Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1284: Thật sự rất không công bằng





- Đứa bé?

Liễu Vân Mạn có hơi sững sờ, sau đó nàng gật đầu:

- Mời bọn họ vào.

- Vâng, Liễu tiểu thư.

Cô gái kia đi ra ngoài.

Vài phút sau cô gái đưa một đôi vợ chồng tiến vào, đây là một cặp vợ chồng hơn ba mươi tuổi, khí chất không tầm thường, cách ăn mặc khéo léo. Với ánh mắt của Liễu Vân Mạn, nàng có thể thấy bọn họ tuy không mặc hàng hiệu đỉnh cấp, nhưng cũng tuyệt đối không rẽ.

Trong lòng thiếu phụ kia có một đứa bé, nó đang ngủ say, có lẽ hai ba tuổi, vẻ mặt tái nhợt không có chút máu. Vẻ mặt cặp vợ chồng này cũng rất tiều tụy, trong mắt mơ hồ có tơ máu, nhìn qua thì biết, có lẽ là do thời gian dài không được ngủ ngon giấc.

- Chào cô, Liễu tiểu thư, tôi là Mạnh Tiểu Mi, còn đây là chồng tôi, Bành Tuấn Tài, đây là con tôi, Bành Tiểu Đông.

Thiếu phụ vừa vào cửa đã tự giới thiệu:

- Tôi đã đọc bản tin này, tôi muốn biết, có phải nội dung của bản tin là thật không?

Mạnh Tiểu Mi vừa nói vừa lấy ra một phần tờ báo đưa cho Liễu Vân Mạn.

Liễu Vân Mạn nhận lấy và xem xét, sau đó nàng phát hiện đó là báo hôm qua, bản tin với nội dung nói về chuyện những đứa bé bị gia đình vứt bỏ. Nàng biết chuyện này, vì phóng viên đưa tin đã từng nói với nàng, đó là cần làm tuyên truyền cho công tác tiếp nhận trẻ mồ côi cơ nhỡ, không phải vì kiếm danh tiếng, mà hy vọng có nhiều người biết. Thậm chí nàng còn hy vọng giống như giáo hội nước ngoài, nếu có người muốn vứt bỏ con sẽ đưa đến cho giáo hội, vì vậy mà nàng mới đưa tin, nếu có ai muốn vứt bỏ con mình, nàng hy vọng bọn họ có thể đưa đứa bé đến cho mình.

- Mạnh tiểu thư, nội dung bản tin là chân thật.

Liễu Vân Mạn khẽ gật đầu, sau đó nàng nhìn Bành Tiểu Đông trong lòng Mạnh Tiểu Mi, lại chủ động hỏi:

- Chẳng lẽ anh chị muốn để con ở lại chỗ này? Tuy chúng tôi có thể thu nhận tất cả trẻ em bị bỏ rơi, nhưng tôi phản đối bất kỳ người nào vứt bỏ con mình, vì vậy nếu hai vị thật sự muốn để con lại, tôi hy vọng hai người có thể suy xét, vì nếu các người vứt bỏ con mình, sau này nó cũng sẽ vĩnh viễn vứt bỏ hai người.

- Liễu tiểu thư, bản tin đã nói tất cả những đứa trẻ bị bệnh đều được chữa trị tốt, thậm chí là những bệnh bất trị trong mắt người thường cũng có thể được chữa tốt, vì nơi đây có một vị thần y tên là Hạ Thiên, có phải không?

Mạnh Tiểu Mi dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Liễu Vân Mạn:

- Tôi biết rõ vị thần y này, tôi vẫn muốn tìm cậu ấy, Liễu tiểu thư, xin hỏi vị thần y truyền thuyết kia thật sự có ở chỗ này không?

Liễu Vân Mạn chợt mỉm cười ngây ngốc, nàng cuối cùng cũng hiểu, cặp vợ chồng này đến để tìm Hạ Thiên.

Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng ý thức được chính mình phạm phải sai lầm, đó là nàng tuyên truyền nơi này nhận những trẻ em cơ nhỡ và bị bỏ rơi nhưng cũng quên mà tuyên truyên cả Hạ Thiên. Lúc này có người trực tiếp đến tìm Hạ Thiên chữa bệnh, nàng cũng biết Hạ Thiên căn bản không tình nguyện chữa bệnh cho người khác, mà hắn cũng không thể nào đáp ứng tất cả yêu cầu của mọi người. Trên đời này có quá nhiều người bệnh, dù hắn có lợi hại thế nào cũng không thể nào trị hết được, điều này cũng chính là một vấn đề không thể nào thay đổi, một người không thể làm thay đổi cả thế giới.

Liễu Vân Mạn trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Mạnh tiểu thư, Hạ Thiên chỉ là một bác sĩ kiêm nhiệm ở chỗ này, cậu ấy cũng không thường trú ở đây, vì vậy bây giờ cũng không có mặt.

