- Tôi nói trực tiếp cho ông ấy biết là được.
Hạ Thiên cũng không quá quan tâm, lúc này ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào vị trí cao ngất của Thư Tịnh, tư thế của nàng vào lúc này thật sự đã trực tiếp đưa bánh bao vào miệng hắn.
Hạ Thiên nhìn hai chiếc bánh bao trắng nõn thơm ngào ngạt mà lầm bầm:
- Vợ Tịnh Tịnh, chị càng ngày càng ngoan, biết rõ bây giờ đến lúc dùng cơm trưa, vì vậy đưa bánh bao cho tôi.
- Bánh bao gì?
Thư Tịnh còn chưa kịp phản ứng thì chợt cảm thấy tê dại, vì vậy mà không khỏi phát ra tiếng rên khẽ:
- Ư...
- Tôi rốt cuộc biết vì sao cậu phải tìm nhiều vợ như vậy...
Thư Tịnh thì thào nói, người này nếu chỉ có một vợ, sợ rằng sẽ chết vì sung sướng.
Lại là một tình huống vận động đến cao trào, mãi đến khi chuông điện thoại vang lên thì hoạt động mới chấm dứt.
Cũng không phải có người điện thoại đến cho Thư Tịnh, mà Liễu Vân Mạn gọi cho Hạ Thiên.
- Chị Vân Mạn, chị về chưa?
Hạ Thiên nhận điện thoại rồi mở miệng hỏi.
- À, tôi vừa về.
Giọng nói dịu dàng của Liễu Vân Mạn vang lên, còn mang theo chút uể oải:
- Bây giờ cậu có rãnh không?
- Chị Vân Mạn, có chuyện gì sao?
Hạ Thiên không trực tiếp trả lời, hắn chỉ hỏi lại một câu, bây giờ hắn có rảnh có không, nói không rảnh thì thật sự cũng đúng, vì dưới người hắn là một bà vợ.
- Có vài đứa bé bị bệnh nghiêm trọng, nếu cậu có rảnh, trước tiên giúp chúng trị liệu, nhưng nếu bây giờ cậu không rảnh, đợi hai ngày sau cũng không sao, chúng cũng không có việc gì.
Liễu Vân Mạn khẽ nói.
- Như vậy à? Chị Vân Mạn, tôi sẽ qua chỗ chị.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi đồng ý, cùng lúc này Liễu Vân Mạn có việc cần tìm, mà hắn cũng khá nhớ nàng. Ngày hôm qua hắn đã điện thoại cho nàng nhưng còn chưa về
thành phố Giang Hải, vì thế hắn mới tìm đến với Thư Tịnh.
- À, tốt, tôi ở viện mồ côi cơ nhỡ, nếu cậu không biết thì có thể chạy xe đến, nếu lái xe cũng không biết địa chỉ, như vậy nói cho người ta biết, trước mặt là trường học quý tộc tinh hoa quốc tế, bọn họ sẽ biết.
Liễu Vân Mạn nói với giọng vui vẻ hơn.
- Biết rồi, chị Vân Mạn, chiều nay tôi sẽ đến.
Hạ Thiên nói lời đảm bảo.
Hạ Thiên cúp điện thoại và ôm lấy Thư Tịnh:
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi giúp chị mặc quần áo, chúng ta xuống giường.
- Là cậu muốn thức dậy, tôi cũng không muốn.
Thư Tịnh yêu kiều hừ lên một tiếng, trong lòng giống như có chút chua chua, quả nhiên đúng như dự đoán của nàng, sắc lang này đắc thủ mình và nhanh chóng đi tìm người phụ nữ khác.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị cũng nên thức dậy.
Hạ Thiên bắt đầu mặc quần áo cho Thư Tịnh:
- Chúng ta đi dùng cơm, sau đó tôi đưa chị đến câu lạc bộ thể hình, cuối cùng tôi sẽ đến chỗ chị Vân Mạn, nơi đó còn rất nhiều đứa trẻ chờ được chữa bệnh.
Hạ Thiên cũng không phải một người có lòng nhân ái bao la, nhưng hắn thật sự có chút đồng cảm với những đứa bé bị bỏ rơi, vì vậy lúc đầu Liễu Vân Mạn muốn thành
lập một cơ cấu từ thiện, chuyên môn thu dưỡng những đứa trẻ bị vứt bỏ, hắn cũng đồng ý ngay. Lúc ban đầu nàng đã nói rõ với hắn, những đứa bé kia bị bệnh cần được điều trị, vì vậy hắn bây giờ tuy không có mấy lòng đồng tình nhưng đã đồng ý thì sẽ đi làm, vì thế hắn nhất đinh sẽ chữa trị cho những đứa bé kia.
