Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 235: Phóng viên sát thủ





Lúc này tất cả máy ảnh và máy quay phim đều nhắm về phía Hạ Thiên, mà ánh sáng máy ảnh liên tục lóe lên. Những năm gần đây đám phóng viên không bao giờ bỏ qua những tin tức tốt, tất nhiên lúc này bọn họ cũng không bỏ qua đề tài này.

- Tiên sinh, anh không thể như vậy... ....

- Chúng tôi là phóng viên, chúng tôi có quyền phỏng vấn... ....

- Kháng nghị bạo lực, nghiêm trọng kháng nghị... ....

... ....

Một đám người vây quanh Hạ Thiên, ai cũng lên tiếng căm phẫn vì bạn đồng hành của mình.

- Cút ngay cho tôi.

Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn, hắn làm việc chính sự, đám người này rối loạn làm gì?

Hạ Thiên nói ra những lời này thì đám phóng viên lại càng tức giận.

- Quá kiêu ngạo.

- Dù là người Kiều gia cũng không thể kiêu ngạo như vậy.

- Chúng ta không thể lùi bước, phóng viên chúng ta cũng không phả dễ bị ức hiếp.

... ....

Hạ Thiên nghe những lời ồn ào của đám người mà cảm thấy rất phiền phức, vì vậy hắn liền quyết định, trước tiên giải quyết đám người này. Hắn hóa thành một bóng người nhạt nhạt, mọi người cảm thấy tay mình nhẹ bẫng, ngay sau đó là những âm thanh trong trẻo, vài giây sau mọi người bi phẫn phát hiện ra tất cả máy ảnh, máy quay phim, micro, tất cả khí tài đều bị đập nát bấy.

- Phiền phức quá, nếu tiếp tục tôi sẽ đập nát xe, đứng sang một bên cho tôi, đừng làm phiền tôi làm chuyện chính sự.

Hạ Thiên quát lên rất bất mãn.

Kiều Phượng Nhi lập tức cảm thấy đau đầu, lưu manh này đúng là quá kiêu ngạo, những phóng viên này cũng không phải dễ trêu. Tô Tiểu Xán thì có chút bội phục, trước nay bị đám phóng viên hãm hại nhiều lần, vì vậy hắn không có cảm tình với đám người này. Tuy những năm gần đây cũng có không ít những phóng viên chính nghĩa, nhưng đám người kia cũng dần tuyệt chủng rồi.

- Quá đáng.

- Anh phải xin lỗi và bồi thường tổn thất cho chúng tôi.

- Tôi báo cảnh sát.

... ....

Sau vài giây ngắn ngủi thì mọi người phẫn nộ gào lên, đám người chỉ trích Hạ Thiên hung ác, nhưng vô tình bọn họ cũng lui về phía sau, tuy vẫn còn chỉ trích Hạ Thiên nhưng cũng không có hành động gì khác. Lúc này Hạ Thiên đã không còn bị những khí tài tác nghiệp của đám phóng viên quấy rối, vì vậy hắn không quan tâm đến bọn họ, hắn còn chuyện quan trọng cần làm.

- Này, thằng ngu, giả vờ phóng viên hả mày?

Hạ Thiên đã sớm phát hiện ra tên đàn ông kia:

- Mày dù sao cũng là thành viên của Ám Ảnh Đoàn lại giả làm phóng viên phế vật, không thấy dọa người sao?

Đám phóng viên nghe nói như vậy thì lại càng tức giận, người này dám mắng bọn họ là phế vật, bọn họ sao không tức giận cho được? Nhưng khi nghe đến hai chữ sát thủ thì lại kinh nghi, sự việc có gì đó là lạ thì phải?

Vẻ mặt Kiều Phượng Nhi cuối cùng cũng biến đổi, cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Hạ Thiên định ra tay với người kia, thì ra không phải là phóng viên, có lẽ là tên sát thủ chuyên đặt bom.

Tên đàn ông kia nghe được câu nói của Hạ Thiên thì vẻ mặt hơi biến đổi, vài giây sau hắn quay sang nở nụ cười sáng lạn với Hạ Thiên:

- Không hổ là đối thủ mạnh nhất của tổ chức chúng tao những năm gần đây, Hạ Thiên, mày rất lợi hại, nhưng tao che giấu khá kỹ, sao mày phát hiện ra được?

Tên đàn ông này vừa nói đã chính thức thừa nhận, hắn là sát thủ Ám Ảnh Đoàn trong miệng Hạ Thiên, mà đám phóng viên thì sợ hãi, vẻ mặt kẻ nào cũng biến đổi, bọn họ quay đầu định bỏ chạy.

