An Tâm đi ra khỏi biệt thự không nhanh không chậm, gương mặt xinh đẹp không có chút lo lắng, tình cảnh giết chóc vừa rồi nhìn có vẻ không ảnh hưởng đến nàng, có lẽ đối với nàng thì đó chưa hẳn là giết chóc, chỉ là bóp chết vài con kiến mà thôi.
An Tâm đi không nhanh, tốc độ nhìn qua giống như với những cô gái bình thường, nàng đi ra khỏi cổng biệt thự. Sau khi đi được hai trăm mét thì nàng chợt cảm thấy có cái gì đó, nàng nhíu mày, sau đó nàng dừng bước, xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xa.
Trên không trung có một thứ gì đó như sao băng đang lao về phía bên này, chỉ sau nháy mắt đã đến trước mặt An Tâm, là một người đàn ông mặc thanh sam.
An Tâm đang định lên tiếng thì chợt cảm thấy một uy áp tinh thần phóng đến, nàng thật sự không thể nhúc nhích, vì vậy mà vẻ mặt nàng chợt biến đổi, trở nên trắng bệch.
- Nhiếp sư đệ, ngươi làm gì vậy?
An Tâm dùng một câu khó hiểu nói.
Nguồn truyện: Truyện FULL
- Thành thật trả lời vấn đề của ta, nếu không ta sẽ cho ngươi hình thần câu diệt.
Người đàn ông mặc thanh sam thật sự là Nhiếp Tử Hùng, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn An Tâm, giọng điệu càng lạnh lùng, rõ ràng không có kiên nhẫn nói nhiều.
- Ngươi muốn biết gì?
Trên mặt đẹp của An Tâm đã xuất hiện những giọt mồ hôi lấm tấm.
- Ngươi là Tô Vô Song sao?
Nhiếp Tử Hùng lạnh lùng hỏi.
- Tô Vô Song đã chết rồi, ta bây giờ là An Tâm.
An Tâm dần tỉnh táo lại:
- An chính là an tĩnh, tâm chính là tĩnh tâm.
- Hai người khác đâu? Đã xảy ra chuyện gì?
Nhiếp Tử Hùng tiếp tục hỏi.
- Chúng ta vừa rời khỏi trận pháp thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ba người bỏ mạng ngay tại chỗ, hai người bọn họ chỉ là Kim Đan Kỳ nên hình thần câu diệt, mà Nguyên Anh của ta thì miễn cưỡng chạy đi, may mà đến được với cơ thể này, cho nên trở thành như bấy giờ.
An Tâm bình tĩnh nói:
- Nhiếp sư đệ, ta không biết ngươi muốn gì, ta cũng không biết ngươi có mục đích gì, nhưng ta nói cho ngươi biết, dù là ngươi muốn làm gì thì ta cũng không ảnh hưởng đến ngươi. Tô Vô Song ngày xưa đã không còn tồn tại, sau này ta sẽ là An Tâm, ta sẽ sống ở thế giới này.
- Thì ra là đoạt xá.
Trong mắt Nhiếp Tử Hùng lóe lên tinh quang:
- Ngươi lại nhắc nhở ta một chuyện.
An Tâm không nói gì, mà nàng cũng không thể nhúc nhích, tất nhiên cũng không thể phản kháng, nàng chỉ có thể lẳng lặng đứng đó chờ sự phán quyết của Nhiếp Tử Hùng.
- Ngươi thích thế giới này?
Nhiếp Tử Hùng đưa mắt nhìn An Tâm, giọng điệu không quá lạnh lùng.
- Ta thích cuộc sống ở đây.
An Tâm trả lời.
- Ngươi vừa nhắc nhở ta một chuyện, xem như giúp ta một lần.
Nhiếp Tử Hùng chậm rãi nói:
- Ta không giết ngươi, nhưng ngươi phải giúp ta một việc.
- Việc gì?
An Tâm không do dự, nàng mở miệng hỏi ngay, rõ ràng với tu vi hiện tại của nàng thì không có phần thắng gì ở trước mặt Nhiếp Tử Hùng, cũng không có cơ hội bỏ chạy, vì vậy muốn sống sót phải nghe lời của đối phương.
- Ta muốn ngươi điều tra một người.
Nhiếp Tử Hùng chậm rãi nói.
...
Cục công an thành phố Tây Đô.
- Cục trưởng Bành, các anh làm việc thế nào vậy?
Đinh Tử Phong nổi trận lôi đình với cục trưởng cục công an thành phố Tây Đô là Bành Trung Vượng:
- Tôi muốn bọn họ phải ngồi tù, ai cũng phải ngồi tù cho ông.
