Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 254





Mộc Hàm định nói cho Hạ Thiên biết, ý nghĩa của vấn đề này chính là mình có thể gặp phải vô số nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có cao thủ Long Tổ xuất hiện, ai cũng muốn đưa nàng vào chỗ chết. Kết quả là Hạ Thiên nói một câu như vậy làm nàng không biết nói gì.

Mộc Hàm đã nghĩ đến hơn mười loại câu trả lời của Hạ Thiên, nhưng nàng không ngờ hắn lại nói như vậy, hơn nữa còn rất hời hợt, giống như giết sạch đám người Long Tổ cũng không có vấn đề gì. Dù nàng biết hắn là một cao thủ, nhưng nàng vẫn khó thể tin một mình hắn có thể đối kháng với toàn bộ Long Tổ. Dù sao Long Tổ cũng là một tổ chức tập trung cao thủ của cục an ninh quốc gia.

- Chồng, Long Tổ rất nhiều người, tuy cậu lợi hại hơn tôi, nhưng Long Tổ còn rất nhiều người lợi hại hơn tôi.

Mộc Hàm không thể không giải thích với Hạ Thiên, nàng phải cho hắn biết kẻ địch hùng mạnh thế nào.

- Đừng sợ, Tam sư phụ có nói, Long Tổ chẳng qua chỉ có danh tiếng, trình độ kém cỏi khủng bố. Trước kia tổ trưởng của Long Tổ muốn làm thủ hạ của sư phụ, nhưng sư phụ không thèm nhận.

Hạ Thiên vẫn không quan tâm:

- Tóm lại vợ cứ yên tâm, chị là vợ của tôi, tôi sẽ bảo vệ chị, mấy con giun kia dám đến đây giết chị, tôi sẽ bắt giun câu cá.

Mộc Hàm lại được nghe Hạ Thiên nói về Tam sư phụ, nàng không nhịn được phải hỏi:

- Chồng, Tam sư phụ kia của cậu là ai thế?

Hạ Thiên nhìn Mộc Hàm, hắn cười hì hì nói:

- Vợ, chờ sau khi theo tôi về núi thì chị sẽ biết Tam sư phụ là ai.

Mộc Hàm lập tức biết rõ Hạ Thiên không muốn trả lời vấn đề của mình, đối với hắn đây có lẽ là bí mật, điều này làm cho nàng cảm thấy có chút bất an. Rõ ràng Hạ Thiên luôn gọi nàng là vợ, nhưng hắn cũng còn chưa đủ tín nhiệm nàng. Nghĩ lại cũng đúng, tôi qua nàng còn muốn giết chết hắn, tuy chỉ là phụng mệnh làm việc, nhưng dù sao cũng tự nàng làm. Nếu hắn thật sự tin tưởng nàng quá nhanh, như vậy chỉ là thằng ngốc.

- Chồng, tên kia điện thoại đến nói tôi giết cậu, đó chính là tổ trưởng Long Tổ, cậu biết vì sao ông ta cần phải giết mình không?

Mộc Hàm dùng giọng do dự hỏi.

- Biết, hắn ghen ghét tôi.

Hạ Thiên lười biếng nói.

Mộc Hàm chợt mỉm cười:

- Chồng, sao ông ta lại ghen ghét cậu?

- Vì tôi quá đẹp trai.

Hạ Thiên nghiêm trang nói.

Mộc Hàm lập tức dở khóc dở cười, người này căn bản không biết nguyên nhân, chỉ biết nói bậy bạ.

Mộc Hàm đang nghĩ phải làm sao để Hạ Thiên biết được sự hùng mạnh của Long Tổ thì có tiếng chuông điện thoại vang lên:

- Ông xã, diện thoại kìa... ....

Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, hắn phát hiện Tôn Hinh Hinh gọi đến, vì vậy tranh thủ thời gian nhận máy.

- Hạ Thiên, cậu đang ở đâu?

Giọng nói của Tôn Hinh Hinh trong điện thoại có chút nghẹn ngào:

- Ba của tôi xảy ra chuyện.

- Chị Hinh, đừng vội, chị đang ở cửa hàng hoa sao? Tôi sẽ đến ngay.

Hạ Thiên vội vàng nói.

- Ừ, tôi đang ở cửa hàng hoa chờ cậu.

Tôn Hinh Hinh khẽ nói.

Hạ Thiên không có quan điểm gì với cha của Tôn Hinh Hinh, quan điểm duy nhất chính là ông ta thiếu chút nữa đã bán Tôn Hinh Hinh cho Trương Đại Trụ. Vì vậy trước nay Tiểu Vũ luôn mất đi cảm tình khi muốn gặp mặt cha vợ, nhưng điều này cũng chẳng quan trọng, hắn chỉ quan tâm đến Tôn Hinh Hinh mà thôi. Bây giờ Tôn Hinh Hinh giống như rất đau lòng, nhiệm vụ của hắn là giải tỏa cho vợ mình.