- Đứng lại cho tao.

Tên sát thủ chuyên gài bom nói:

- Trên máy ảnh này có gài sẵn bom, là một quả bom luy lực cực mạnh, tao chỉ cần ấn nút là chúng mày chết sạch, thằng nào ngu di động một bước thì tao sẽ cùng chúng mày thăng thiên.

Đám người lập tức đứng đơ như robot, không dám di động nửa bước. Tuy bọn họ cảm thấy tên khốn kia muốn chơi trò cùng chết là không có đạo lý, nhưng vì đề phòng mà chỉ biết nghe lời.

- Hạ Thiên, nói đi, sao mày phát hiện ra tao không phải là phóng viên? Mày nói để lần sau tao còn biết đường mà cải tiến.

Tên sát thủ chuyên xài bom dùng ánh mắt thỏa mãn nhìn đám phóng viên, sau đó hắn lại quay sang Hạ Thiên hỏi vấn đề vừa rồi.

- Đơn giản thôi, trên người mày có nhiều hương vị của bom mìn.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Một tên thường liên quan đến bom thì trên người luôn có loại mùi khó tẩy, mày cũng đừng nghĩ cải tiến, tất nhiên dù mày có cải tiến thì cũng không còn cơ hội, hôm nay mày lên dĩa rồi.

- Phải không?

Tên sát thủ dùng bom cười thoải mái:

- Hạ Thiên, tao biết màu có thân thủ rất lợi hại, dù là đánh nhau tao cũng không phải là đối thủ của mày. Nhưng hôm nay tao không muốn đánh nhau, với khoảng cách giữa tao và mày, nếu bây giờ tao làm nổ bom thì sợ rằng khó đứa nào thoát chết.

- Mày có thể thử, tao đảm bảo có thể chạy trốn đi rất xa.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Mày tưởng thứ này có thể hù được tao sao?

Vẻ mặt tên sát thủ dùng bom chợt biến đổi, ngay sau đó cũng khôi phục lại như thường:

- Được rồi, dù mày có thể tránh, nhưng bọn họ thì sao? Mày cho rằng bọn họ cũng được như mình sao? Nhưng thời gian ngắn như vây có chạy đi đằng trời, nếu tao làm nổ bom thì ít nhất cũng có mười đứa phóng viên đi cùng.

Ánh mắt Hạ Thiên nhìn tên sát thủ càng có vẻ xem thường:

- Đầu óc mày có vấn đề à? Bọn họ có chết hay không liên quan đến tao sao? Dù sao tao cũng không ưa gì đám này, mày chơi luôn đi, tao cầu còn chưa được.

- Này, làm người ai làm thế?

Một nữ phóng viên hét lên sợ hãi:

- Anh không thể làm liên lụy đến những người vô tội như chúng tôi.

- Không làm thế sao làm người?

Hạ Thiên liếc mắt nhìn nữ phóng viên kia, người này cũng khá xinh xắn, sao ngốc thế? Hắn nghĩ sao làm vậy, có liên quan đến nàng sao?

- Đúng, các người không phải vừa rồi đang bảo vệ cho đồng nghiệp sao? Bây giờ bị đồng nhiệp chơi bom chết tươi, như vậy cũng xem như chết có ý nghĩa.

Kiều Phượng Nhi ở bên cạnh dùng giọng tức giận nói.

- Tôi cũng đồng ý, Hạ Thiên, chơi đi, đám người này chết hay sống quan tâm làm gì, dù bọn họ có ra đi cũng là lỗi của sát thủ, không có liên quan đến cậu.

Tô Tiểu Xán ở bên cạnh cũng cổ vũ.

- Anh...Các anh xem thường nhân mạng.

Gương mặt nữ phóng viên xinh đẹp chợt đỏ bừng giống như rất tức giận.

- Xem thường nhân mạng phải nói đến tên thích chơi bom này, không có liên quan đến chúng tôi.

Kiều Phượng Nhi hừ một tiếng nói, chưa nói đến vấn đề nàng không có cảm tình với đám phóng viên này, dù có cảm tình, dưới tình huống này nàng sao có thể lựa chọn? Chỉ cần tên sát thủ nổ bom chết, đám phóng viên có chết hay không thì quản sao được?

Trong suy nghĩ của Kiều Tiểu Kiều thì an toàn của Kiều Tiểu Kiều là trên hết, tên sát thủ kia không chết thì vấn đề an toàn của Kiều Tiểu Kiều không được bảo đảm, vì có thể giết chết tên sát thủ mà nàng đành phải ép hắn nổ bom.