Đinh Tử Phong vừa rồi bị dọa cho đái ra quần, bây giờ hắn đổi quần áo mới thì vọt đến cục công an, không thể không nói là da mặt rất dày.
- Đinh tiên sinh, anh đừng kích động, đừng kích động, điều này... Chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn...
Bành Trung Vượng vừa khuyên Đinh Tử Phong vừa cười ha hả.
- Cục trưởng Bành, anh đừng như vậy, chỉ một câu mà thôi, anh có bắt người không?
Đinh Tử Phong dùng ánh mắt tức giận nhìn Bành Trung Vượng, ông lão như phật Di Lặc này đã vờn hắn mười phút rồi, hắn đã sắp không nhịn được nữa, sắp mất hết kiên nhẫn.
- Điều này...Đinh tiên sinh, tạm thời không thể bắt.
Bành Trung Vượng cười nói, trong lòng thầm mắng, thằng khốn này không phải chỉ đi theo con gái của phó chủ tịch thành phố thôi sao? Bành Trung Vượng hắn dù sao cũng là một cục trưởng có quyền, dù là chủ tịch cũng phải nể mặt, thằng khốn này làm gì được mình?
- Vì sao không thể bắt?
Đinh Tử Phong rống lên giận dữ:
- Ông mỗi tháng nộp vài triệu tiền thuế để nuôi đám rảnh rỗi các người sao?
- Đinh tiên sinh, anh không đi mà hỏi phó chủ tịch Ngô xem?
Bành Trung Vượng có tố chất tâm lý rất tốt nhưng bây giờ cũng không nhịn được nữa:
- Nếu phó chủ tịch Ngô nói có thể bắt, tôi sẽ bắt người ngay.
- Được, để tôi đi tìm ông ấy.
Đinh Tử Phong dùng ánh mắt oán hận nhìn Bành Trung Vượng, xem như hai bên đã kết oán.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của cục trưởng cục công an thành phố, Đinh Tử Phong lấy điện thoại ra gọi đi, tất nhiên không phải gọi cho phó chủ tịch Ngô, chính là con gái của phó chủ tịch, là bạn gái Gia Gia của hắn.
- Gia Gia, bây giờ em thế nào rồi?
Điện thoại vừa nối thông thì Đinh Tử Phong đã dùng giọng dịu dàng nói, vừa rồi Ngô Gia Gia bị dọa cho hôn mê, sau đó đưa đến bệnh viện, bây giờ đã tỉnh nhưng còn ở lại quan sát.
- Tử Phong, em không sao, anh đang ở đâu vậy?
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh có chút mềm yếu của Ngô Gia Gia.
- Anh đang ở cục công an, lão già Bành Trung Vượng kia không chịu bắt người.
Đinh Tử Phong tức giận nói.
- Tử Phong, thôi bỏ đi, em đã điện thoại cho bố, bố nói chúng ta nên chịu thiệt lần này, nếu không sẽ lớn chuyện.
Ngô Gia Gia khẽ nói.
- Cái gì?
Vẻ mặt Đinh Tử Phong chợt biến đổi:
- Bố em nói vậy à? Người phụ nữ kia có địa vị gì?
- Bố em không biết địa vị của người phụ nữ kia, nhưng ông ấy lại biết người đàn ông ở bên cạnh cô ta, đó là người không thể trêu vào, hình như là con của quan lớn ở thủ đô.
Ngô Gia Gia cũng rõ ràng đã hỏi cha mình.
- Từ thủ đô đến sao?
Đinh Tử Phong cười lạnh một tiếng:
- Anh không quan tâm hắn là con của vị quan lớn nào, chỗ này không phải là thủ đô, nếu chọc vào anh, anh sẽ cho bọn họ có đến mà không có về, nếu cảnh sát không thể bắt người, anh chỉ có thể tự mình ra tay.
- Tử Phong, hay là coi như bỏ qua đi?
Ngô Gia Gia nói có chút bất an.
- Gia Gia, em giúp anh một chút, em hỏi xem người đàn ông kia tên là gì, bây giờ đang ở đâu?
Đinh Tử Phong đến bây giờ cũng là kẻ có thù sẽ báo, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
- Được rồi.
Ngô Gia Gia đồng ý.
...
Trong một căn biệt thự ở thành phố Tây Đô, có một ông lão đang ngồi trong phòng khách, phía đối diện là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang pha trà.
Ông lão tóc bạc trắng, tinh thần rất tốt, cặp mắt sâu sắc, người đàn ông hơn ba mươi thì có bộ dạng xấu xí nhưng cặp mắt lại làm người ta cảm thấy hung hãn.
- Chú Lý, mời chú uống trà.
Người đàn ông hơn ba mươi rất cung kính với ông lão kia.