- Nhưng mỗi đứa trẻ nơi đây đều được Hạ thần y chữa trị, có phải không?

Mạnh Tiểu Mi hỏi.

- Cũng không phải như thế, chỗ này chúng tôi có bệnh viện, còn có những bác sĩ khác, những bệnh nhỏ thì chúng tôi có thể chữa trị, chỉ có những căn bệnh không cách nào chữa trị, chúng tôi mới xin Hạ Thiên trợ giúp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Liễu Vân Mạn giải thích.

- Tôi từng nghe nói, đã có một đứa bé bại não được Hạ thần y chữa tốt, Liễu tiểu thư, cô biết chuyện này chứ?

Mạnh Tiểu Mi lại hỏi.

- Điều này...

Liễu Vân Mạn khẽ nhíu mày, nàng cũng không trả lời vấn đề của Mạnh Tiểu Mi, mà nhắc nhở đối phương một câu:

- Mạnh tiểu thư, chúng tôi là một tổ chức cứu trợ trẻ em, cũng không phải là bệnh viện, vì vậy nếu chị muốn chữa bệnh cho con, xin chị đi chỗ khác.

- Liễu tiểu thư, chúng tôi đã đi qua nhiều nơi, đến bây giờ chỉ biết có Hạ thần y chữa được bệnh bại não. Bành Tiểu Đông bị sinh non, ngoài bệnh bại não thì cơ thể còn có nhiều vấn đề, Hạ thần y là hy vọng duy nhất của tôi, tôi hy vọng Liễu tiểu thư có thể giúp đỡ, giúp tôi liên lạc với Hạ thần y, dù cậu ấy muốn bao nhiêu tiền thì tôi cũng có thể nghĩ biện pháp, chỉ cần cậu ấy đồng ý chữa bệnh cho Tiểu Đông là được.

Mạnh Tiểu Mi nhìn Liễu Vân Mạn, trong giọng nói có chút hương vị khẩn cầu:

- Liễu tiểu thư, chị là người tâm địa tốt, nếu không sẽ chẳng xây dựng cơ cấu nuôi dưỡng trẻ em cơ nhỡ thế này. Tôi tin tưởng Hạ thần y cũng là người tốt, mong chị có thể giúp tôi, cứu con tôi, có được không? Tôi quỳ xuống xin chị.

Mạnh Tiểu Mi nói xong thì quỳ xuống trước mặt Liễu Vân Mạn, mà Liễu Vân Mạn thì bị dọa cho hoảng sợ, sau đó nàng khom lưng xuống kéo Mạnh Tiểu Mi lên:

- Mạnh tiểu thư, chị đứng lên đi, có gì cứ nói, không cần làm như vậy.

- Liễu tiểu thư, tôi van xin chị, giúp tôi liên lạc với Hạ thần y, tôi thật sự không biết nên liên lạc với cậu ấy như thế nào.

Mạnh Tiểu Mi vẫn không chịu đứng lên.

- Mạnh tiểu thư, chị muốn làm tôi khó xử sao?

Liễu Vân Mạn có chú đau đầu:

- Không gạt chị, Hạ Thiên cũng không thể nào chữa bệnh, cũng không thể chữa cho mọi người, cậu ấy cũng có việc của mình, tôi không phải không muốn liên lạc với cậu ấy, nhưng tôi có thể xác định, dù cậu ấy có ở đây, chưa hẳn sẽ chữa bệnh cho con của hai anh chị. Cậu ấy đã đồng ý sẽ chữa bệnh cho những đứa bé ở đây, điều này là rất khó khăn rồi, tôi thật sự cũng không muốn cưỡng ép cậu ấy.

- Liễu tiểu thư, cô không thấy như vậy là không công bằng với chúng tôi sao?

Bành Tuấn Tài nãy giờ không nói gì, bây giờ mới mở miệng và vung tay kéo Mạnh Tiểu Mi lên:

- Tiểu Mi, đừng như vậy, đứng lên đi, chúng ta đã làm tất cả, em không cần quỳ xuống cầu người như vậy.

- Nhưng Tiểu Đông...

Mạnh Tiểu Mi cuối cùng cũng đứng lên, sau đó bổ nhào vào lòng Bành Tuấn Tài, không nhịn được mà khóc òa lên.

- Bành tiên sinh, thật xin lỗi, tôi vừa rồi đã nói, nơi này của chúng tôi là cơ cấu từ thiện, không phải là bệnh viện.

Liễu Vân Mạn dù có chút không đành lòng nhưng không thể mở ra một tiền lệ, nếu không thì từ nay về sau người ta sẽ coi đây là bệnh viện, ai cũng tìm đến chữa bệnh, như vậy chẳng khác nào nàng đi mở một bệnh viện.

