Đào Chí Trạch biết rõ, bây giờ mình đuổi bắt không còn là kẻ cướp xe tiền, cũng không phải là cướp xe tiền và công nhiên khiêu chiến với cảnh sát, mà đó là vì lúc này vấn đề đã nghiêm trọng. Hai cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ, chỉ cần đơn giản nhìn vào điểm này cũng làm cho cảnh sát không tiếc giá nào mà đuổi bắt hung thủ.
Dù đã dấn thân vào nhưng lần này Đào Chí Trạch thật sự không có quá nhiều tin tưởng, vì ngày hôm qua, trong đợt đuổi bắt mới nhất, hắn tận mắt thấy tên cướp đứng trong mưa bom bão đạn vẫn thoải mái tránh khỏi vòng vây, đồng thời còn giết một cảnh sát và làm năm người khác bị thương, mà hắn cản bản không phát hiện vì sao tên cướp làm được.
Dù tin tức này bị giấu, dân chúng không biết rõ, nhưng trong cục công an thì mọi người đã nghi kỵ nặng nề, ai cũng nghị luận, thậm chí còn có vài người bắt đầu cho rằng tên cướp không phải là người, có kẻ cho rằng đối phương là yêu quái. Bây giờ sĩ khí trong cục công an đã hạ xuống thấp, đám người đã từng tham dự hành động bắt cướp thật sự không còn lòng tin, vì vậy phải thay thế một nhóm cảnh sát khác, đồng thời còn mời chuyên gia đến hỗ trợ.
- Tổ trưởng, tất cả đều đã chờ lệnh, đã xuất phát được chưa?
Một nữ cảnh sát đi đến gần, vẻ mặt có chút bất an. Nữ cảnh sát này là thành viên tổ trọng án, trước đó cũng từng tham dự quá trình bắt cướp, rõ ràng nàng đang rất bất an.
- Để tôi xem xét.
Đào Chí Trạch nói rất nhỏ, hắn thật sự không muốn đẩy thủ hạ lên đường chết, cũng không muốn những cảnh sát khác gặp nguy hiểm, nhưng thật sự không có lựa chọn nào khác.
Lúc này hắn phải làm, hắn chỉ hy vọng có thể tìm được phương án tốt hơn, có thể bắt được bọn cướp, cũng có thể làm cho đám nhân viên cảnh sát không còn thương vong.
Nhưng lúc trước Đào Chí Trạch đã không tìm ra biện pháp, bây giờ chỉ còn vài phút, hắn tìm ra được biện pháp sao?
Vài phút sau, khi đang chuẩn bị hạ lệnh thì điện thoại của Đào Chí Trạch vang lên, hắn lấy ra xem, người điện thoại đến là cục trưởng, vì vậy hắn ngây người mà cảm thấy không ổn. Phải biết rằng trước đó người ra lệnh là vị phó cục trưởng trên danh nghĩa kia, bây giờ cục trưởng điện thoại đến, sự việc càng thêm nghiêm trọng.
- Cục trưởng Uông, chào anh, tôi là Đào Chí Trạch.
Đào Chí Trạch cảm thấy quan hệ giữa mình và vị cục trưởng Uông này không tính là quá tốt, bình thường rất ít kết giao, tuy hắn là tổ trưởng tổ trọng án, nhưng thực tế tổ trọng án và cục trưởng là cách biệt quá xa.
- Anh Đào, chuyện vụ án... ....
Giọng điệu của cục trưởng Uông rất ôn hòa, điều này làm cho Đào Chí Trạch cảm thấy bất ngờ.
Đào Chí Trạch thầm nghĩ cục trưởng Uông điện thoại đến đốc thúc bắt người, Đào Chí Trạch trả lời ngay:
- Cục trưởng Uông, đã có vị trí của tên cướp, tôi đang sắp xếp đi bắt, tất cả chỉ chờ lệnh anh, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
- Anh Đào, tôi đã hiểu tình huống, bọn cướp không phải người thường, không phải đám cảnh sát bình thường các anh có thể đối phó được.
Giọng điệu của cục trưởng Uông trở nên mạnh mẽ có lực:
- Nhưng các anh không cần lo lắng, thượng cấp sẽ phái người đến hỗ trợ, lập tức sẽ có một vị tên là Hạ tiên sinh đến cục tìm anh, chuyện bắt tên cướp sẽ do vị Hạ tiên sinh này phụ trách.