Hạ Thiên nhanh chóng chạy đến cửa hàng hoa, hắn phát hiện Tôn Thiên Vũ và Điền Hiểu Nhã đều có mặt, cặp mắt Tôn Hinh Hinh có hơi đỏ hồng, giống như vừa mới khóc.

- Chị Hinh, có chuyện gì vậy?

Hạ Thiên ôm lấy Tôn Hinh Hinh, hắn mở miệng đã nói một câu làm người ta muốn tan vỡ:

- Cha của chị chết rồi sao?

Tôn Hinh Hinh ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên, khoảnh khắc này nàng không biết nói sao cho phải, có người hỏi như vậy sao?

- Anh rể, chúng em cũng không biết tình huống cụ thể, nhưng mẹ vừa điện thoại cho em, nói là cha đang ở bệnh viện, tình huống rất nghiêm trọng. Em vừa đến chỗ chị, đang thương lượng mọi người cùng nhau về nhà một chuyến.

Tôn Thiên Vũ ở bên cạnh nói.

- À, không phải đã chết sao?

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Chị Hinh, chị khóc làm gì, chỉ cần cha chị chưa chết, như vậy tôi sẽ chữa lành bệnh, đừng quá lo lắng.

- Cậu thật sự có thể chữa lành sao?

Tôn Hinh Hinh hình như cũng không quá mức tín nhiệm y thuật của Hạ Thiên.

- Tất nhiên là có thể, bây giờ chúng ta đi tìm cha chị, tôi đảm bảo tối nay sẽ khỏe như voi.

Hạ Thiên mười phần tin tưởng.

- Chị, nếu anh rể đã nói như vậy thì chúng ta tranh thủ về nhà một chuyến.

Điền Hiểu Nhã ở bên cạnh đề nghị:

- Dù sao chúng ta cũng đã muốn về nhà, bây giờ vừa vặn có cơ hội cùng anh rể quay về chữa bệnh cho cha, như vậy chúng ta sẽ thuận tiện ở lại vài ngày sum họp với cha mẹ.

- Vậy cũng được, chúng ta sẽ lập tức quay về. Nguồn: http://truyenfull.vn

Tôn Hinh Hinh nhanh chóng có quyết định, sáu năm chưa về nhà, trước đó Tôn Thiên Vũ cũng đã từng nhắc về vấn đề này nhưng nàng vẫn có chút do dự. Dù sao sáu năm qua nàng vẫn chưa liên lạc với cha mẹ, nhưng bây giờ cha bệnh nặng, nàng cũng có ly do thuận tiện để quay về, đây cũng là cơ hội tốt để hòa giải với mọi người.

- Chị, chúng ta đi nhanh lên, không cần thu dọn đồ đạc, trước tiên cứ sang bệnh viện trước, những vật dụng khác để sau khi đến rồi mua cũng không muộn.

Điền Hiểu Nhã đứng lên nói:

- Để em đi lấy xe.

- Ngồi xe của tôi cũng được.

Giọng nói của Mộc Hàm vang lên, khi thấy Hạ Thiên sắp phải đi đến nơi khác thì trong đầu nàng đã có ý nghĩ phải đi cùng, nàng cảm thấy bây giờ tạm thời rời khỏi Giang Hải cũng là lựa chọn tốt.

- Chị là... ....

Tôn Hinh Hinh cũng không nhận ra Mộc Hàm, nhưng khi nàng nhìn thấy người đẹp tóc vàng này thì lập tức cảm nhận được sự uy hiếp.

- Tôi là Mộc Hàm, chị là Tôn Hinh Hinh phải không?

So sánh với một Tôn Hinh Hinh không biết gì thì Mộc Hàm ngược lại có hơi hiểu rõ về đối phương. Đây chính là công sức của Tiểu Yêu Tinh, trước đó nàng điều tra về Hạ Thiên, cũng tiện thể xem xét tình hình của Tôn Hinh Hinh, Mộc Hàm tất nhiên biết được rất nhiều chuyện.

- Đúng vậy, tôi là Tôn Hinh Hinh, là bạn gái của Hạ Thiên.

Tôn Hinh Hinh dù biết Hạ Thiên tìm vợ khắp nơi, nhưng nàng vẫn không nhịn được phải tuyên bố thân phận của mình với đối phương.

Mộc Hàm cũng không yếu thế, nàng nở nụ cười quyến rũ nói:

- Tôi là vợ bé số hai của Hạ Thiên.

Tôn Thiên Vũ và Điền Hiểu Nhã đưa mắt nhìn nhau, đây là trò gì, anh rể đưa đến một người đẹp tóc vàng, chẳng lẽ muốn cướp người với chị mình?

Tôn Hinh Hinh có chút ngây ngốc, Kiều Tiểu Kiều nói mình là vợ bé của Hạ Thiên, vì vậy Kiều Tiểu Kiều nhất định là vợ bé số một, Mộc Hàm này chẳng phải cũng gần với Kiều Tiểu Kiều sao? là vợ bé số hai à?