- Hạ Thiên, mày thật sự muốn tao nổ bom sao?

Tên sát thủ bắt đầu cảm thấy không ổn, hắn tìm theo nhiều người chỉ vì mục đích an toàn bản thân, nào ngờ hắn tính sai, đám người này không uy hiếp được Hạ Thiên.

- Sao dông dài vậy?

Hạ Thiên mất kiên nhẫn:

- Nhanh chóng bấm nút nổ đi, nhanh tay lẹ chân lên, đừng bắt tao phải ra tay.

Kiều Phượng Nhi đúng là không biết nói gì hơn, có người nào muốn tự nổ chết mình?

Tiếng còi cảnh sát dồn dập vang lên và ngày càng rõ ràng, một lát sau mọi người đã thấy một chiếc xe cảnh sát chạy đến. Trên mặt tên sát thủ chơi bom lộ ra nụ cười, hắn nói với Hạ Thiên:

- Sao ku? Bây giờ còn muốn tao nổ chết nữa không?

Hạ Thiên có thể không quan tâm con tin nhưng cảnh sát thì khác, tên sát thủ tin cảnh sát đến thì mình sẽ nghênh ngang bỏ đi, sau đó lại bắt đầu kế hoạch ám sát mới.

Nhưng đúng lúc này Hạ Thiên đột nhiên phóng về phía tên sát thủ xài bom, trong miệng hét lớn:

- Mày không muốn nổ chết, thôi thì tao bắt lại.

Uy hiếp đến gần, tên sát thủ muốn né tránh, nhưng khoảnh khắc sau hắn đã cảm thấy mình không thể nhúc nhích.

- Các người còn không mau chạy đi?

Kiều Phượng Nhi thấy tên sát thủ đã bị tóm thì quát lên với đám phóng viên.

Đám phóng viên lập tức chạy đi với tốc độ bú sữa mẹ. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Các người cũng chạy đi.

Hạ Thiên nói với Kiều Phượng Nhi và Tô Tiểu Xán.

Kiều Phượng Nhi và Tô Tiểu Xán cũng không chần chờ mà nhanh chóng chạy vào Kiều gia. Hạ Thiên thấy khoảng cách đã khá xa thì ấn xuống nút trên máy ảnh, ngay sau đó cũng hóa thành một bóng người phóng đi.

Hạ Thiên cũng không chạy vào Kiều gia, hắn chạy về phía xe cảnh sát bên kia. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn nhận ra chiếc xe đó là của Lãnh Băng Băng.

Lãnh Băng Băng tách khỏi Hạ Thiên chưa được bao lâu, nàng đến cục cảnh sát thì nghe nói ở gần Kiều gia có một vụ nổ mạnh, vì vậy vội vàng chạy đến. Kiều gia nằm trong vùng quản lý của phân cục cảnh sát quận Đông, tuy bây giờ nàng không còn là cảnh sát hình sự, vì vậy trước khi được thông báo xuống đều do phân cục tiếp nhận án, nàng đến đây cũng là đương nhiên.

Vì một đám phóng viên chạy vội đến mà Lãnh Băng Băng cũng không chạy xe đến hiện trường, nàng nào biết vừa xuống xe đã cảm thấy eo nhỏ bị xiết chặt, sau đó phát hiện mình bị Hạ Thiên ôm vào lòng.

Tuy không phải lần đầu tiên bị Hạ Thiên ôm, nhưng bây giờ trước mặt công chúng, Lãnh Băng Băng vẫn cảm thấy xấu hổ, khi định quát lớn thì nghe thấy tiếng nổ lớn:

- Ầm.

Một con sóng lực ép đến, đám người nhanh chóng bổ nhào, Lãnh Băng Băng lại không cảm giác được sóng lực tập kích vì được Hạ Thiên che chắn. Lúc này trong không khí có mùi khét lẹt, rất hôi.

- Có chuyện gì xảy ra?

Lãnh Băng Băng không khỏi hỏi một câu, đối tượng chính là Hạ Thiên.

Nhưng người trả lời lại là nữ phóng viên xinh đẹp:

- Cảnh sát Lãnh, tôi muốn cáo người này tội mưu sát.

Nữ phóng viên xinh đẹp chỉ vào người Hạ Thiên, nàng nói xong thì lập tức cảm thấy kỳ lạ, Lãnh Băng Băng sao cùng tên kia thân mật như vậy, đến bây giờ vẫn còn ôm chầm lấy nhau rất tình cảm.