- Cậu đi chữa bệnh cho những đứa bé bị bỏ rơi sao?
Thư Tịnh rất ngạc nhiên:
- Này, cậu nói cho tôi xem, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Hạ Thiên cũng không giấu diếm, hắn vừa mặc quần áo cho Thư Tịnh vừa dùng giọng đơn giản nói.
- Không thể tưởng được, cậu thật sự là người tốt như vậy sao?
Thư Tịnh nghe xong lời của Hạ Thiên mà trong mắt có chút khác thường.
- Vợ Tịnh Tịnh, tôi không phải là người tốt, nhưng lại là người chồng tốt.
Hạ Thiên nghiêm trang cải chính:
- Chị phải nhớ kỹ, tôi là đàn ông tốt nhất và người chồng tốt nhất, như vậy là được.
- Tôi không tin cậu là người chồng tốt.
Thư Tịnh bĩu môi, nàng tình nguyện tin Hạ Thiên là người tốt, nhưng là người chồng tốt sao? Chồng tốt sẽ không lấy nhiều vợ, dù người này có thế nào cũng không là chồng tốt.
- Vợ Tịnh Tịnh, không tin chồng sẽ bị đánh đòn.
Hạ Thiên chân thành nói.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn hạ thiên, nàng cũng không sợ hắn.
Lúc này Hạ Thiên đã giúp Thư Tịnh mặc xong quần áo, nhưng tốc độ hắn mặc quần áo cho nàng còn không thể bằng một góc lúc cởi ra, vì mặc vào cũng không dễ. Đúng là không có biện pháp, Thư Tịnh chỉ có thể tự mình mặc vào, sau đó đi theo Hạ Thiên ra khỏi khách sạn.
Hai người xuống dùng cơm trong nhà hàng của khách sạn, sau đó Hạ Thiên và Thư Tịnh cùng đến câu lạc bộ Phong Hỏa, cùng nhau ngồi chơi một lúc, sau đó Hạ Thiên
mới đi, lúc này đã là ba giờ chiều.
- Này, Thư Tịnh, cậu thật sự đã mướn phòng với Hạ Thiên sao?
Hạ Thiên đi rồi, Mạc Văn Tịnh nhanh chóng chạy đến.
- Cả ngày cậu chỉ quan tâm đến vấn đề này thôi sao?
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Mạc Văn Tịnh.
- Khụ khụ, thật ra tôi rất ngạc nhiên, cậu và Hạ Thiên quen biết nhau đã lâu, cậu lại xinh đẹp, nhưng Hạ Thiên còn chưa làm gì cậu, như vậy tôi nghi ngờ cậu ấy không được bình thường...
Mạc Văn Tịnh cười hì hì, sau đó đi quanh người Thư Tịnh nhìn nhìn, lại có vẻ mập mờ:
- Nhưng bây giờ xem ra cậu ấy rất bình thường, này Thư Tịnh, chúc mừng bạn, lần này cậu đã đi qua thời nữ sinh, chính thức là phụ nữ.
- Cậu mới là phụ nữ.
Thư Tịnh đỏ mặt rồi ngáp một cái:
- Tôi không tiếp tục mò mẩm với cậu, tôi cũng buồn ngủ, tôi đi nghỉ trước.
- Buồn ngủ? Vậy tối qua cả đêm không ngủ?
Mạc Văn Tịnh bắt đầu lắm lời.
Thư Tịnh lần này không quan tâm đến Mạc Văn Tịnh, nàng trực tiếp vào phòng nghỉ ngơi, đóng kín cửa, ngã xuống giường bắt đầu ngủ, trong lòng thầm nói:
- Ai nói phụ nữ không thích? Đúng là gạt người.
...
Một khu vực vùng ngoại thành phía đông thành phố Giang Hải có một khu kiến trúc có tường bao quanh, kiến trúc này còn rất mới, rõ ràng vừa được kiến tạo lên vài năm gần đây. Lúc này những hàng cây bên ngoài làm cho người ta sinh ra cảm giác rất đẹp, nếu thật sự đi vào sẽ còn thấy hòn non bộ, suối nước róc rách giống như công viên, nhưng thật ra nơi đây trước kia từng là trường học, cũng chính là trường quý tộc tinh hoa quốc tế.
