Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1341: Tôi ngốc lắm sao





- Đây là Điền Thất, tổng cộng có năm cân, phẩm chất tốt nhất. Đây là sâm núi, một trăm mười gram, ba mươi năm...

Thiếu phụ kia đưa từng túi dược liệu cho Hạ Thiên.

- Nói trắng ra là bao nhiêu tiền?

Hạ Thiên tất nhiên không cần giới thiệu, hắn căn bản không cần nhìn, chỉ cần dùng mũi để ngửi cũng biết phẩm chất và chủng loại của những dược liệu này.

- Để tôi tính...

Bà chủ tiệm thuốc cầm lấy máy tính, sau một lúc bận rộn thì đưa ra kết quả với Hạ Thiên:

- Tổng cộng là tám mươi tám ngàn.

Hạ Thiên cũng không muốn tính toán, hắn cũng không quan tâm chút tiền như vậy, bây giờ hắn có rất nhiều tiền, căn bản còn không biết nên xài thế nào cho hết.

Tiệm thuốc này không lớn nhưng bây giờ đông y rất đắt đỏ, vì vậy có nhiều tiệm thuốc cũng lắp đặt máy quét thẻ, Hạ Thiên quét thẻ, sau đó bỏ dược liệu vào trong một túi rồi xách đi.

Lúc ra khỏi cửa thì Hạ Thiên buồn bực nói một câu:

- Nơi đây không có tiệm thuốc nào lớn sao? Mua thuốc cũng không được đồng đều, còn phải tìm mua nhiều thứ khác nữa.

- Tôi biết một tiệm thuốc, nơi đó có bán đầy đủ mọi thứ.

Bà chủ tiệm thuốc không nhịn được phải nói, có lẽ vì Hạ Thiên mua khá nhiều dược liệu, vì vậy mới muốn giúp đỡ một chút.

- Chỗ nào?

Lần trước Hạ Thiên vì tìm mua dược liệu mà đã chạy đi khá nhiều tiệm thuốc, rất phiền phức và mất thời gian, hắn cũng không muốn như vậy.

- Ở quận Nam có một tiệm thuốc tên là Nhân Tể Đường, là tiệm thuốc đông y lớn nhất nơi đây, trên cơ bản thì dược liệu nào cũng có, hàng tồn rất đầy đủ, các người chỉ cần gọi xe, tài xế taxi sẽ biết đó là chỗ nào.

Bà chủ kia tiếp tục nói.

- Chỗ đó thật sự là thứ gì cũng có sao?

Hạ Thiên dùng giọng lo lắng hỏi một câu.

- Chưa chắc là thứ gì cũng có, nhưng sẽ có những thứ mà cửa hàng khác không có.

Bà chủ nói.

- À, vậy thì được, tôi đến đó mua dược liệu.

Hạ Thiên xách túi dược liệu ra khỏi cửa hàng, sau đó nhanh chóng gọi một chiếc taxi.

Khi thấy Hạ Thiên lên xe taxi, bà chủ kia vội vàng lấy điện thoại ra gọi đi:

- Anh, chút nữa sẽ có một tên thanh niên đến mua dược liệu, đây là một tên ngốc lắm tiền không biết quái quỷ gì cả, đừng quên làm thịt hắn nhé?

- Anh sao biết được là tên nào?

Đầu dây bên kia vang lên một giọng đàn ông.

- Rất dễ nhận ra, hắn có một tờ giấy ghi rất nhiều dược liệu bên trên, em sẽ nói tên những dược liệu đó cho anh biết. Còn nữa, hắn đưa theo một cô gái, mặc quần áo màu đen, đặc biệt xinh đẹp, nếu anh thấy bọn họ thì nhất định sẽ nhận ra ngay.

Bà chủ nói, sau đó bắt đầu đọc tên dược liệu:

- Bọn họ mua Điền Thất, sâm núi, Long Cốt...

Trí nhớ của bà chủ là rất tốt, nhớ tất cả những dược liệu mà Hạ Thiên muốn mua. Sau khi báo tên thì nàng bổ sung thêm một câu:

- Anh, tên này thật sự lắm tiền, hắn đã mua ở chỗ em tám ngàn tám tiền dược liệu, em đã bán sâm núi mười năm với giá ba mươi năm cho hắn, mà hắn cũng không phát hiện ra, chắc chắn chẳng biết gì.

- Được rồi, anh sẽ lập tức chuẩn bị, khi bán xong anh sẽ cho em hai phần lợi nhuận.

