Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 220





- Nhanh, nhanh lên, cùng lên lầu cho tôi, tìm cho ra Tiểu Kiều.

Kiều Đông Hải chợt rống lên:

- Nếu Tiểu Kiều có chuyện thì tôi sẽ không để yên cho các người.

Thật ra cũng không cần Kiều Đông Hải phải kêu gào thì Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đã phóng lên lầu đầu tiên, mà một đám cảnh sát cũng chạy theo.

- Này, các người lên đó làm gì? Chúng tôi ở đây.

Một âm thanh lười biếng truyền vào tai mọi người, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi chợt khựng người lại và quay đầu nhìn, đó không phải là Hạ Thiên sao?

Hạ Thiên đứng ở cửa ra vào tòa nhà, hắn dùng một tay ôm Kiều Tiểu Kiều, tay còn lại cầm theo một chiếc máy tính, bộ dạng giống như chưa có gì từng phát sinh.

- Hạ Thiên, Tiểu Kiều, các người không sao đấy chứ?

Kiều Đông Hải chợt vui mừng như điên, khoảnh khắc này hắn chính thức cảm nhận được cảm giác từ địa ngục lên thiên đường.

Một đám cảnh sát thở phào nhẹ nhõm, Kiều Tiểu Kiều không có việc gì, chén cơm của bọn họ cũng được bảo vệ. Nhưng bọn họ cũng không thể hiểu, hai người này không phải đã lên lầu sao? Sao lại đột nhiên đi từ bên ngoài vào?

- Tất nhiên tôi không sao, tôi thì làm gì có chuyện được?

Hạ Thiên ra vẻ đương nhiên.

- Hạ Thiên.

Hoàng An Bình đi đến:

- Các người không gặp vụ nổ sao?

- Khi bom nổ thì chồng ôm tôi từ trên lầu nhảy xuống.

Kiều Tiểu Kiều xen vào một câu.

Kiều Đông Hải chợt ngẩn ngơ, cuối cùng hắn không nhịn được phải hỏi:

- Từ lầu chín nhảy xuống sao?

Một đám cảnh sát dùng ánh mắt thấy quái vật nhìn Hạ Thiên, người này nhảy từ lầu chín xuống đất mà không có vấn đề gì sao?

Hoàng An Bình lại không quá bất ngờ, lầu chín thì tính làm gì, Hạ Thiên từng đưa hắn xuống từ lầu mười hai.

- Đại ca, trước tiên chúng ta rời khỏi đây rồi nói sau.

Kiều Tiểu Kiều không muốn mọi người xem Hạ Thiên là quái vật, vì vậy nàng xen vào một câu.

Kiều Đông Hải cuối cùng cũng kịp phản ứng, tuy bây giờ Kiều Tiểu Kiều đã tránh khỏi một kiếp nhưng sự việc còn chưa yên tĩnh. Tên sát thủ đặt bom còn chưa bị bắt, vì vậy bây giờ nên di chuyển Kiều Tiểu Kiều đến nơi an toàn.

- Đúng, chúng ta đi trước.

Kiều Đông Hải cầm điện thoại ra lệnh, sau đó một chiếc Lincoln tiến vào. Đây là loại xe đặc biệt đã được cải trang chống đạn, vì vừa rồi gặp súng bắn tỉa, vì vậy Kiều Đông Hải cảm thấ cẩn thận không bao giờ là thừa.

Đoàn người nhanh chóng lên xe, ngay sau đó xe chạy về phía khu biệt thự của Kiều gia. Về vấn đề xử lý hậu quả công tác, tất nhiên sẽ có người xử lý, không cần Kiều Đông Hải và Kiều Tiểu Kiều phải lo lắng.

Trong khối kiến trúc khổng lồ của Kiều gia có một biệt thự ba tầng đặc biệt thuộc về Kiều Tiểu Kiều, tuy biệt thự đã lâu không có người ở nhưng bên trong vẫn rất sạch sẽ, rõ ràng ngày thường đều có người quét dọn. Nhưng trong biệt thự không có người giúp việc, vì cuộc sống của Kiều Tiểu Kiều phần lớn đều do Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi phụ trách, hai người bọn họ không những là vệ sĩ, đồng thời còn là người giúp việc của Kiều Tiểu Kiều.

Lầu một của biệt thự là phòng khách, phòng bếp và phòng tắm, phòng ngủ ở lầu hai. Trước tiên Kiều Tiểu Kiều và Liễu Mộng đi xem phòng ngủ, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đi hỗ trợ, Hạ Thiên và Kiều Đông Hải thì đợi ở phòng khách. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Hạ Thiên, trước đó có gặt mặt sát thủ Ám Ảnh Đoàn không?

Kiều Đông Hải mở miệng hỏi.

- À, tôi quên mất, anh phái hai người đến tòa nhà đối diện với cao ốc Kiều gia, trên sân thượng có một tên sát thủ, có lẽ hắn còn chưa chết, mang về đây xem thế nào

Hạ Thiên được Kiều Đông Hải nhắc đến mới nhớ, vì vậy hắn muốn bắt tên kia xuống để thẩm tra.

