Kiều Phượng Nhi đáng thương bị Hạ Thiên hại cho thảm thiết, thật sự không có biện pháp, nàng chỉ có thể tức giận chạy lên lầu, đến tìm Kiều Hoàng Nhi và Kiều Tiểu Kiều để tìm chút an ủi.
Lúc này Kiều Tiểu Kiều cũng biết Hạ Thiên đã về, nàng nhanh chóng đi xuống lầu.
- Chồng, sao anh quay lại rồi?
Kiều Tiểu Kiều dùng ánh mắt có chút mê hoặc nhìn Hạ Thiên, với dự tính của nàng thì lúc này chồng nên ở Thanh Phong Sơn mới đúng, với mức độ yêu thích của hắn với chị Nguyệt, căn bản không thể cam lòng đến vài ngày rồi về. Hơn nữa bên kia còn có chị Mộng, bình thường thì hắn phải ở lại nửa tháng mới về Giang Hải.
- Anh về Giang Hải đợi, vài ngày nữa sẽ đi, vì chị Nguyệt nói anh chờ tin tức.
Hạ Thiên cũng không giấu diếm, sau đó hắn hỏi:
- Đúng rồi, Tiểu Yêu Tinh và vợ công chúa đâu? không có ở đây à?
- Hai người bọn họ đến đại học Giang Hải, vì công chúa Sama trên cơ bản đã làm tốt công tác nhập học, bất cứ lúc nào cũng có thể đến trường. Thanh Thanh lại xung phong nhận việc, nói rằng nên đưa đi làm quen trường học, Yêu Yêu không có việc gì làm cũng đi theo cho vui.
Kiều Tiểu Kiều đơn giản nói tình huống, cuối cùng bổ sung một câu:
- Chồng, anh yên tâm, vấn đề an toàn là rất tốt, em đã nói đại ca cho người lén đi theo hỗ trợ.
Hạ Thiên cũng không lo lắng đến vấn đề an toàn của các nàng, cũng không phải chỉ có người của Kiều Đông Hải thầm đi theo, Yêu Yêu còn có lực lượng bảo vệ riêng, công chúa Sama cũng có lực lương bảo vệ ngầm, nếu xảy ra chuyện thì hắn nhất định sẽ nhận được tin tức trước tiên.
Hơn nữa bây giờ Tiểu Yêu Tinh hay vợ công chúa đều không phải là người thường, bọn họ có được võ công hùng mạnh, trừ khi gặp người tu tiên, nếu không sẽ chẳng gặp nguy hiểm.
Nhưng nhắc đến trường đại học Giang Hải, Hạ Thiên không khỏi nhớ đến Vương Tiểu Nha.
Trước đó hắn đã đồng ý gặp mặt nàng, kết quả là không đi, lần này hắn quay về nên đi thăm nàng thì hay hơn. Tuy nàng chưa phải là vợ hắn nhưng lại là bạn gái, mà cô bạn gái này lại rất có tiềm lực, cần bồi dưỡng cho tốt.
Vì vậy chưa đến mười phút sau Hạ Thiên đã rời khỏi Kiều gia, Cố Hàm Sương cũng tình nguyện ở lại.
- Sắc lang kia sao lại chạy đi rồi?
Kiều Phượng Nhi xuống lầu phát hiện Hạ Thiên đi mất thì có chút bất mãn:
- Anh ta thế nào vậy? Mỗi lần trở về đều chạy đi ngay.
Kiều Tiểu Kiều lại không quan tâm, nàng thản nhiên nói:
- Vài tháng sau anh ấy sẽ không còn tiếp tục chạy loạn.
- Kiều tiểu thư, nhưng như vậy chẳng phải anh ta không quan tâm đến chị sao?
Kiều Phượng Nhi tỏ vẻ tổn thương và bất công:
- Mỗi ngày anh ta đều chạy theo những người phụ nữ khác, em chưa hấy anh ta ở lại lâu ngày với chị.
- Vì chị đã là người nhà chính thức rồi.
Kiều Tiểu Kiều rất bình tĩnh đi lên lầu.
Kiều Phượng Nhi tuy vẫn còn rất bức bối nhưng không nói gì thêm, trong lòng thầm mắng Hạ Thiên vô số lần.
...
Trước cổng trường trung học cơ sở Giang Đại Phụ.
Lúc này còn chưa đến thời điểm tan học, vì vậy trước cổng không có người, bảo vệ nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, trong lòng thầm nói, sao thằng kia nhìn quen mắt như vậy?
- Sao còn chưa tan học?