Tên đàn ông bên kia nói, sau đó cúp điện thoại, rõ ràng chuẩn bị làm thịt khách hàng.

Nhân Tể Đường thật sự rất có danh tiếng ở thành phố Nhạc Nam, Hạ Thiên cũng nhanh chóng đến nhà thuốc này, diện tích của nó gấp đôi diện tích của nhà thuốc vừa rồi, nhân viên của tiệm thuốc cũng đều là những cô gái hai mươi tuổi, bộ dạng không tệ. Hơn nữa bên trong còn có trung y xem bệnh bốc thuốc, có lẽ vì nguyên nhân này mà tiệm thuốc kinh doanh rất tốt.

- Kiểm tra theo danh sách này, bán tất cả dược liệu các người có cho tôi.

Hạ Thiên đi vào, trực tiếp tìm một nhân viên thuận mắt rồi đưa tờ danh sách dược liệu cho nàng.

- À, anh chờ chút, tôi đi gọi ông chủ.

Nhân viên vội vàng cầm danh sách dược liệu đi vào, sau đó đã đưa một người đàn ông trung niên đi ra, rõ ràng người này chính là ông chủ tiệm thuốc.

Ông chủ tiệm thuốc nhìn Hạ Thiên, trên mặt là nụ cười tươi rói:

- Tiên sinh, anh mua sắm nhiều dược liệu như vậy, chẳng biết dùng làm thuốc hay kinh doanh?

- Anh quan tâm làm gì?

Hạ Thiên có chút mất vui:

- Tôi đang bận, đừng lãng phí thời gian, chuẩn bị dược liệu đi, nếu không tôi đi đây.

- Có, tất nhiên là có ngay, anh chờ chút.

Ông chủ tiệm thuốc cũng không tức giận:

- Nhưng, tiên sinh, có một chuyện tôi cần hỏi, những được liệu anh cần chúng tôi đều có, mà cũng có nhiều hàng tồn, nhưng dược phẩm của chúng tôi đều là loại tốt nhất, vì vậy giá cả hơi đắt một chút.

- Đưa dược liệu ra nhanh, đừng nói nhảm.

Hạ Thiên rất mất kiên nhẫn.

- À, tôi sẽ đi lấy ra.

Ông chủ tiệm thuốc có chút xấu hổ, cũng không nói gì nữa mà bắt đầu cầm danh sách đi lấy dược liệu.

Lúc này Hạ Thiên không đợi lâu, chưa đến mười phút thì trước mắt đã có một đống dược liệu như một ngọn núi nhỏ, cuối cùng ông chủ còn lấy ra một hộp khá dài:

- Tiên sinh, tôi có một cây sâm núi trăm năm cất giấu đã lâu, anh có cần không, giá cả có hơi đắt một chút.

- Lấy ra.

Hạ Thiên vươn tay chộp lấy, hắn chuẩn bị luyện chế dược liệu, sâm núi là vị thuốc mấu chốt, tuy loại ít năm cũng có thể sử dụng nhưng trăm năm thì sẽ hay hơn.

- Tiên sinh, cây sâm này giá năm trăm ngàn, cộng thêm những thứ dược liệu khác, tổng cộng là bảy trăm tám mươi ngàn, anh xem, đây là đơn giá và số lượng...

Ông chủ tiệm thuốc đưa hóa đơn cho Hạ Thiên, bên trên có số lượng đơn giá.

- Em Chân Dài, chị nói tôi có phải là tên ngốc không?

Hạ Thiên đột nhiên nhìn Dạ Ngọc Mị rồi hỏi.

- Cậu chính là tên ngốc.

Dạ Ngọc Mị dùng giọng lạnh lùng nói.

Hạ Thiên lập tức buồn bực, chẳng lẽ mình thật sự là tên ngốc? Nếu không thì hôm nay sao lại có nhiều người muốn gạt mình như vậy?

- Này, tôi cho ông một cơ hội, lấy cây sâm trăm năm thật ra, sau đó đổi những dược liệu giả thành thật, nếu không tôi đập nát tiệm thuốc này.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn ông chủ tiệm thuốc, bộ dạng muốn đánh người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vẻ mặt ông chủ tiệm thuốc hơi biến đổi, sau đó tỏ ra ngạc nhiên:

- Tiên sinh, tôi không hiểu anh muốn nói gì.

- Ầm!

