- Anh cho tôi lễ vật gì?
Kiều Phượng Nhi hừ một tiếng.
- À, tôi tặng chính mình cho cô.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Tôi cũng tặng chính mình cho anh.
Kiều Phượng Nhi không phục và trả lời.
- Được, tôi sẽ thu lễ vật.
Hạ Thiên tất nhiên không khách khí, sau đó hắn bắt đầu mở lễ vật ra, bắt đầu quá trình nghiệm thu.
...
Sáng hôm sau, trong phòng họp của tập đoàn Thần Y có vài mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp và gợi cảm vô hạn, các nàng cũng không phải là người của tập đoàn Thần Y nhưng đều là vợ của Hạ Thiên, ngoài chủ tịch tập đoàn Thần Y là Diệp Mộng Oánh thì có Kiều Tiểu Kiều, Tôn Hinh Hinh, Liễu Vân Mạn.
- Gần đây công ty của chúng ta có chút vấn đề, vì vậy chúng ta mới tập trung thương lượng xem nên ứng phó thế nào, vì đối phương rõ ràng chĩa mũi dùi về phía chúng ta.
Trên gương mặt đẹp của Diệp Mộng Oánh có vài phần sầu lo:
- Các nghiệp vụ của tập đoàn Thần Y bị ngăn chặn toàn diện, dù là trong nước hay nước ngoài cũng vậy, vài ngày qua phát sinh ảnh hưởng quá lớn. Hai ngày trước một viên quản lý cao cấp của tập đoàn Thần Y ở nước ngoài bị FBI bắt đi, đến bây giờ còn chưa được thả ra.
- Quỹ đầu tư họ Kiều cũng bị chèn ép, đối phương tài lực hùng hậu làm chúng ta không theo kịp.
Kiều Tiểu Kiều cũng lên tiếng.
- Cơ cấu từ thiện của tôi bị người ta thi nhau lập mưu hãm hại, thậm chí có nhiều người nói chúng tôi buôn bán trẻ em, tóm lại phiền toái cũng không dứt.
Liễu Vân Mạn cũng có chút sầu não.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Công ty công nghệ Lam Thiên của tôi thì tốt hơn một chút nhưng nước ngoài nói công ty chuyên bồi dưỡng hacker, phá hoại các trang web nước ngoài.
Tôn Hinh Hinh cũng nói.
- Thật ra em đã điều tra thân phận của đối phương.
Kiều Tiểu Kiều nhìn ba người phụ nữ còn lại:
- Có một tổ chức gọi là Trường Sinh Hội là kẻ đứng sau vài sự kiện liên quan, mục tiêu của bọn họ không phải là chúng ta mà chính là chồng, người phát động cho tổ chức này chính là Đinh Hương, nhà giàu nhất thành phố Nhạc Nam trước đây. Trước đó lão hy vọng chồng có thể ban cho thuật trường sinh bất tử, nhưng chồng không đồng ý. Vài tháng trước người này còn uy hiếp em, nói rằng sẽ không từ thủ đoạn nào. Lúc đó em vì bận công việc mà không quan tâm, nhưng không ngờ bây giờ lão ta lại gây ra phiền toái lớn cho chúng ta như vậy.
- Đám người trong Trường Sinh Hội kia là ai?
Diệp Mộng Oánh nhìn Kiều Tiểu Kiều rồi hỏi.
- Phần lớn là phú hào, còn có một số quan lớn chính khách, bọn họ có một điểm giống nhau chính là tuổi khá cao, hoặc sắp chết, hơn nữa bọn họ đều không muốn chết. Đinh Hương lấy trò trường sinh để thu hút bọn họ, làm cho bọn họ phải đưa thân vào tổ chức, bây giờ bọn họ phần lớn ở Mỹ, tài lực rất kinh người, hơn nữa bọn họ đều có quan hệ, nên đây có thể coi là một tổ chức có năng lượng rất lớn.
Kiều Tiểu Kiều có chút sầu lo:
- Em đã tính toán, mọi người chúng ta sẽ cùng chung vốn, còn có tiền của Tiền Đa Đa, có tiền của Ám tổ, nhưng vẫn chỉ là một ngàn tỷ nhân dân tệ mà thôi, nếu so sánh với đối phương thì vẫn ít hơn, muốn chơi tay đôi với bọn họ thì cơ hội thủ thắng là khá thấp.
- Thật ra cũng chưa chắc không có cơ hội, tuy tài chính của chúng ta thiếu, nhưng nhỏ đánh lớn cũng có thể thắng.