Hạ Thiên đợi một lúc mà trong lòng khó chịu, hắn không muốn đi vào trong trường tìm Vương Tiểu Nha vì thế mới đợi ở chỗ này. Hắn đã điện thoại cho nàng, nói đợi trước cổng, mà nàng cũng đã đồng ý, nói là lát nữa sẽ ra ngay. Nhưng vấn đề là
"lát nữa" của nàng lại quá lâu, hắn đợi mọc râu mà trường học vẫn im lìm.
Cũng may Hạ Thiên rất kiên nhẫn, vì vậy hắn cũng không tiến vào trường mà tiếp tục chờ đợi. Sau đó hắn chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc:
- Này, Hạ Thiên, đại sắc lang, anh lại đến đây gây họa cho măng non tổ quốc à?
Hạ Thiên chợt mất hứng:
- Tôi không gây họa cho cô, cho tiền cũng không.
Người này tất nhiên không phải là Vương Tiểu Nha nhưng Hạ Thiên lại biết nàng từ rất sớm, thực tế từ khi xuống núi đã quen biết người này, mà từ khi đó hai bên cứ gây khó cho nhau.
Tất nhiên người này là Tô Bối Bối, là một Tô Bối Bối rất bất mãn với Hạ Thiên.
Hôm nay Tô Bối Bối mặc một chiếc váy đồng phục học sinh màu xanh, nhìn qua có vẻ rất xinh xắn, vài tháng không gặp mà nàng có vẻ phát triển không ít, hai bánh bao nhỏ trước ngực bắt đầu có
"quy hoạch" rõ ràng.
Hạ Thiên quét mắt nhìn Tô Bối Bối, sau đó hỏi:
- Ủa, mới vài tháng không gặp, sao phát triển ngon hàng vậy? Không phải chơi thuốc kích thích đấy chứ?
- Anh mới chơi thuốc kích thích.
Tô Bối Bối bị chọc tức, tên sắc lang chết tiệt này sao miệng thối như vậy?
- Anh không thích xài chất kích thích.
Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó dùng ánh mắt nghiêm trang nhìn Tô Bối Bối:
- Tuy cô rất chán ghét, tôi cũng không thích cô, nhưng nể mặt cô là em của mỹ nữ tỷ tỷ, tôi nói cho cô biết, cô bây giờ còn nhỏ, chơi thuốc kích thích là không tốt. Vì vậy cô đừng chơi bậy bạ, không thì sau này sẽ hối hận, lớn lên không gả cho ai được thì xong hàng...
- Sắc lang chết tiệt đừng nói bậy, tôi không xài chất kích thích, tôi thấy anh dùng chất kích thích nhiều quá nên đầu óc hư mất rồi.
Tô Bối Bối tức giận nói:
- Còn nữa, tôi đẹp như hoa, đáng yêu như mơ, sao không gả được? Tôi mà không gả được thì anh cũng không lấy được vợ.
- Cô xem, cô mới ăn nhiều thuốc kích thích mà đầu óc hư hại, tôi đã có nhiều vợ như vậy, cô còn bảo tôi không tìm được vợ.
Hạ Thiên nhìn Tô Bối Bối, bộ dạng đương nhiên.
- Anh.
Tô Bối Bối bi chọc tức, nàng không biết nên phản bác thế nào, ai bảo sắc lang Hạ Thiên kia có quá nhiều vợ, ngay cả chị xinh đẹp của nàng cũng bị hắn gạt làm vợ, đúng là ông trời không có mắt.
- Ha ha, Hạ Thiên ca ca thật sự quá tốt, cô này ăn thuốc kích thích, không thì ngực sao "khủng" như vậy?
Một âm thanh dễ nghe vang lên, sau đó một cô gái mặc đồng phục chạy đến, nàng rất đẹp, dù so sánh với Tô Bối Bối cũng tốt hơn rất nhiều. Cơ thể đang phát dục nhưng cũng thấy đường cong, tất nhiên bộ ngực không quy mô bằng Tô Bối Bối, vì vậy vừa xuất hiện đã tấn công bộ ngực của Tô Bối Bối.
Nhưng đối với một người bình thường, khi nhìn thấy cô bé này thì cảm giác đầu tiên không phải vì quá kinh ngạc với vẻ đẹp của nàng, mà vì nàng quá giống Triệu Vũ Cơ, thật sự như cùng một khuôn với Triệu Vũ Cơ. Nếu Triệu Vũ Cơ lớn tuổi thêm một chút nữa, người khác sẽ nghĩ rằng đây là con gái của Triệu Vũ Cơ, còn nếu cô gái này lớn như Triệu Vũ Cơ, người ta sẽ nghĩ rằng đó là hai chị em song sinh.
