- Chồng, tôi có biện pháp có thể thực hiện được.
Diệp Mộng Oánh có chút hưng phấn:
- Đi, chúng ta đi về công ty.
Diệp Mộng Oánh kéo Hạ Thiên đi về phía tòa nhà Hải Giang, Hạ Thiên cũng không có ý kiến, thật ra hắn cũng không quan tâm đến vấn đề hàng giả, nhưng hàng giả làm vợ hắn ưu phiền, vì vậy hắn cũng thấy khó chịu.
- Chồng, tôi tính toán ngừng sản xuất một thời gian, sau đó sẽ dừng lại tất cả, tuy tổn thất một chút tiền nhưng bây giờ vẫn có thể thừa nhận được.
Diệp Mộng Oánh đi về phòng làm việc của mình, nàng nhanh chóng nói ra ý nghĩ của mình:
- Ngừng sản xuất không riêng gì đả kích hàng giả, vẫn là làm một sự kiện khác, chúng ta phải thành lập con đường tiêu thụ của riêng mình. Trước kia sản phẩm của chúng ta thường chỉ tiêu thụ thông qua siêu thị, chợ, quầy thuốc, những chỗ này cũng buôn bán cả hàng giả, mà chúng ta không thể quản lý được, chỉ cần chúng ta nắm luôn cả khâu tiêu thụ, như vậy sẽ không còn gì cần lo lắng.
Diệp Mộng Oánh nói đến đây thì cửa thang máy mở ra, Diệp Mộng Oánh tiếp tục nói:
- Khoảng thời gian này tôi sẽ mở một vài cửa hàng ở các thành phố lớn nhỏ, sẽ cho bọn họ bán sản phẩm độc quyền, sau này chúng ta nắm cả vấn đề phân phối, dù là sản phẩm nào cũng nói rõ, chỉ có cửa hàng nắm độc quyền phân phối mới là thật, tất cả những thứ bán
bên ngoài đều là giả. Hơn nữa mỗi nơi chúng ta chỉ mở một cửa hàng, như vậy người tiêu thụ không thể bị lừa.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị thấy như vậy thì cứ làm.
Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì với vấn đề này.
- Nhưng giai đoạn đầu sẽ có vấn đề khá lớn, muốn thành lập một mạng lưới tiêu thụ cũng không dễ dàng, cũng may sản phẩm của chúng ta rất nổi tiếng, tiêu thụ không cần lo, mặt khác cũng không cần tuyên truyền quảng cáo nhiều, chỉ cần nói cho mọi người biết cách mua đúng hàng thật là được...
Diệp Mộng Oánh nói đến đây thì miệng đã bị chặn, vì lúc này nàng đã về đến phòng làm việc của mình, sau đó Hạ Thiên không tiếp tục cho nàng lên tiếng, vì hắn vừa cho vợ ăn no, bây giờ nên đến lượt hắn ăn no.
Diệp Mộng Oánh đầu tiên là ngây người, sau đó nhiệt tình đáp lại. Nàng chợt phát hiện người đàn ông này luôn cho mình may mắn, hắn vừa về đến Giang Hải đã giải quyết lo lắng của nàng, vì vậy bây giờ nàng cũng không thèm quan tâm chuyện của tập đoàn Thần Y, nàng chỉ muốn cho người đàn ông của mình no bụng.
Nhưng Hạ Thiên dù là ăn cơm hay Diệp Mộng Oánh cũng rất có năng lực, vì vậy mà Diệp Mộng Oánh dù dùng tất cả vốn liếng, đến khi sử dụng hết năng lượng của bữa
cơm trưa cũng không thể làm cho Hạ Thiên no bụng. Chính nàng thì không còn chút sức lực nào, chỉ mền nhũn ghé lên người Hạ Thiên, liên tục thở dốc, mệt mỏi nói không nên lời.
- Chồng, hình như đã muộn, chúng ta đi về chứ?
Diệp Mộng Oánh nghỉ ngơi một lúc cho phục hồi, sau đó lấy được chút sức lực nói với Hạ Thiên.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị muốn về sao? Nếu vậy tôi sẽ đưa chị về.
Hạ Thiên thuận miệng nói, tuy ăn chưa no nhưng tinh thần rất tốt.
- Tôi không muốn hoạt động, nhưng lại muốn về nhà.
Diệp Mộng Oánh bắt đầu làm nũng.
- Chị không cần làm gì cả, tôi có thể đưa chị về, mỹ nữ tỷ tỷ, chị nhắm mắt lại đi.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Được!
Diệp Mộng Oánh thật sự nhắm mắt lại.