"Gặp quỷ rồi, bây giờ là lúc nào mà còn suy xét những vấn đề này, phải tranh thủ về nhà mới đúng."

Tôn Hinh Hinh thầm mắng mình một tiếng, cha sắp chế tới nơi mà còn tâm tư tranh giành người yêu với kẻ khác. Hơn nữa nàng cũng biết rất rõ, dù có tranh chấp hay không thì người đàn ông kia cũng chẳng thuộc về một mình nàng.

- Được rồi, ngồi xe của chị.

Tôn Hinh Hinh không hề tranh chấp với Mộc Hàm, nàng nói xong thì kéo Hạ Thiên lên xe. Sau khi xếp chỗ thì gọi Tôn Thiên Vũ và Điền Hiểu Nhã:

- Các người cùng lên đây đi, có một lái xe miễn phí cũng không tồi.

Điền Hiểu Nhã ngồi xuống tay lái phụ mà Tôn Thiên Vũ lại ngồi xuống phía bên kia của Hạ Thiên. Khi đóng cửa xe lại thì Tôn Hinh Hinh hơi rướn lên nói một câu:

- Lái xe, đi huyện Lâm Giang.

Mộc Hàm bị coi là lái xe cũng không muốn so đo với Tôn Hinh Hinh, xe khởi động và nhanh chóng chạy đi.

Huyện Lâm Giang, nếu theo lời giải chích của người địa phương thì nơi đây tiếp giáp với thành phố Giang Hải, nhưng hai bên cũng không cùng một con sông.

Huyện thành của Lâm Giang cách thành phố Giang Hải hai trăm kilomet, nhưng vì tình hình giao thông không được tốt, muốn lái xe từ Giang Hải đến huyện thành Lâm Giang phải mất ba giờ.

Trên đường đi Tôn Hinh Hinh nằm trong lòng Hạ Thiên, nàng nửa ngủ nửa tỉnh. Tôn Thiên Vũ thỉnh thoảng điện thoại về nhà hỏi thăm tình huống của cha, Điền Hiểu Nhã thì ngồi lặng yên bên ghế tài xế, thỉnh thoảng nhìn về phía Mộc Hàm nhưng không khỏi có chút tự ti mặc cảm. Đúng là không có biện pháp, dù xét về phương diện nào thì Mộc Hàm cũng mạnh hơn rất nhiều so với nàng, điều này cũng làm nàng thầm cảm khái, anh rể nhìn có vẻ tầm thường kia đúng là có sức thu hút không tầm thường, ngay cả phụ nữ cực phẩm thế này cũng kéo về được.

Điền Hiểu Nhã thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy Tôn Hinh Hinh đang nằm trong lòng Hạ Thiên, nàng có chút hoài nghi, hai người phụ nữ cực phẩm như vậy thật sự có thể cùng một người đàn ông, có thể ở chung sao? Tuy vấn đề này không cần một người ngoài quan tâm, nhưng Điền Hiểu Nhã vẫn có chút hiếu kỳ.

Mộc Hàm an tâm lái xe, tâm tình hình như không tệ lắm, đối với những hành vi thân mật giữa Tôn Hinh Hinh và Hạ Thiên, nàng cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Dù sao nàng cũng nhiều lần tiếp xúc thân mật với Hạ Thiên, nhưng va chạm về mặt tình cảm thì không quá lớn, nếu tính thời gian hai người ở bên nhau thì còn chưa đến hai mươi bốn tiếng.

Tuy tình hình giao thông thật sự không tốt, nhưng chiếc Audi A7 lại rất thích hợp, vì vậy chỉ cần mất hơn hai giờ rưỡi thì mọi người đã đến huyện thành Lâm Giang. Sau đó chạy đến bệnh viện huyện Lâm Giang, lúc này đã là bốn giờ chiều.

Tôn Thiên Vũ rất quen thuộc nơi đây, hắn trực tiếp đưa mọi người lên phòng bệnh số chín ở lầu bốn. Trong phòng bệnh có hai giường nhưng chỉ có một bệnh nhân, là một người đàn ông xanh xao vàng vọt, làn da thô ráp, hôn mê bất tỉnh, đang được truyền dịch. Bên giường bệnh là một người phụ nữ trung niên, nếu xem xét bộ dáng thì mơ hồ có chút tương tự Tôn Hinh Hinh, nhưng bây giờ gương mặt đã bị thời gian làm cho già lão.

- Mẹ!

Tôn Thiên Vũ bước vào phòng bệnh và hô lên với người phụ nữ trung niên.

Tôn Hinh Hinh vẫn đứng nơi cửa phòng bệnh, nàng nhìn mẹ mà nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Nàng nhớ sáu năm trước khi mới rời khỏi nhà thì mẹ vẫn còn rất trẻ, khi đó mẹ còn là người phụ nữ đẹp nhất xóm, nhưng mới sáu năm không gặp mà mẹ nàng giống như già hơn hai mươi tuổi. Vì vậy có thể thấy trong sáu năm qua mẹ nàng chị đựng bao nhiêu khổ sở.