Tất nhiên đó là Vương Tiểu Nha, là Vương Tiểu Nha mới mười hai tuổi đã làm điên đảo chúng sinh. Xinh đẹp không phải là sai, nhưng nhỏ tuổi mà đẹp đến mức như vậy thì thật sự là hại nước hại dân, cũng may Hạ Thiên đã sớm cướp nàng làm bạn gái, nếu không chẳng biết gây họa cho bao nhiêu người.
- Vương Tiểu Nha, cô nói bậy gì vậy? Cô ngực nhỏ mà vu tội cho người khác, còn biết xấu hổ không? Cô ghen ghét thì cứ nói thẳng ra.
Tô Bối Bối căm giận mắng, nàng có quan hệ không tốt với Vương Tiểu Nha, thật sự không có biện pháp, ai bảo Vương Tiểu Nha cướp mất vị trí hoa hậu học đường của nàng.
- Tôi không ghen ghét chị.
Vương Tiểu Nha chạy đến bên cạnh ôm lấy cánh tay của Hạ Thiên, ánh mát xinh đẹp dùng tư thái của người chiến thắng nhìn Tô Bối Bối:
- Tôi vẫn chưa đến mười ba tuổi, bây giờ ngực nhỏ là bình thường, chị mới mười bốn mà ngực lớn như vậy mới thật sự là không bình thường, chị được gọi là kẻ dị dạng, có biết không? Sau này ngực tôi sẽ còn lớn hơn của chị, hơn nữa cũng sẽ không dị dạng, tôi phát dục bình thường sẽ là lớn nhất và hoàn mỹ nhất. Tôi cảm thấy chị ghen ghét tôi, vì tôi đẹp hơn, và vì tôi có bạn trai đẹp trai như Hạ Thiên ca ca.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Ha ha ha, chết cười, đại sắc lang Hạ Thiên mà đẹp "chai"? Cô có mắt không vậy?
Tô Bối Bối mỉa mai Vương Tiểu Nha:
- Tôi thấy cô mới là kẻ dị dạng, đầu óc dị dạng, hai kẻ có đầu óc dị dạng, vì vậy các người mới ở cùng nhau.
- Hạ Thiên ca ca, chúng ta đừng chú ý đến chị ta, chị ta ghen ghét chúng ta, thôi được rồi, bỏ qua, chúng ta đi ăn thứ gì đó thôi.
Vương Tiểu Nha tuyệt đối không tức giận, vì nàng phát hiện Tô Bối Bối nổi giận sắp điên lên rồi.
- Được.
Hạ Thiên cũng đồng ý, hắn cũng không so đo với Tô Bối Bối, dù sao đối phương cũng là em họ của Diệp Mộng Oánh, còn là em của Tô Tiểu Xán, dù đánh cũng không nên nặng tay, vì vậy bỏ qua cho rồi.
- Đi thôi, Hạ Thiên ca ca, chúng ta đi đến Phố Vui Vẻ, nơi đó mới khai trương, nghe nói có nhiều món ngon.
Vương Tiểu Nha tuy không phải ăn nhiều như Hạ Thiên, nhưng nàng là một cô gái, tất nhiên sẽ thích ăn vặt.
Phố Vui Vẻ rất có danh tiếng ở thành phố Giang Hải, nhưng trước đó được cải tạo lại, bây giờ mới mở cửa đón khách, Vương Tiểu Nha muốn đi, gần đây không có cơ hội, bây giờ Hạ Thiên quay lại, tất nhiên nàng muốn hắn đưa mình đi.
Hạ Thiên cũng tự nhiên đồng ý, nhưng cuối cùng cũng không phải hắn đưa Vương Tiểu Nha đi, mà Vương Tiểu Nha đưa hắn đi, vì hắn chưa từng đến đó bao giờ, thật sự không biết đường.
Dù Giang Hải là một thành phố quen thuộc của Hạ Thiên, nhưng trong thành phố này vẫn có nhiều thứ hắn chưa biết.
Sau khi đi dạo một vòng ở Phố Vui Vẻ, ăn các món ăn vặt, Hạ Thiên chợt phát hiện khu phố này khá biệt với phố quà vặt ở Thục Đô, vì những món ăn ở hai bên không giống nhau. Điều này làm hắn nhớ đến Cố Hàm Sương, không biết Sương nha đầu có thích những món này không.
Hạ Thiên đang định điện thoại cho Cố Hàm Sương, để nàng đến tìm, không ngờ điện thoại của hắn lại vang lên trước.