Hạ Thiên chợt ngây người:
- Vợ Tịnh Tịnh, chị muốn đến dùng cơm ở khách sạn Đế Vương sao?
- Đúng vậy, không được à?
Thư Tịnh có chút buồn bực:
- Tôi nghe nói đó là khách sạn xa hoa nhất thành phố Giang Hải, cấp bậc của nhà hàng bên trong là rất cao.
- Được, tất nhiên là được.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn chỉ không ngờ trùng hợp như vậy mà thôi, Thư Tịnh rõ ràng cũng chọn khách sạn Đế Vương. Hạ Thiên cũng nhớ An Khả Khả và Tôn Hinh
Hinh, không biết hai nàng đã thức dậy chưa, lát nữa có gọi hai nàng đi dùng cơm luôn không?
Thư Tịnh chợt thấy có chút không thích hợp:
- Chờ chút, tôi nhớ ra rồi, hình như An Khả Khả ở trong khách sạn Đế Vương thì phải?
An Khả Khả ở khách sạn Đế Vương, chuyện này không phải là bí mật gì cả, chính những fan bình thường của An Khả Khả cũng biết, mà Thư Tịnh trước kia cũng nghe nói đến điều này, nhưng nàng vừa rồi không ý thức được mà thôi, bây giờ thấy bộ dạng cổ quái của Hạ Thiên, nàng chợt nghĩ ra.
- Đúng vậy, là ở chỗ đó, à, chị Hinh cũng đang ở đó.
Hạ Thiên cũng không giấu diếm, sau đó còn thuận miệng nói:
- Vợ Tịnh Tịnh, nếu không thì gọi cả Khả Khả và chị Hinh đi dùng cơm cho vui?
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng nói với vệ sĩ:
- Trước tiên đưa tôi về nhà.
- Vợ Tịnh Tịnh, không đi dùng cơm sao?
Hạ Thiên chợt buồn bực.
- Không đi đến khách sạn Đế Vương, chúng ta đổi địa điểm, nhưng tôi phải về thay quần áo.
Thư Tịnh trả lời.
- Vợ Tịnh Tịnh, thật ra không đi khách sạn cũng chẳng sao, chúng ta có thể về nhà dùng cơm.
Hạ Thiên trả lời.
- Thôi khỏi, bố mẹ tôi đều ở nhà, cậu muốn đến thì cả hai lại hỏi một mớ vấn đề.
Thư Tịnh lắc đầu:
- Vài ngày trước bố còn hỏi, tên "bố nhà quan" Hạ Thiên có phải là bạn trai của tôi hay không, vì thấy rất giống.
- Vì đó chính là tôi mà.
Hạ Thiên nói.
- Tôi biết là cậu.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Nhưng cậu có thể nói cho bố tôi biết, cậu còn một mớ vợ bé bên ngoài sao? Nếu cậu sau này không an phận mà sinh chuyện, tôi sẽ phải giải thích với bố cả nửa ngày.
- Tôi đã rất ẩn nhẫn.
Hạ Thiên cảm thấy vô tội:
- Tôi chỉ ngẫu nhiên muốn nổi tiếng một chút mà thôi, à, vợ Tịnh Tịnh, thật ra tôi cảm thấy, nói cho bố chị biết rõ cũng không có vấn đề gì.
- Cậu nói thì hay lắm, nếu bố tôi biết, chắc chắn sẽ không cho đi cùng với cậu.
Thư Tịnh tức giận nói.
Không đợi Hạ Thiên lên tiếng, Thư Tịnh còn nói thêm:
- Cậu đừng nói nếu bố tôi không đồng ý, cậu lại ra tay đánh cho một trận nhé? Tóm lại những chuyện kia không được nói với cha tôi, nếu bố tôi biết được, cậu nên nói
đó không phải là mình, chỉ là người trùng tên và khá giống nhau, dù sao cũng không thừa nhận.
- Được.
Hạ Thiên miễn cưỡng đồng ý, trong lòng lại không cho là đúng.
Trong lúc hai người nói chuyện thì xe đã chạy vào cổng trường đại học thể dục thể thao, sau đó dừng lại dưới lầu Thư Tịnh.
Thư Tịnh mở cửa xe, sau đó nhảy xuống nói với Hạ Thiên:
- Tôi lên thay quần áo, cậu ở đây chờ, đừng đi lên, mười phút sau tôi sẽ xuống.