Kiều Đông Hải tranh thủ thời gian điện thoại thông báo, nhưng năm phút sau đã có người đáp lời, trên đó không còn người nào.

- Không còn sao?

Hạ Thiên thì thào:

- Chẳng lẽ đã được cứu đi?

Nhưng Hạ Thiên cũng không quan tâm, dù người này được cứu đi thì cũng sẽ cười đến chết, không thể sống được.

- Hạ Thiên, chúng ta luôn bị động chờ sát thủ đến hỏi thăm, đây rõ ràng không được tốt lắm, cậu dù sao cũng không thể đi theo Tiểu Kiều mọi lúc mọi nơi, không còn biện pháp gì giải quyết triệt để vấn đề sao?

Kiều Đông Hải trầm ngâm một lúc rồi hỏi, mới một tháng trôi qua mà Kiều Tiểu Kiều đã ba lần bị ám sát, tuy cuối cùng không có vấn đề gì xảy ra nhưng cứ bị động như vậy cũng làm người ta khó chịu.

- Điều này giống như không có biện pháp giải quyết duy nhất.

Hạ Thiên cũng gãi đầu, hắn có chút buồn rầu:

- Muốn giết sạch Ám Ảnh Đoàn cũng không dễ dàng, dù giết sạch thì trên thế giới vẫn còn vô số tổ chức sát thủ khác. Trừ khi chúng ta tìm được cố chủ, nếu không chuyện lần này rất khó giải quyết.

Kiều Đông Hải gật đầu bất đắc dĩ:

- Tôi cũng chỉ nói nên xem xét mà thôi, thật ra dù tìm được cố chủ thì có thể làm thế nào? Dù giải quyết được một cố chủ nhưng vẫn có thể xuất hiện cố chủ mới, Kiều gia của chúng ta đối đầu với quá nhiều người, có nhiều kẻ địch, không thể nào giết sạch kẻ địch được. Cũng may có cậu bảo vệ Tiểu Kiều, Phượng Nhi và Hoàng Nhi cũng có thân thủ tốt, còn có Liễu Mộng luôn ở cùng với Tiểu Kiều. Dưới tình huống bình thường có lẽ Tiểu Kiều cũng không gặp phải nguy hiểm.

Kiều Đông Hải nói xong thì lập tức rơi vào trầm mặc, ngay sau đó lại nhớ đến chuyện khác:

- Đúng rồi, Hạ Thiên, cậu còn nhớ Âm Thập Cửu chứ?

- Tất nhiên là nhớ, người này có làm cho Lâm Tử Hào chết khổ chết sở không?

Hạ Thiên sao lại không nhớ cho được?

Kiều Đông Hải lắc đầu, hắn thở dài:

- Lâm Tử Hào cẩn thận hơn rất nhiều so với suy nghĩ của chúng ta, tuy Âm Thập Cửu bị chúng ta đánh cho thê thảm nhưng lại bị Lâm Tử Hào sinh nghi. Thực tế sau khi bị chúng ta chụp được, Âm Thập Cửu cũng chưa được gặp Lâm Tử Hào, tất nhiên hắn sẽ không có cơ hội.

- Như vậy sao?

Hạ Thiên không khỏi buồn bực, như vậy mình khổ sở thôi miên Âm Thập Cửu chẳng phải uổng phí công phu sao?

Hạ Thiên có chút khó chịu, biết vậy khỏi thôi miên mà xử lý luôn cho rồi.

- Bây giờ Âm Thập Cửu đang ở đâu?

Hạ Thiên hỏi, bây giờ xử lý Âm Thập Cửu cũng không quá trễ.

- Hắn đã rời khỏi Giang Hải, đã đến thủ đô!

Kiều Đông Hải trả lời.

- Đi thủ đô sao? Chẳng lẽ lại quay về ổ Âm Y môn rồi?

Hạ Thiên lầu bầu, nếu thật sự là như vậy thì chưa hẳn là chuyện không tốt.

Trong cuộc sống bây giờ, nếu nói về y thuật thì cũng chỉ còn người Âm Y môn mới có thể so sánh được với Hạ Thiên. Y thuật hại người của Âm Y môn thường mang đến phiền phức cho hắn, sợ rằng sau này còn phải đối địch với bọn họ. Nếu Âm Thập Cửu có thể quấy rối trong Âm Y môn, như vậy mối lo về Âm Y môn cũng đơn giản hơn rất nhiều.

- Mà lúc này trận thế của Lâm Tử Hào cũng an tĩnh hơn rất nhiều, hắn không còn đến quấy rối chúng ta nữa.

Kiều Đông Hải còn nói thêm:

- Cũng thuận tiện nói cho cậu một sự kiện, Kỷ Nam và Hạ Vân Sơn đều đã được chuyển sang cho tư pháp, Kỷ Nam có hơn phân nửa sẽ bị tử hình, Hạ Vân Sơn có lẽ cũng chung thân. Bây giờ Nhị thúc căn bản đã xách định sẽ tiếp nhận vị trí của Kỷ Nam, trở thành phó chủ tịch thường vụ tỉnh. Bây giờ có chiếc ghế này, Nhị thúc sẽ trở thành nhân vật đứng đầu trong tỉnh, sau này Kiều gia chúng ta cũng có chút tiếng nói ở thủ đô.