- Liễu tiểu thư, theo ý của cô, cách làm của cô là rất không công bằng, những đứa bé kia từ nhỏ chẳng những có bệnh, còn bị cha mẹ vứt bỏ, vì vậy bọn họ tìm được cơ hội quan tâm chăm sóc, còn được Hạ thần y chữa bệnh. Nhưng Liễu tiểu thư, có bao giờ cô thấy, phương án như vậy đối với những bậc làm cha làm mẹ như chúng tôi là rất không công bằng sao?

Bành Tuấn Tài nhìn Liễu Vân Mạn, vẻ mặt dần có chút bi thương:

- Những người cha mẹ vô trách nhiệm kia tùy tiện vứt bỏ con mình, nhưng con của bọn họ lại được chăm sóc, mà con chúng tôi, những bậc cha mẹ không nỡ vứt bỏ con mình, sẵn sàng bỏ ra bất cứ cái giá nào đễ chữa bệnh cho con, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn con mình chết đi? Vì sao những người làm cha làm mẹ tốt như chúng tôi phải nhân lấy kết quả tồi tệ hơn? Chẳng lẽ cô cũng muốn chúng tôi vứt bỏ con mình ở lại đây, sau đó các người mới bằng lòng chữa bệnh cho con tôi?

- Bành tiên sinh, trên đời này vốn có nhiều chuyện không công bằng, chúng tôi không thể nào công bằng đối đãi với tất cả mọi người, chúng tôi chỉ có thể công bằng với các đứa trẻ mà thôi.

Liễu Vân Mạn khẽ thở dài:

- Con của các anh chị có cha mẹ làm bạn, những đứa trẻ bị vứt bỏ không ai chăm sóc, vì vậy chúng tôi mới quan tâm đến bọn chúng. Tôi có thể hiểu sự bất mãn của anh, nhưng tôi có thể nói, chúng ta suy xét sự việc ở những phương diện bất đồng, tôi là cơ cấu từ thiện, không phải vạn năng, năng lực của tôi có hạn, không thể làm tốt mọi thứ cho được.

- Liễu tiểu thư, cô đang làm một việc vĩ đại, vì vậy tôi cũng không trách cô, thậm chí có thể nói là rất bội phục cô. Nhưng đứng ở góc độ một người cha, tôi không thể thấy con chết mà không cứu, chúng tôi hôm nay không vứt bỏ con mình, nhưng hy vọng cô có thể suy xét, vì nếu cô thật sự không nhờ Hạ tiên sinh chữa bệnh giúp con tôi, chúng tôi chỉ có thể đưa ra một lựa chọn bất đắc dĩ, đó là vứt bỏ con mình, vì như vậy con chúng tôi mới còn sống, vì con, chúng tôi sẵn sàng mang tiếng xấu là vứt bỏ con.

Bành Tuấn Tài dùng giọng kiên định nói:

- Tôi tin, dù là bậc cha mẹ nào, khi gặp tình huống này đều cho ra một lựa chọn. Vì vậy tôi hy vọng Liễu tiểu thư có thể suy xét, nếu không tôi khẳng định tương lai sẽ có nhiều đứa trẻ bị vứt bỏ, không phải bọn họ không thích con, mà bọn họ vì rất yêu con nên mới vứt bỏ. Chỉ sợ cơ cấu từ thiện của cô cũng rời khỏi quỹ đạo đã thiết lập.

Liễu Vân Mạn chợt ngây người, lời của Bành Tuấn Tài thật sự làm cho nàng có chút xúc động, nàng cũng nhanh chóng ý thức được, lời nói của Bành Tuấn Tài không phải là nói hươu nói vượn, có thể trở thành sự thật. Dù nàng không cố găng tuyên truyền, nhưng nếu cứ như vậy thì sau này nơi đây sẽ là chỗ để các bậc cha mẹ vứt bỏ con,

không phải bọn họ muốn vứt bỏ, mà bọn họ muốn chữa bệnh cho con mình.

- Liễu tiểu thư, tôi cũng không muốn làm khó cô, cũng không phải muốn để cho Hạ thần y chữa bệnh cho nhiều người. Muốn chữa tốt một căn bệnh nan y thì tất cả phải trả giá rất nhiều, điều này tôi hiểu. Tuy tôi không có nhiều tiền nhưng cũng coi như là gia đình bậc trung, chỉ cần Hạ thần y có thể chữa bệnh cho con tôi, tôi có thể đưa tất cả những gì mình có, hoặc quyên hết cho cơ cấu từ thiện, tôi và Tiểu Mi cũng tình nguyện làm tình nguyện viên ở đây, sau này sẽ giúp chăm sóc các đứa trẻ.

Bành Tuấn Tài đã suy nghĩ rất sâu sắc, bây giờ đưa ra sắp xếp của mình.