Hạ Thiên vung tay lên cuốn quần áo của cả hai đến, sau đó lấy chăn mền quấy hai người lại với nhau, cuối cùng cả hai cùng bay lên. Cả hai bay đi với tốc độ rất nhanh, vài phút sau cả hai đã xuất hiện trên giường trong phòng ngủ của Diệp Mộng Oánh.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, bây giờ có thể mở mắt.
Hạ Thiên lúc này mở miệng nói.
Diệp Mộng Oánh mở to mắt, sau đó nàng duyên dáng kêu lên một tiếng:
- Chúng ta đã về rồi sao? Tôi cảm thấy mình còn chưa nhúc nhích gì cả mà?
- Mỹ nữ tỷ tỷ, tôi nói chị không cần phải làm gì cả thì có thể quay về.
Hạ Thiên có chút đắc ý.
Diệp Mộng Oánh ngẩng đầu nhìn bốn phía, nàng nhìn cách sắp xếp quen thuộc trong phòng, xác định nơi đây là phòng ngủ của mình, điều này làm nàng cảm thấy khó tưởng. Vì nàng cảm thấy nãy giờ mình vẫn nằm yên không nhúc nhích, bọn họ vẫn bảo trì trạng thái tiếp xúc thân mật.
- Chúng ta về bằng cách nào?
Diệp Mộng Oánh dùng giọng tò mò hỏi.
- Bay.
Hạ Thiên không che giấu.
- Sao? Chúng ta thế này không có ai thấy chứ?
Diệp Mộng Oánh lập tức lo lắng.
- Mỹ nữ tỷ tỷ yên tâm, không ai thấy cả.
Hạ Thiên lại tin tưởng mười phần, hai tay bắt đầu vuốt ve Diệp Mộng Oánh.
- Đừng...
Diệp Mộng Oánh khẽ lên tiếng:
- Tôi thật sự không nhận được nữa, tôi muốn ngủ, cậu nếu chưa ăn no có thể đi tìm người khác.
- Được, mỹ nữ tỷ tỷ, chúng ta cùng ngủ, chờ chị ngủ dậy, tôi sẽ tiếp tục ăn chị.
Hạ Thiên không có ý muốn rời đi.
- Tùy cậu.
Diệp Mộng Oánh nỉ non nói một câu, sau đó nàng ghé lên người Hạ Thiên và ngủ say sưa.
...
Sáng hôm sau, tập đoàn Thiên Nam.
Chu Cầm đi vầo trong phòng làm việc của Diệp Mộng Oánh, sau đó nàng thét lên kinh hoàng:
- Giám đốc Diệp, sao chị...Chị lại ở đây?
Chu Cầm kinh ngạc cũng chẳng phải không có nguyên nhân, trước đó nàng đã đến đây vài lần, cũng không thấy Diệp Mộng Oánh, nàng cũng không thấy Diệp Mộng Oánh đi vào, sao bây giờ lại xuất hiện?
Chu Cầm nghĩ vậy mà không khỏi nhìn trái phải, sau đó chợt lên tiếng:
- Giám đốc Diệp, tối qua chị không về nhà sao?
Diệp Mộng Oánh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sau đó nàng hỏi ngược lại:
- Có chuyện gì sao?
Diệp Mộng Oánh muốn nói mình đã về nhà, nhưng nàng chợt phát hiện bây giờ có giải thích cũng vậy mà thôi, dù sao nàng dù không về thì người ta cũng không thể nói gì
được.
- Điều này, giám đốc Diệp, phóng viên Trương Tín kia hôm nay lại điện thoại đến, vừa rồi chị có nhận được điện thoại của anh ta không?
Chu Cầm cuối cùng cũng nhớ đến chuyện chính.
- Không, anh ta muốn gì?
Diệp Mộng Oánh khẽ nhíu mày, nàng thật ra vừa đến đây, vừa ngủ dậy nàng đã phải chiều chồng, sau đó cùng dùng cơm, cuối cùng hắn mới đưa nàng đến đây.
Cũng giống như tối qua, vẫn là bay đến, nhưng lúc này Diệp Mộng Oánh đã biết được cảm giác bay lượn. Còn Hạ Thiên tuy đã đi, nàng cũng không hỏi hắn đi đâu, nhưng
nàng biết hắn hơn phân nửa đã đến tìm Tôn Hinh Hinh.
- Anh ta nói đã viết xong bản tin, trước tiên muốn đưa chúng ta xem qua, còn hỏi chúng ta có hứng xem xét hay không?
Chu Cầm trả lời.
