu xin anh, tôi thật sự không chịu được nữa, mau cho tôi, cho tôi một hơi... ....

Đinh Tùng quỳ trên mặt đất, lão vừa nói vừa lau nước mắt nước mũi cầu xin Hạ Thiên.

- Ông rất muốn sao?

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Đinh Tùng liên tục gật đầu, tất nhiên lão rất muốn.

- Đáng tiếc là tôi không cho ông.

Hạ Thiên cười hì hì, sau đó hắn rải thuốc xuống một vũng nước bên cạnh.

- Không... ....

Đinh Tùng hét lên một tiếng điên cuồng, sau đó phóng đến vũng nước, liên tục hửi hửi mặt nước như một con chó. Sau khi hửi chán chê thì dúi đầu vào trong khe nước, bộ dạng rất điên cuồng.

- Nghiệp chướng.

Khi thấy bộ đạng Đinh Tùng như vậy thì một ông lão thở dài nói.

Hai cảnh sát trẻ thì trợn mắt há mồm, vừa rồi khi Đinh Tùng quỳ xuống thì tốt xấu cũng là một con người, nhưng bây giờ bộ dạng quả thật khó thể tưởng tượng.

Một cảnh sát trẻ đã không còn nhịn được, hắn nhặt súng của Đinh Tùng lên rồi vọt đến bên cạnh vũng nước, sau đó dùng súng đập lên gáy lão, làm lão ngất xỉu.

Sau khi đưa Đinh Tùng hôn mê lên xe cảnh sát thì tên cảnh sát còn lại cũng vội vàng lên xe, sau đó xe cảnh sát phát động phóng đi như bay. Đúng là không còn biện pháp, bọn họ thật sự không còn mặt mũi ở lại.

Đám thôn dân cũng bỏ đi rất nhanh, vì bọn họ phát hiện người phụ nữ tóc vàng kia không có tội, dù nàng không phải kẻ buôn thuốc phiện, nhưng súng trên người nàng cũng không phải là giả.

- Anh rể, đã không còn việc gì nữa chứ?

Trước đó đám người Tôn Thiên Vũ vẫn đứng ở cửa lớn, không đi đến. Dù sao bọn họ cũng không giúp được gì, bây giờ cảnh sát đã đi, Tôn Thiên Vũ vội vàng đến hỏi thăm.

- Có anh ở đây, sao có chuyện gì được?

Hạ Thiên hời hợt nói, sau đó hắnn cười hì hì nhìn Mộc Hàm

- Vợ, chị nên múa cho tôi xem.

Gương mặt Mộc Hàm đỏ ửng, nàng nhìn Điền Tố Nga đang đứng ở cửa lớn, sau đó khẽ nói:

- Chồng, đợi đến khi quay về Giang Hải thì tôi sẽ múa cho cậu xem.

- Tại sao phải đợi đến khi quay về Giang Hải?

Hạ Thiên cũng không tình nguyện.

- Tôi không mang đồ tắm theo, tất cả đều còn để ở nhà.

Mộc Hàm tìm được lý do rất thích hợp.

Hạ Thiên suy nghĩ, hắn phát hiện đám bikini mình mua đều để ở nhà cảnh sát tỷ tỷ, xem ra sau này về phải lấy đi mới được.

- Vậy cũng được, đợi đến khi quay về, mỗi đêm chị phải mặc một bộ múa cho tôi xem.

Hạ Thiên đồng ý yêu cầu của Mộc Hàm, nhưng lại đưa ra yêu cầu cao hơn.

Mộc Hàm có chút choáng váng, lưu manh này cho rằng nàng là vũ sư thoát y.

- Được rồi.

Mộc Hàm dùng giọng mất hết khí lực lên tiếng, nàng thầm nghĩ trước tiên cứ đồng ý, đợi đến khi thật sự quay về Giang Hải, để xem có thể tìm được cái cớ nào khác không?

- Hạ Thiên, mau lên đây.

Tôn Hinh Hinh vẫn còn ở trên lầu, nàng thấy bên dưới không còn chuyện gì thì kêu lên.

- À, chị Hinh, tôi lên ngay.

Hạ Thiên búng người phóng lên lầu, Mộc Hàm và Tôn Thiên Vũ chợt choáng váng, ngay cả Điền Tố Nga cũng sững sờ, cậu con rể này không phải là yêu quái đấy chứ? Nếu không sao có thể nhảy cao như vậy?