Ông lão nhận trà, uống một ngụm rồi buông xuống:
- A Hào, gần đây tin đồn hơi căng, các người cần phải an phận, đừng gây chuyện.
- Vâng, cháu biết rồi, chú Lý, cháu sẽ phân phó xuống dưới.
A Hào khẽ gật đầu.
Chú Lý gật đầu:
- A Hào, gần đây cậu làm việc khiến tôi rất yên tâm, cậu vẫn còn trẻ, người còn trẻ thường nóng tính, cũng may những năm này cậu đã biết ẩn nhẫn nhiều hơn. Vài ngày nữa sẽ đến ngày đại thọ bảy mươi của tôi, đến ngày đó tôi sẽ giao công ty ở đây cho cậu nắm, tôi cũng không sống được thêm vài năm, coi như cậu để tôi được hưởng phúc thêm vài năm nữa vậy.
- Chú Lý, sao chú lại nói như vậy? Chú mới bảy mươi tuổi, cháu tin chú sẽ sống lâu trăm tuổi.
A Hào vội vàng nói.
- Được rồi, có ai sống được trăm tuổi vào thời này? Có thể đến bảy mươi đã xem như trường thọ rồi.
Chú Lý khoát tay nói:
- A Hào, chúng ta làm nghề này mà sống đến độ tuổi như vậy cũng không dễ dàng, nếu muốn trường thọ thì nhất định phải biết cách tiến lùi.
- Chú Lý, cháu sẽ khắc ghi lời dạy của chú.
A Hào tiếp tục gật đầu.
Đúng lúc này có người gõ cửa.
- Vào đi.
A Hào hô lên một tiếng.
Cửa bị đẩy vào, một tên thanh niên khôi ngô đi đến:
- Chào chú Lý, anh Hào.
- Hổ Tử, có chuyện gì?
A Hào khẽ nhíu mày:
- Không biết tôi đang dùng trà với chú Lý sao?
- Anh Hào, Đinh Tử Phong gọi điện thoại đến muốn chúng ta xử lý giúp hai người.
Tên thanh niên khôi ngô trả lời.
- Những việc như vậy chính các người xử lý là được, trước kia cũng chưa phải chẳng làm qua bao giờ, đừng sai sót là được.
A Hào có chút mất kiên nhẫn.
- Anh Hào, trong hai người kia có một kẻ là Hạ Thiên.
Tên thanh niên khôi ngô khẽ nói.
- Mặc kệ hắn là Hạ Thiên hay Đông Thiên...Cái gì? Hạ Thiên?
Lúc đầu A Hào còn chưa kịp phản ứng nhưng khi nhớ đến tên thì vẻ mặt không khỏi biến đổi:
- Hạ Thiên nào? Có phải là Hạ Thiên trước kia đã phát ra mệnh lệnh thần y hay không?
- Anh Hào, tạm thời còn chưa rõ, em cũng không thể làm chủ, vì vậy mới phải hỏi anh.
Tên thanh niên khôi ngô nói.
- Trước tiên điều tra rõ ràng rồi nói sau.
Vẻ mặt A Hào có chút khó coi:
- Nhớ kỹ, nhất định chú ý, không để Hạ Thiên phát hiện ra.
- Anh Hào, em sẽ đi kiểm tra ngay.
Tên thanh niên lên tiếng rồi xoay người bỏ đi.
- Chờ chút.
Không đợi tên thanh niên kịp đi ra, A Hào lên tiếng hỏi:
- Nhớ đưa hình đến cho tôi.
- Vâng, anh Hào.
Tên thanh niên lên tiếng.
- Mặt khác thông báo cho tất cả mọi người, vài ngày tới nên cố gắng an phận, đưa ảnh của Hạ Thiên vào số điện thoại của tất cả mọi người, để cho bọn họ nhận dạng ra đối phương mà tránh ra xa, nếu là trốn không được thì phải khách khí, nhớ chưa?
A Hào rõ ràng khá căng thẳng.
- Rõ, anh Hào, em đi làm ngay.
Tên thanh niên gật gật đầu.
- Được, chú đi đi.
A Hào phất tay nói.
Đợi tên thanh niên khôi ngô đi ra ngoài, A Hào nhìn chú lý, vẻ mặt có chút bất an:
- Chú Lý, chú đừng nóng, không phải cháu nhát gan, cũng không phải làm mất mặt chú, nhưng tên Hạ Thiên kia thật sự không thể chọc vào...
Chú Lý khoát tay cắt đứt lời A Hào:
- Không, A Hào, cậu làm rất tốt, đây chính là những gì tôi đã nói với cậu, muốn sống lâu thì phải biết tiến biết lùi, ai không thể trêu vào thì đừng động đến.