Hạ Thiên gật đầu đồng ý, trong lòng có chút chờ mong, vợ Tịnh Tịnh thay quần áo gì, chẳng lẽ là bộ đi tham gia trình diễn xe hơi trước đó?
Hạ Thiên đợi vài phút mà cảm thấy nhàm chán, vì vậy hắn điện thoại cho Tiểu Yêu Tinh.
- Chồng chồng, em đã hack tên Trương Tín kia rồi, tìm được khá nhiều thứ.
Điện thoại vừa nối thông thì Tiểu Yêu Tinh đã tranh công:
- Tên kia làm rất nhiều chuyện xấu, có muốn em đưa hết lên mạng không?
Tiểu Yêu Tinh chợt dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Thật ra em đã chuẩn bị ra tay, nhưng chị Tiểu Kiều nói, bây giờ em tung tin ra thì người khác sẽ nghĩ chị Mộng Oánh cố ý bôi xấu phóng viên, cho nên em tạm thời không làm.
- Nếu Tiểu Kiều đã nói vậy, em đừng nên làm.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn cũng không quan tâm đến vấn đề này, coi như Tiểu Kiều nói là đúng.
- À, chúng ta không dạy cho tên kia một bài học sao? Chồng, em thấy rất nhàm chán, muốn tìm chút chuyện để làm.
Tiểu Yêu Tinh ngáp một cái trong điện thoại:
- Buồn ngủ quá, hôm nay em còn chưa đi ngủ.
- Em không phải muốn lập một Yêu Tinh Biệt Uyển trên Thần Tiên đảo sao? Thế nào lại không có gì làm?
Hạ Thiên cảm thấy kỳ quái.
- À, em đã đưa bản vẽ cho Tiền Đa Đa, trước tiên phải chờ anh ấy làm xong xây dựng cơ bản, sau đó em mới làm việc khác, cho nên bây giờ không có gì làm.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói:
- Này, chồng, thật là không vui, em thiếu chút nữa đã định đi học với Sama, nhưng học cũng chán.
- Em thấy nhàm chán thì nên luyện công, sau này bay trên trời sẽ hết chán.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Nhưng học bay quá lâu, cũng rất nhàm chán.
Tiểu Yêu Tinh lầm bầm một câu:
- Thôi được, chồng, em tiếp tục đi hack máy tính của kẻ khác.
Tiểu Yêu Tinh nói xong thì cúp điện thoại, nhưng Hạ Thiên đang định đặt điện thoại vào túi thì Tiểu Yêu Tinh lại điện thoại đến.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Chồng chồng, có chuyện em tí nữa thì quên nói.
Điện thoại nối thông, Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói:
- Trương Tín và tập đoàn Nhã Lai Âu có liên lạc, công ty kia có gián điệp trong tập đoàn Thần Y, nhưng em còn chưa biết đó là ai, chuyện này em đã nói với chị Tiểu
Kiều, thuận tiện cũng nói với anh. À, thôi, em đi ngủ đây, tạm biệt chồng.
Tiểu Yêu Tinh không cho Hạ Thiên cơ hội lên tiếng, nàng cúp điện thoại.
Tập đoàn Nhã Lai Âu?
Hạ Thiên nhíu mày, đây không phải là tập đoàn trước đó muốn thu mua tập đoàn Thiên Nam sao?
- Hai ngày nữa tôi sẽ tìm ra tên gián điệp ở tập đoàn của mỹ nữ tỷ tỷ, sau đó sẽ cho mỹ nữ tỷ tỷ đánh sập tập đoàn Nhã Lai Âu kia, miễn gây phiền...
Hạ Thiên lầm bầm nói, sau đó hắn ngẩng đầu, hắn thấy một người đẹp chân dài váy tím đi đến, đúng là Thư Tịnh.
Rõ ràng Hạ Thiên đoán đúng, Thư Tịnh về nhà cố ý thay chiếc váy này, đối với nàng thì cái váy này không chỉ là thứ Hạ Thiên thích, nó còn có ý nghĩa đặc biệt. Vì trước đó khi nàng mặc váy này làm người mẫu xe hơi thì bị Hạ Thiên đưa đi trước mặt mọi người, sau đó nàng thật sự là vợ của hắn, trước đó nàng chỉ là vợ dự khuyết mà thôi.