Đúng lúc này đám thôn dân cũng đi sạch, cũng không ai chứng kiến cú nhảy kinh người của Hạ Thiên, nếu không tất cả mọi người trong thôn đều biết chồng của Tôn Hinh Hinh là một yêu quái.

Tôn Hinh Hinh lại chẳng ngạc nhiên vì hành động của Hạ Thiên, vì trước đó hắn đã cho nàng ngạc nhiên rất nhiều, vì vậy lúc này dù hắn có làm ra chuyện gì đó không tưởng, nàng đều có thể tiếp nhận.

- Hạ Thiên, tôi có chút mệt, chúng ta đi ngủ thôi.

Tôn Hinh Hinh thật sự khá mệt mỏi, hôm nay ngồi xe mấy giờ về nhà, sau đó lại có nhiều chuyện phát sinh làm nàng cảm thấy rất mệt mỏi. Còn vì sao nàng phải kéo Hạ Thiên ngủ cùng, nguyên nhân rất đơn giản, trên này rất nóng, nếu không ngủ cùng với Hạ Thiên thì căn bản không ngủ được.

Nhưng ngay sau đó Tôn Hinh Hinh có chút hối hận, vì nàng phát hiện ngủ cùng Hạ Thiên ngủ một chỗ rất nóng, nóng đến mức nàng phải cởi sạch đồ trên người mình, Hạ Thiên cũng cởi trần như nhộng, cuối cùng hai bên ôm nhau làm những hoạt động điên cuồng.

Khi Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh đang dập dình chiến đấu hăng hái thì trong một khu nhà xưởng ở khu quy hoạch huyện Lâm Giang, nơi đây đang có một cuộc giao dịch.

Một bên có ba người, trong đó là Lưu Thái Hà và hai thủ hạ, còn cầm đầu bên kia là một người đàn ông hơn ba mươi, rất tinh anh, hai con mắt có thần, là người đến từ thành phố Giang Hải, là Cổ Ba, một nhân vật quan trọng trong Tứ Hải bang nổi tiếng hắc đạo Giang Hải.

- Trương Ngọc Phân đâu?

Cổ Ba nhìn người phụ nữ xinh đẹp ở đối diện, hắn cau mày hỏi.

- Cổ ca, anh là khách quý của chúng tôi, tôi không muốn làm anh chậm trễ, vì vậy tự mình đến giao dịch.

Lưu Thái Hà nở nụ cười quyến rũ:

- Không biết Cốc ca có thỏa mãn vì sắp xếp này không?

- Nói như vậy, cô chính là bà chủ của Trương Ngọc Phân?

Cổ Ba có chút kinh ngạc.

- Đúng vậy, không biết Cổ Ba còn gì muốn hỏi?

Lưu Thái Hà nở nụ cười thản nhiên:

- Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta có thể giao dịch.

- Xem hàng trước.

Cổ Ba khẽ gật đầu.

- Được.

Lưu Thái Hà rất sảng khoái, nàng khoát tay cho thủ hạ đưa một cặp da cho Cổ Ba.

Cổ Ba mở cặp ra, bên trong là từng gói bột trắng, hắn đâm một bao, dùng tay quệt một miếng đưa lên miệng thử hương vị, sau đó hắn gật đầu:

- Được, hàng tốt.

Cổ Ba vung tay, tên đàn ông đi phía sau xách theo một cặp da đi về phía Lưu Thái Hà, sau đó chủ động mở ra, bên trong là hàng xấp tiền mặt.

- Ok, không có vấn đề.

Lưu Thái Hà lộ ra nụ cười ngọt ngào, nàng vươn bàn tay trắng nõn với Cổ Ba:

- Cổ ca, hợp tác vui vẻ.

- Hợp tác vui vẻ.

Cổ Ba nắm chặt tay Lưu Thái Hà, sau đó buông tay xoay người bỏ đi.

- Cảnh sát đây!

- Không được nhúc nhích!

- Giơ tay lên.

... ....

Một tiếng thét lớn vang lên, hơn mười cảnh sát võ trang đầy đủ phóng đến, hơn mười cây súng chĩa vào nhóm người Cổ Ba và Lưu Thái Hà.

- Cô bán đứng tôi sao?

Cổ Ba dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Lưu Thái Hà.

Lưu Thái Hà không nói gì, nàng chỉ cười nhạt một tiếng.

- Câm miệng, ném những gi trong tay ra, ngồi xổm xuống.

- Đưa tay lên đầu, thành thật một chút, nếu không ông bắn.