Diệp Mộng Oánh suy nghĩ rồi nói.
- Có muốn thương lượng một chút với Hạ Thiên không?
Tôn Hinh Hinh mở miệng hỏi.
- Chuyện làm ăn theo tôi nghĩ thì không nên làm phiền chồng, chúng ta tự thu phục là được.
Diệp Mộng Oánh lắc đầu nói.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, có chuyện gì xảy ra sao?
Âm thanh của Hạ Thiên chợt vang lên, hắn xuất hiện, sau đó một tay ôm Diệp Mộng Oánh, một tay ôm Kiều Tiểu Kiều:
- Chuyện này các chị cũng đừng quản nữa, trước đó chị Isabella vẫn luôn theo sát đám người kia, chỉ là những chuyện vừa xảy ra vài ngày qua cũng không được chị ấy bám sát, bây giờ vợ Vi Nhi đã đi, đợi hai chị ấy điều tra ra hang ổ của bọn họ, như vậy vấn đề sẽ xong.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, đây không phải là chuyện kinh doanh, Đinh Hương kia dùng phương pháp mà chính lão am hiểu nhất để đối phó với tôi, tất nhiên tôi sẽ dùng thứ gì mình am hiểu nhất để xử lý lão, không cần lấy cái yếu của mình đi chống cái mạnh của đối phương. Đối phó với bọn họ thì phải cho bọn họ biết tay, đám người kia có ý với tôi, sẽ cho bọn họ sống ngắn hơn.
- Chồng nói đúng, thật sự nên dạy bảo cho đám người kia một bài học, nếu không sau này sẽ rất phiền.
Kiều Tiểu Kiều suy nghĩ rồi gật đầu tán thành.
- Vậy thì được, chồng, vậy cậu đi giải quyết, chỉ cần không còn Trường Sinh Hội thì tất cả vấn đề sẽ không còn.
Diệp Mộng Oánh cũng không kiên trì giải quyết vấn đề bằng nghiệp vụ kinh doanh.
- À, tôi đi trước.
Hạ Thiên đến nhanh mà đi cũng nhanh, mọi người thấy mình được hôn một cái, ngực được sờ một cái, sau đó hắn biến mất.
Bốn người phụ nữ nhìn nhau mà vẻ mặt hơi đỏ, xem ra chồng càng lúc càng không kiêng nể gì.
...
Chạng vạng tối, ở thủ đô.
Trong một căn biệt thự, trên bãi cỏ, Ám Hoàng Lữ Nhân ngày xưa thanh danh hiển hách một thời bây giờ đang ngồi trên mặt ghế, bên cạnh lão là một thiếu phụ cực kỳ dịu dàng, đang bón cho lão ăn nho.
- Tam sư phụ, xem ra cuộc sống của sư phụ rất tuyệt.
Một âm thanh lười biếng vang lên, trong tầm mắt của Ám Hoàng chợt xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi, là Hạ Thiên.
- Tiểu tử, sao ngươi có tâm tư đến thủ đô? Theo ta biết thì ngươi đã đưa tất cả các bà vợ đến thành phố Giang Hải, bốn đóa hoa ở thủ đô đều bị hái sạch, ngay cả Mị Nhi của Ám tổ cũng bị ngươi bắt đi, ngươi còn đến đây làm gì? Chẳng lẽ ở thủ đô này còn mỹ nữ thu hút ngươi sao?
Lữ Nhân dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hạ Thiên, rõ ràng bất ngờ vì Hạ Thiên xuất hiện ở đây.
- Tam sư phụ, hôm nay tôi cố ý đến tìm ngài.
Hạ Thiên duỗi lưng một cái:
- Là thế này, sư phụ chờ trên núi hai mươi năm, lãng phí thanh xuân, tôi quyết định đền bù cho ngài, cho ngài sống thêm vài trăm năm.
- Sống lâu làm mẹ gì?
Lữ Nhân lắc đầu:
- Chẳng lẽ muốn ta trở thành một lão già cô đơn vài chục năm?
- Điều này...Tam sư phụ, tuy tôi sẽ không thường xuyên đến thăm ngài, nhưng lâu lâu cũng có thể đến một lần, ngài xem, đệ tử như vậy là không tệ rồi chứ?
Hạ Thiên cười hì hì:
- Hơn nữa đến lúc đó ngài có thể tìm thêm vài cô vợ.
- Thôi bỏ.