Sau khi vào xe thì Thư Tịnh nói với tên vệ sĩ:
- Tên nhà hàng Rome.
- Vâng, Thư tiểu thư.
Vệ sĩ lên tiếng, xe khởi động.
Hạ Thiên cũng ôm vòng eo của Thư Tịnh:
- Vợ Tịnh Tịnh, hôm nay chị rất ngoan.
- Tôi cũng không phải trẻ con, đừng nói rất ngoan.
Thư Tịnh gắt.
- Được, không nói là chị ngoan nữa.
Hạ Thiên cũng không muốn tranh chấp.
Thư Tịnh thuận miệng hỏi:
- Cậu đến nhà hàng Rome lần nào chưa?
- Chưa, nhưng tôi biết Rome là địa danh ở nước ngoài.
Hạ Thiên trả lời:
- Vợ Tịnh Tịnh, thật ra nếu chị thích, tôi có thể đưa chị đến Rome, chúng ta vào đó dùng cơm.
Thư Tịnh chợt nở nụ cười xảo quyệt:
- Nhà hàng Rome này không giống như cậu tưởng tượng đâu.
- Phải không?
Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn nhớ có người nói nhà hàng Rome bán món Tây, chẳng lẽ chuyển sang bán món Trung?
Sáu giờ tối, khi Hạ Thiên vào nhà hàng Rome, hắn chợt phát hiện nhà hàng này không phải kiểu tây, vì trang trí theo kiểu Tây Trung, hắn vào cửa cũng không thấy bàn ăn.
- Chỗ này đều là phòng ăn.
Thư Tịnh biết nghi hoặc của Hạ Thiên, nàng khẽ giải thích.
- Vợ Tịnh Tịnh, ăn ở đây cũng không tốt, căn bản không có khách.
Hạ Thiên có chút mê hoặc, với năng lực của hắn, tất nhiên thấy nhà hàng này rất quạnh quẽ, mỗi phòng đều vắng.
- Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi có đặt trước không?
Lúc này một người đàn ông trung niên mặc tây phục đi đến, trước ngực là thẻ nhân viên phục vụ nhà hàng, nhưng cách ăn mặc lại giống như khách đến dùng cơm.
- Tôi đã đặt trước, tôi họ Thư.
Thư Tịnh trả lời.
- Thì ra là Thư tiểu thư, mời hai vị đi bên này.
Người đàn ông trung niên đưa Thư Tịnh và Hạ Thiên vào một gian phòng.
Hạ Thiên và Thư Tịnh ngồi xuống, người đàn ông trung niên lấy ra một quyển menu:
- Thư tiểu thư, cô chọn vị đầu bếp nào?
Menu này không giống với những nhà hàng thông thường, vì bình thường sẽ toàn là món ăn, mà menu lúc này không phải là món ăn mà chỉ là tên đầu bếp, còn có những phần tự giới thiệu.
- Ôi, có người nói, kẻ có tiền dùng cơm, không phải gọi món mà gọi đầu bếp, nhà hàng Rome này chuyên dùng cho kẻ có tiền, chỗ này đầu bếp đều là đỉnh cấp, có cơm
Tây và thức ăn Trung, cậu chỉ cần chọn đầu bếp, người này sẽ làm ra những món ngon cho cậu.
Thư Tịnh khẽ nói với Hạ Thiên:
- Chỗ này có hai đầu bếp tốt nhất một họ La, một họ Mã, vì vậy mới tạo nên tên nhà hàng, cậu muốn ăn thức ăn Trung hay món tây?
- Chúng ta ăn cả hai thứ.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Cũng được.
Thư Tịnh khẽ gật đầu, sau đó nàng nhìn người đàn ông trung niên:
- Tôi nghĩ mời hai đầu bếp La và Mã cùng chuẩn bị bữa tối.
- Thư tiểu thư, điều này sợ rằng không được!
Người đàn ông trung niên kia lại lắc đầu, bộ dạng xin lỗi:
- Dù là đầu bếp La hay Mã đều chỉ làm món cho hội viên bạch kim của nhà hàng, hai vị là khách mới, vì vậy chúng tôi khó thể nào đáp ứng được.