Khi trường quý tộc tinh hoa quốc tế được thành lập thì từng được giới truyền thông Giang Hải chú ý cao độ, vì đây là trường học quý tộc chính thức đầu tiên của Giang
Hải, học phí mỗi tháng là mười ngàn. Có thể nói nếu không phải là phú hào thì khó thể đưa con vào đây học tập.
Nhưng trường quý tộc này cũng không kiên trì được bao lâu, nghe nói năm đầu tiên không thiếu học sinh, vì những năm gần đây nhiều kẻ có tiền, nhưng đám người có tiền cũng không ngu, bọn họ đưa con đến trường quý tộc đi học vì hy vọng được hưởng xứng đáng với những gì mình bỏ ra. Nhưng sau khi trải qua năm đầu thì thật sự thất vọng, giáo viên chỉ là Tây ba lô, bữa cơm có xem xét chất dinh dưỡng còn kém cả cơm công nhân, nói tóm lại nơi đây ngoài giá cả đắt đỏ thì căn bản chẳng ra gì.
Kết quả là đám phụ huynh nổi giận, kẻ có tiền nổi giận sẽ sinh ra hâu quả nghiêm trọng, vì vậy mà trường học này đóng cửa. Trước đó không lâu Liễu Vân Mạn tìm địa điểm cho viện trẻ mồ côi cơ nhỡ, nàng phát hiện trường học này cơ sở hạ tầng khá tốt, vì vậy mới bỏ tiền mua, lại tu sửa cải tạo trở thành viện trẻ mồ côi.
Hạ Thiên đi vào trong viện trẻ mồ côi thì phát hiện trên cửa lớn có một chữ
"Nhà" rất lớn, bên cạnh còn có vài tấm biển hiệu, nhưng hắn cũng không quan tâm trên đó là gì, chỉ đi thẳng vào bên trong.
Bên trong có một phòng bảo vệ, rõ ràng chỗ này cũng không tùy tiện ra vào.
- Tiên sinh, chỗ này không thể tùy tiện ra vào, xin hỏi anh đến có việc gì?
Bảo vệ dùng giọng khách khí chào hỏi Hạ Thiên.
- Biết chị Vân Mạn ở đâu sao?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
- Anh nói Liễu tiểu thư sao?
Tên bảo vệ chợt sững sờ:
- Anh là bạn của Liễu tiểu thư?
- Tôi là chồng của chị ấy.
Hạ Thiên lười biếng trả lời.
Tên bảo vệ chợt sững sờ:
- Chồng của Liễu tiểu thư? Anh là Hạ thần y?
- Đúng vậy, chính là tôi.
Hạ Thiên khẽ gật đầu.
- Điều này...Anh không quá giống trong ảnh, tôi cũng muốn hỏi Liễu tiểu thư.
Bảo vệ nhìn Hạ Thiên, lại lấy ra một tấm ảnh để nhìn, giống như không thể xác nhận.
- Hạ Thiên!
Đúng lúc này một âm thanh dịu dàng động lòng người vang lên, là Liễu Vân Mạn.
- Chị Vân Mạn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hạ Thiên lóe người đi đến bên cạnh Liễu Vân Mạn, sau đó ôm nàng vào lòng.
Tên nhân viên bảo vệ thấy tình cảnh như vậy thì nhanh chóng lui vào phòng.
- Cậu cảm thấy chỗ này thế nào?
Liễu Vân Mạn ôm lấy cánh tay của Hạ Thiên:
- Cậu xem, bên kia là phòng học, là thư viện, bên kia là căn tin, ký túc xá, mà bên kia là một trạm xá nhỏ. Viện mồ côi cơ nhỡ của chúng ta không chỉ là một cơ cấu từ thiện, tôi định xây dựng chỗ này như một ngôi trường, trẻ nhỏ được học tập và lớn lên nơi này, đây là nhà của chúng, bọn chúng ở đây có thể làm những gì mình muốn. Thật ra đó là ý tưởng của tôi, nhưng tạm thời chỉ có thể làm từng bước một.
- À, tôi cảm thấy chỗ này rất tốt, chị Vân Mạn, thật ra chị thấy tốt là được, không cần hỏi tôi.
Hạ Thiên cũng không có quan điểm gì, hắn hỏi việc khác:
- Chị Vân Mạn, chị nhìn có vẻ khá mệt, sao, gần đây lại ngủ mất ngon à?