- Thượng cấp phái người xuống?
Đào Chí Trạch sững sờ:
- Cục trưởng Uông, cục công an tỉnh phái người xuống sao?
- Không phải, cao hơn tỉnh, là người từ thủ đô. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Cục trưởng Uông dùng giọng có chút quái dị nói:
- Anh Đào, tóm lại vị Hạ tiên sinh kia đến, anh ta nói gì anh cũng nghe theo là được, không nên hỏi thì đừng hỏi. Hành động của các anh lần này cũng tạm dừng, đợi anh ta đến rồi nói sau. Tôi kết luận một câu, tất cả đều nghe theo vị Hạ tiên sinh kia.
- Vâng, cục trưởng Uông, tôi sẽ nghe lời chỉ dạy của Hạ tiên sinh.
Đào Chí Trạch cảm thấy tin tức này quá bất ngờ, nhưng cũng là tin tức tốt với hắn.
Đào Chí Trạch chợt dừng lại rồi hỏi:
- Cục trưởng Uông, làm sao để xác nhận thân phận của vị Hạ tiên sinh kia?
- Anh ta là Hạ Thiên, rất trẻ, hai mươi tuổi, tôi chỉ biết như vậy mà thôi, nhưng thượng cấp nói cho tôi biết, không ai dám giả mạo thân phận của anh ấy, vì vậy nếu có người xưng là Hạ Thiên, sẽ nhất định là hắn.
Cục trưởng Uông biết cũng không nhiều hơn so với Đào Chí Trạch.
Đào Chí Trạch đang định nói thêm thì ngoài cửa vang lên một âm thanh:
- Ai là Đào Chí Trạch?
Đào Chí Trạch quay đầu, hắn thấy một người đàn ông chưa quá hai mươi đứng ngoài cửa, người này rất bình thường, nhưng bên cạnh lại có một người phụ nữ không bình thường. Đây là một người ăn mặc theo kiểu đạo cô, trên lưng còn đeo trường kiếm, một đạo cô xinh đẹp tuyệt vời.
- Cục trưởng Uông, cậu ấy đã đến.
Đào Chí Trạch khẽ nói.
- Vậy cậu tiếp đãi anh ta đi.
Cục trưởng Uông nhanh chóng cúp điện thoại.
Đào Chí Trạch cũng không dám chậm trễ, hắn đặt điện thoại xuống, khách khí nhìn người đàn ông trẻ:
- Tôi là Đào Chí Trạch, là tổ trưởng tổ trọng án cục công an thành phố, xin hỏi cậu là?
- Tôi là Hạ Thiên, đến giúp anh bắt cướp.
Người đến là Hạ Thiên, hắn báo thân phận của mình rồi hỏi:
- Nghe nói bây giờ các anh đã biết bọn cướp ở chỗ nào?
- Đúng vậy, Hạ tiên sinh, căn cứ vào tin báo, người kia đang ở trong một câu lạc bộ, cảnh sát chúng tôi đã quản chế khắp chung quanh.
Đào Chí Trạch vội vàng trả lời, dù Hạ Thiên xuất hiện quá đột ngột, nhưng hắn nhớ đến lệnh của cục trưởng, tất nhiên cũng nhanh chóng trả lời.
- Câu lạc bộ?
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, hắn quay đầu nhìn Cố Hàm Sương:
- Sương nha đầu, Gia Cát Vấn Thiên kia còn là một sắc quỷ ánh mắt thấp kém sao?
- Thiếu gia, trước kia hắn không phải thế.
Cố Hàm Sương khẽ giải thích một câu.
- Sương nha đầu, căn cứ vào tư liệu của vợ tóc vàng vừa cung cấp, tên kia bây giờ thật sự làm việc rất thấp hèn, cướp xe tiền, giết hai tên cảnh sát, bây giờ còn chạy đến câu lạc bộ, tôi nào đã làm như vậy đâu?
Hạ Thiên lắc đầu, hắn cảm thấy Gia Cát Vấn Thiên thật sự là sa đọa, muốn tìm phụ nữ cần gì phải vào câu lạc bộ,không biết dùng bản lĩnh tán gái sao?
- Thiếu gia, hắn không thể so được với cậu.
Cố Hàm Sương khẽ nói.
- À, Sương nha đầu, chị nói ngày càng ngọt.
Hạ Thiên cười hì hì, sau đó hôn lên môi đỏ của Cố Hàm Sương rồi nói:
- Quả nhiên là ngọt.