Hạ Thiên vỗ tay xuống mặt quầy, lúc này quầy hàng thủy tinh chợt nát bấy, trong tiệm thuốc cũng vang lên những tiếng hô kinh hoàng, đám nhân viên và người đến mua thuốc đều sợ hãi.

- Anh muốn cướp sao?

Vẻ mặt ông chủ tiệm thuốc chợt biến đổi, sau đó hắn phân phó một nhân viên ở bên cạnh:

- Báo cảnh sát.

Hạ Thiên nhấc chân đạp ngã ông chủ tiệm thuốc xuống đất, sau đó mắng:

- Đám ngu ngốc này đúng là, tưởng anh cũng ngốc như chúng mày sao? Trước đó có một con mụ bán dược liệu đã lấy sâm núi chưa đến mười năm nói là ba mươi năm bán cho anh, anh cũng không muốn so đo. Nhưng chú em này thật sự quá phận, dám dùng sâm núi một năm để nói là sâm trăm năm định bán cho anh đây, nếu anh không đập nát tiệm thuốc này, các chú lại tưởng anh dễ ức hiếp. Còn nữa, chú em này bỏ hàng kém chất lượng còn đỡ, còn dùng cả hàng giả để bán cho anh, bây giờ lại nói anh ăn cướp sao? Hôm nay anh cướp hết dược liệu của chú, sau đó đập nát.

- Có ai không, cứu mạng...

Một nhân viên tiệm thuốc dùng giọng kinh hoàng nói.

Hạ Thiên lại không quan tâm đến cô nhân viên, hắn trực tiếp cướp sạch dược liệu, tất nhiên cũng không cướp tiền, chỉ cướp dược liệu mà thôi. Lúc này đám nhân viên nhìn Hạ Thiên cướp bóc mà không dám phản kháng, vì bọn họ còn trẻ, không lớn gan.

Còn đám người mua thuốc đã sớm chạy ra ngoài, sau đó những nhân viên cũng chạy hết ra, tên chủ tiệm thuốc thấy Hạ Thiên không quan tâm đến mình thì cũng từ dưới đất đứng lên và chạy mất.

Hạ Thiên lấy hết tất cả dược liệu bỏ vào bao, sau đó hắn cảm thấy buồn bực, vì tiệm thuốc này căn bản không có sâm núi trăm năm, ngay cả mười năm cũng không có nhiều.

Nhưng điều này cũng là bình thường, vì bây giờ tìm sâm núi trăm năm cũng không dễ.

- Cảnh sát, nghi phạm đang ở bên trong.

Lúc này ông chủ tiệm thuốc ở bên ngoài hô lên, sau đó vài tên cảnh sát chạy vào.

- Không được nhúc nhích!

- Giơ tay lên.

...

Vài tiếng quát chói tai vang lên, còn có vài khẩu súng chĩa vào người Hạ Thiên.

- Các người muốn ăn đòn sao?

Hạ Thiên xoay người dùng ánh mắt bất mãn nhìn vài tên cảnh sát, sau đó đám cảnh sát chợt choáng váng, đây không phải là tiểu tử hôm qua nhốt mình ở trong khách sạn Hồ Nguyệt Lạc sao?

Nói ra cũng trùng hợp, đám cảnh sát này chính là đám người hôm trước bị nhốt ở Hồ Nguyệt Lạc như phạm nhân, tất nhiên bọn họ vẫn còn may, không phạm sai lầm, còn có thể đi về công tác bình thường. Nhưng khi thấy Hạ Thiên thì bọn họ lại buồn bực, đúng là số chó má, quá xui xẻo.

- Tổ trưởng Hạ, anh...Sao anh lại...

Có người muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không dám hỏi, chỉ là bọn họ buông xúng, muốn xoay người bỏ đi.

- Này, đừng đi vội.

Hạ Thiên gọi bọn họ ở lại:

- Có chạy xe đến không?

- Có, có!

Một tên cảnh sát lo sợ nói.

- À, vậy thì tốt, các anh giúp tôi chất dược liệu lên xe, đưa đến chỗ tôi.

Hạ Thiên cảm thấy nhiều dược liệu quá cũng không dễ đem theo.

Vài tên cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, sau đó giúp Hạ Thiên đưa dược liệu lên xe.

Đám nhân viên và khách hàng cũng ngây người, quần chúng cũng choáng váng, ông thủ tiệm thuốc lại nói:

- Cảnh sát đi cướp.