Kiều gia tuy là gia tộc số một ở thành phố Giang Hải nhưng nếu đặt lên mặt bằng cả nước thì vẫn không tính là đại gia tộc, nếu đặt về thủ đô thì lại càng không thể tính là xếp xó. Có lẽ cũng vì nguyên nhân như vậy, nên khi ông nội của Kiều Đông Hải còn sống đã nhiều lần căn dặn, gia tộc phải cố thủ Giang Hải, không cần phải đến thủ đô kết giao với kẻ xấu.

Nhưng ông cụ đã qua đời kia cũng không thể ngờ, Kiều gia muốn cố thủ ở Giang Hải mà người thủ đô lại chủ động tìm đến cửa khiêu khích.

Phần sản nghiệp của Kiều gia quá lớn, đủ để làm cho rất nhiều người ngấp nghé, mà Kiều Tiểu Kiều cũng làm cho không ít người nhìn đỏ mắt. Kiều Đông Hải nghĩ đến đây mà nhớ đến một vấn đề, những năm qua có rất nhiều gia tộc muốn thông gia với Kiều gia, mục tiêu của bọn họ tất nhiên là Kiều Tiểu Kiều, nếu có được Kiều Tiểu Kiều thì chẳng khác nào ôm cục vàng ròng.

Nhưng mỗi lần như vậy Kiều Tiểu Kiều đều lấy lý do mình đã có hôn ước mà từ chối, vì vậy mà kế hoạch của đám gia tộc kia thất bại, mà đám người đó có hơn phân nửa thèm thuồng gia sản Kiều gia và cả Kiều Tiểu Kiều. Bây giờ bọn họ không có được Kiều Tiểu Kiều, rõ ràng không có được thì phá cho hôi, phải hủy diệt. Nếu Kiều Tiểu Kiều bị giết thì toàn bộ Kiều gia sẽ ở vào tình cảnh bị đả kích, sau đó người ngoài sẽ nhân lúc nhà cháy mà hôi của, sẽ túm lấy vài phần sản nghiệp Kiều gia.

- Xem ra phải kiểm tra đám gia tộc từng đặt vấn đề hôn ước mới được.

Kiều Đông Hải thầm có ý nghĩ này, nhưng bây giờ hắn không nói vấn đề này cho Hạ Thiên. Hắn không phải không tin Hạ Thiên, hắn sợ Hạ Thiên sẽ chộp người đến ép cung, nếu làm không tốt sẽ đắc tội với một nhóm gia tộc lớn, lúc này Kiều gia cũng không nên đắc tội với nhiều người như vậy.

Điện thoại vang lên, Kiều Đông Hải xem qua, người gọi là Nhị thúc Kiều Chấn Quốc. Hắn thầm nghĩ có lẽ Nhị thúc gọi đến cũng vì chuyện vừa xảy ra, vì vậy tranh thủ nhận điện thoại.

- Đông Hải, Tiểu Kiều có sao không?

Điện thoại vừa được nối thông thì Kiều Chấn Quốc đã hỏi ngay.

- Nhị thúc yên tâm, Tiểu Kiều cũng không mất một sợi tóc.

Kiều Đông Hải trả lời:

- Bây giờ Tiểu Kiều đã về nhà, lại càng thêm an toàn, không có việc gì cả.

- Tiểu Kiều chịu về nhà rồi sao?

Kiều Chấn Quốc cảm thấy bất ngờ:

- Vậy là tốt rồi, sau này cần quan tâm lẫn nhau, miễn người ngoài nói ra nói vào.

- Chuyện hôm nay lại làm phiền Hạ Thiên, nế không có cậu ấy thì chỉ sợ Tiểu Kiều... ....

Kiều Đông Hải không nói hết lời, hôm nay là ám sát liên hoàn làm người ta khó lòng phòng bị, nếu không phải Hạ Thiên năng lực siêu cường thì Kiều Tiểu Kiều sợ rằng đã tan xương nát thịt từ lâu rồi.

- Nếu cậu ấy bớt gây chuyện thì quá tốt.

Kiều Chấn Quốc không khỏi thở dài:

- Cứ như vậy nhé, chú cúp máy đây.

Kiều Đông Hải lắc đầu, nếu Hạ Thiên không gây chuyện thì cũng không phải là Hạ Thiên.

Kiều Đông Hải bên này cúp điện thoại thì điện thoại của Hạ Thiên lại vang lên.

Hạ Thiên lấy điện thoại ra nhìn, là một dãy số lạ, không biết là ai.

- Xin hỏi ai vậy?

Hạ Thiên nhận điện thoại, hắn hứng thú hỏi một câu.

- Anh rể, là em.

Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh hưng phấn:

- Anh rể, anh đang ở đâu? Anh có rảnh không? Nếu không thì theo chúng em đi chơi, chúng em đang ở hồ Bắc!