Gương mặt trắng nõn của Cố Hàm Sương có hơi đỏ, mà Đào Chí Trạch ở bên cạnh lại trợn mắt há mồm, Hạ tiên sinh này do thượng cấp phái đến, sao không thấy có chút
tin tưởng nào?
- Thiếu gia, chúng ta đi tìm Gia Cát Vấn Thiên thôi.
Cố Hàm Sương nhắc nhở Hạ Thiên.
- À, được rồi, trước tiên bắt tên kia lại rồi nói sau.
Hạ Thiên cuối cùng cũng nhớ đến mục đích của mình, hắn quay đầu nhìn Đào Chí Trạch:
- Này, anh đưa chúng tôi đến câu lạc bộ kia.
- Vâng, Hạ tiên sinh.
Đào Chí Trạch gật đầu, đồng thời hỏi:
- Hạ tiên sinh, cảnh sát đã chờ lệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát, xin hỏi anh có cần cho bọn họ tham dự không?
- Không cần, anh trực tiếp đưa tôi đi là được, bắt người cứ giao cho tôi.
Hạ Thiên hời hợt nói.
- Hạ tiên sinh, cướp không phải là người thường...
Đào Chí Trạch còn nói thêm.
Hạ Thiên dùng giọng mất kiên nhẫn cắt ngang lời Đào Chí Trạch:
- Tất nhiên không phải là người thường, vì vậy mới cần tôi đến bắt, tóm lại anh dẫn đường là được, không cần quan tâm đến chuyện khác.
- Vâng, Hạ tiên sinh.
Đào Chí Trạch không nói thêm điều gì, nhanh chóng đưa Hạ Thiên và Cố Hàm Sương rời khỏi cục công an.
Câu lạc bộ Tiếu Ba Bỉ.
Đây là một trong những câu lạc bộ nổi tiếng thành phố Thục Đô, trong truyền thuyết thì tiểu thư ở đây còn có xuất phân là người mẫu, nhưng dù sao đó cũng là tin đồn, có thật hay không chỉ có khách làng chơi mới biết.
Lúc này còn chưa tính là quá tối, đối với đa số mọi người thì lúc này mới bắt đầu cuộc sống về đêm mà thôi. Đêm nay câu lạc bộ Tiếu Ba Bỉ có một vị khách đến sớm, chưa qua sáu giờ đã có người đến, sau đó chọn mười hai vị tiểu thư dáng người ngon nhất, bao hết một gian phòng lớn nhất của câu lạc bộ, sau đó bắt đầu chơi trò hoan lạc một nam mười hai nữ.
Khi bắt đầu thì là trận đấu cởi quần áo, ai nhanh nhất được một trăm ngàn, vì vậy mà chưa đến một phút, các tiểu thư đã cởi sạch.
Sau đó đến lượt cởi quần áo của vị khách quý, ai cởi được một thứ sẽ cho mười ngàn, vì vậy chưa đến một phút sau thì trên người hắn đã sạch trơn.
Vị khách này tạo ra động tĩnh quá lớn, vì vậy mà quản lý câu lạc bộ mới chú ý và phát hiện đây là tên cướp xe tiền, sau đó báo cảnh sát.
Nhưng khi Hạ Thiên vào câu lạc bộ thì bữa tiệc cuồng hoan của Gia Cát Vấn Thiên vẫn còn chưa kết thúc, Hạ Thiên đẩy một chiếc ghế ra ngồi nhìn vào bên trong, không khỏi thầm nói:
- Tên này tuy ánh mắt không cao nhưng lại biết hưởng thụ.
Đám phụ nữ trong phòng đang uốn éo người, có cô uốn éo trên người Gia Cát Vấn Thiên, có cô múa trong không trung. Rõ ràng Gia Cát Vấn Thiên đang hưởng thụ về thị giác, tuy Hạ Thiên thấy những người phụ nữ kia tuy không đẹp, dáng người bình thường, hơn nữa lại rất bẩn, nhưng hắn cũng thừa nhận mình chưa được hưởng thụ qua phương pháp này.
Nhạc bên trong câu lạc bộ rất ồn, khi Hạ Thiên và Cố Hàm Sương tiến vào cũng không làm ai chú ý. Hạ Thiên đứng trước cửa vài chục giây, sau đó không nhịn được phải hét lên:
- Này, các cô gái ra ngoài hết cho tôi.