Lữ Nhân lắc đầu:
- Tiểu tử, ta biết rõ năng lực của ngươi, ta cũng biết ngươi nói được làm được, nhưng ta không muốn trường sinh bất lão, ta không phải ngươi, không có nhiều hồng nhan làm bạn, sống ngàn năm cũng không buồn. Nếu là ngươi muốn giúp, hãy cho ta sống thêm ba mươi năm nữa, ta vừa vặn lớn hơn cô ấy ba mươi tuổi, chúng ta muốn cùng nhau rời khỏi thế giới này.
- Được rồi.
Hạ Thiên cũng không kiên trì, hắn lấy ra một bình thuốc nhỏ đưa cho Lữ Nhân:
- Chỗ này có một viên đan dược, ngài ăn vào sẽ trẻ ra ba mươi tuổi.
Lữ Nhân tiếp nhận rồi hỏi:
- Tiểu tử, chắc ngươi cũng đã đến tìm Quỷ Y và Sát Thần rồi chứ? Bọn họ quyết định thế nào?
- Đại sư phụ không muốn sống lâu, còn Nhị sư phụ thì hy vọng trẻ hai mươi tuổi.
Hạ Thiên trả lời.
- Quả nhiên không khác gì suy đoán của ta.
Lữ Nhân cười nhạt một tiếng:
- Chúng ta cuối cùng cũng là tục nhân, không thể làm thần tiên.
- Tam sư phụ, nếu sau này ngài thay đổi ý kiến, ngài biết tìm tôi thế nào rồi đấy.
Hạ Thiên để lại một câu rồi lóe người biến mất.
...
Một giây sau Hạ Thiên quay về Thần Tiên đảo, bây giờ Thần Tiên đảo như một cung điện trên mặt nước, khí tức cổ xưa và hiện đại giao hòa với nhau, có thể nói là kết hợp hoàn mỹ, đây rõ ràng là bảo địa.
Lúc này An Tâm và Cơ Thanh Ảnh đang nghịch nước trong hồ, bên cạnh có một hình bóng khêu gợi, là Dạ Ngọc Mị, nàng nhìn Cơ Thanh Ảnh, ánh mắt có chút quái dị.
- Em Chân Dài, chị sẽ không muốn đánh cô ấy đấy chứ?
Hạ Thiên thuận tay ôm lấy vòng eo của Dạ Ngọc Mị, hắn có chút lo lắng:
- Thật ra cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, nếu muốn đánh thì nên tìm yêu nữ chết tiệt Cơ Thanh Ảnh kia, nhưng tôi cảm thấy chị nên cảm tạ cô ta mới đúng, nếu không có cô ta, chị sao có thể tìm được một người chồng tốt như tôi?
- Là cậu nên cảm tạ cô ta.
Dạ Ngọc Mị khẽ hừ một tiếng:
- Chút tâm tư của sắc lang cậu đừng tưởng tôi không biết, nếu cô ấy thương lượng với cậu, sợ rằng cậu cũng sẽ đồng ý.
- À, Em Chân Dài, chị cũng đừng so đo nữa, tóm lại bây giờ chị là vợ tôi, tôi là chồng chị, mà cô ấy chỉ là bà mối, đánh bà mối cũng không đúng.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
- Cậu vội vàng chạy về là sợ tôi đánh cô ấy sao?
Dạ Ngọc Mị nhìn Hạ Thiên:
- Thật sự tôi có chút kỳ quái, cô ta sử dụng phân thân đến với cậu, sao cậu không luyện ra một phân thân đi với cô ta đến đại lục Tiên Vân?
- Như vậy sao được?
Hạ Thiên lắc đầu:
- Tôi là Hạ Thiên, là độc nhất vô nhị, trên đời này không có thứ hai, tôi cũng không luyện chế phân thân, tôi là duy nhất, mà các chị cũng chỉ thuộc về tôi mà thôi.
- Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt, tôi cũng không muốn có hai người đàn ông.
Dạ Ngọc Mị thản nhiên nói, sau đó lời nói xoay chuyển:
- Yên tâm đi, tôi đã đồng ý không đối phó với Cơ Thanh Ảnh sẽ thực hiện, hơn nữa cậu nói rất đúng, tôi sẽ không đi so đo với một phân thân, như vậy cũng mất thân phận.
- Em Chân Dài, chị muốn xuống giỡn nước không?
Hạ Thiên khẽ cười:
- Không thì chúng ta cùng xuống làm uyên ương giỡn nước?