- Người này đúng là không chịu từ bỏ ý định, bây giờ còn muốn xảo trá với chúng ta.
Diệp Mộng Oánh cười nhạt một tiếng:
- Thôi, không cần quan tâm, cô thông báo cho tất cả thành viên quản lý của tập đoàn Thần Y, nửa giờ sau họp mặt, tôi có chuyện quan trọng cần tuyên bố.
- Vâng, giám đốc Diệp.
Chu Cầm lên tiếng rồi lui ra.
Khi thấy Chu Cầm đi ra thì Diệp Mộng Oánh không khỏi vuốt lưng, hơi mỏi, hơi mệt.
...
Hạ Thiên lại đi vào công ty Lam Thiên, lúc này không có Khổng Mính hoan nghênh, hắn trực tiếp đi vào phòng làm việc của Tôn Hinh Hinh, sau đó vui mừng phát hiện Tiểu
Yêu Tinh và Triệu Thanh Thanh không có mặt ở đây.
- Hạ Thiên, cậu đến rồi.
Tôn Hinh Hinh vốn rầu rĩ không vui, nhưng khi thấy Hạ Thiên thì chợt vui vẻ, lúc này không có ai ở đây, vì vậy nàng bổ nhào cơ thể nóng hừng hực vào người Hạ Thiên.
- Chị Hinh, đừng đi làm, tôi mang chị ra ngoài dạo chơi.
Hạ Thiên ôm thân thể mềm mại của Tôn Hinh Hinh, tuy trong lòng có chút lửa nóng nhưng vừa rồi đã chinh chiến trên người Diệp Mộng Oánh, bây giờ cũng không muốn
tính toán với Tôn Hinh Hinh, vì thế hắn muốn đưa nàng ra ngoài dạo chơi.
- À, tốt!
Tôn Hinh Hinh vui vẻ tiếp nhận, phụ nữ đều hy vọng đàn ông thích cơ thể của mình, cũng không hy vọng đàn ông chỉ thích thân thể mà thôi, vì thế Tôn Hinh Hinh cũng
không hy vọng mỗi lần gặp mặt đều cùng Hạ Thiên làm ra những hoạt động nguyên thủy nhất, bây giờ thấy hắn muốn đưa nàng đi dạo, tất nhiên nàng sẽ rất vui.
Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh nhanh chóng rời khỏi công ty Lam Thiên, nhưng Hạ Thiên không đưa Tôn Hinh Hinh xuống lầu, hắn đưa nàng lên sân thượng tòa nhà Hải Giang.
- Hạ Thiên, cậu đưa tôi lên đây làm gì?
Tôn Hinh Hinh có chút buồn bực.
- Chị Hinh, tôi biết rõ chị thường xuyên dạo phố, nhưng trước kia chị chỉ đi dạo trên mặt đất, chưa đi trên trời, bây giờ tôi quyết định đưa chị đi dạo trên trời.
Hạ Thiên chỉ bầu trời bao la cười hì hì nói.
- Bầu trời?
Tôn Hinh Hinh còn chưa hiểu thì cảm thấy eo nhỏ bị xiết chặt, cơ thể cũng nhẹ hẳn, nàng sau đó nhìn ra xung quanh và hô lớn:
- Á!
Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng biết đi dạo trên trời có ý nghĩa là gì, Hạ Thiên cứ ôm nàng mà đi từng bước trên không trung, giống như bên trên có một con đường vậy.
- Chị Hinh, không cần sợ, cứ như đi trên mặt đất vậy.
Hạ Thiên an ủi Tôn Hinh Hinh.
- Ừ!
Tôn Hinh Hinh ôm chặt Hạ Thiên, nàng rất tín nhiệm hắn nên cũng dần tỉnh táo trở lại, sau đó nàng bắt đầu thử bước đi, tuy từng bước đạp lên không trung nhưng lại sinh ra cảm giác rất đặc biệt.
- Cảm giác rất tốt.
Sau đó Tôn Hinh Hinh thì thào nói.
- Chị Hinh, sau này chị có thể đi lại trên không trung thế này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Tôi chỉ là đưa chị đi thể nghiệm trước mà thôi.
- Đúng là quá thần kỳ.
Tôn Hinh Hinh quay đầu nhìn Hạ Thiên, trong mắt tràn đầy vui sướng, sau đó nàng đưa tay ôm cổ hắn và hôn đến.
Khoảnh khắc khi hai môi sắp áp lên nhau thì Tôn Hinh Hinh chợt nghe thấy âm thanh dễ nghe của Kiều Tiểu Kiều:
- Ông xã, điện thoại kìa... ....