Cảnh sát liên tục hò hét, Cổ Ba dùng ánh mắt hung hăng nhìn Lưu Thái Hà, hắn cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ, bắt buộc phải nhấc tay đầu hàng. Một địa phương trống trải thế này, nếu hắn phản kháng thì chỉ còn đường chết.

Đám cảnh sát lập tức phóng lên bắt Cổ Ba và hai tên thủ hạ.

- Mang về đội!

Một người quát lớn, ngay sau đó cảnh sát nhanh chóng áp giải đám người Cổ Ba đi. Vài phút sau nhóm người Cổ Ba đã bị đưa về đội cảnh sát hình sự, bắt đầu thẩm vấn suốt đêm.

- Anh là Cổ Ba sao?

- Nói nhảm.

- Thành thật một chút, anh có biết mình phạm tội gì không?

- Buôn thuốc phiện.

- Cổ Ba, tôi khuyên anh thành thật khai báo, nếu không thì anh chờ chết đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

- Không sao, tao đã chọn đường buôn thuốc phiện, tao đã chuẩn bị để chết.

- À, mạnh miệng nhỉ, này tiểu tử, sao tôi cảm thấy cậu không giống như buôn thuốc phiện? Cậu không phải đến đây nằm vùng đấy chứ? Có gì thì cứ nói một tiếng, tôi cũng không muốn thẩm vấn, tôi còn muốn về nhà ngủ.

- Nằm cái con bà mày, đừng nói xấu thanh danh của tao.

- Hừ, còn thanh danh nữa sao? Anh em đâu, vào cho nó biết tay.

Suốt một buổi tối Cổ Ba bị đánh rất nhiều lần, đội cảnh sát hình sự cũng liên tục thay người thẩm vấn, không cho hắn cơ hội nghỉ ngơi. Tuy bị tra tấn rất thảm nhưng Cổ Ba rất cứng đầu, không khai bất kỳ điều gì.

Sáu giờ sáng hôm sau, viên cảnh sát đi ra ngoài, khi quay lại thì mở còng cho Cổ Ba nói:

- Được rồi, anh có thể đi.

- Cái gì?

Cổ Ba tưởng mình nghe lầm.

- Cho đi thì đi mau, có nghe không?

Viên cảnh sát tức giận nói.

Lúc này Cổ Ba đã nghe thấy rất rõ ràng, nhưng trong lòng hắn rất mê hoặc, vì vậy mà không nhịn được phải hỏi một câu:

- Vì sao cho tôi đi?

- Chúng tôi đã kiểm nghiệm, tất cả đều là bột mì.

Viên cảnh sát kia mất kiên nhẫn:

- Tóm lại anh cút mau, tôi phải về nhà ngủ.

Cổ Ba cũng không tiếp tục chần chừ, khi hắn ra khỏi phòng thẩm vấn thì phát hiện hai thủ hạ đang chờ ở bên ngoài, gương mặt bọn họ cũng rất mê hoặc.

- Cổ ca.

Khi thấy Cổ Ba thì hai tên kia đi đến nói.

- Trước tiên rời khỏi đây rồi nói sau.

Cổ Ba nói một câu, hắn nhanh chóng đưa người rời khỏi cục công an. Khi đám người vừa ra khỏi cổng chính thì một chiếc Mercedes Benz dừng ngay trước mặt, cửa xe hạ xuống, một gương mặt xinh đẹp xuất hiện, là Lưu Thái Hà.

- Lên xe đi.

Lưu Thái Hà nở nụ cười quyến rũ với ba người.

... ....

Bảy giờ sáng, Vu Tiến rời khỏi khu nhà tập thể đi ra vài trăm mét, hắn đi vào một con hẻm nhỏ, nơi đây có một tiệm mì. Hắn thích ăn mỳ trong đây, hầu như mỗi ngày đều ra đây ăn sáng.

Có hai thanh niên đi theo chiều ngược lại, bộ dạng rất gấp nhưng giống như không thấy đường, hai tên này đi thẳng về phía Vu Tiến, rõ ràng không muốn tránh đường.

Vu Tiến tranh thủ thời gian né người, hắn còn nói một câu:

- Đi đường nên chú ý một chút.

- Chú ý con mẹ mày.

Hai tên thanh niên phóng về phía Vu Tiến, mỗi người rút ra một con dao, cả hai một trước một sau gác dao lên người hắn, sau đó một tên gào lên:

- Cướp đây, đưa hết tiền đây.

Vu Tiến đang định nói gì, hắn đột nhiên cảm thấy sau lưng và trước ngực truyền đến cảm giác đau đớn, hai con dao đều đâm vào người hắn