Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 122: Dạy bảo Khâu Minh





Khâu Minh nói ra những lời này thì không những vẻ mặt Lãnh Băng Băng biến đổi mà ngay cả vẻ mặt Cát Lỗi cũng trở nên mất tự nhiên, Cát Lỗi thấy lãnh đạo của mình đúng là quá mức.

Dù Hạ Thiên thật sự bị tình nghi là mưu sát nhưng người ta không chống lệnh bắt giữ, tự mình đến cục cảnh sát, hơn nữa còn có quan hệ tốt với Lãnh Băng Băng, làm gì phải xử lý tuyệt tình như vậy?

Lùi một bước, dù là còng tay thì cũng không được, mà Khâu Minh đòi xiềng chân, rõ ràng cố ý làm khó người khác. Cát Lỗi cảm thấy dù quan hệ giữa Khâu Minh và Lãnh Băng Băng không thuận hòa, nhưng khi xử lý sự việc thì cũng không nên làm quá phận, dù thế nào thì người cũng do Lãnh Băng Băng đưa đến, cũng xem như có ân với đội cảnh sát hình sự số một, cũng phải nể mặt Lãnh Băng Băng một chút chứ?

- Cảnh sát tỷ tỷ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Hạ Thiên bắt đầu mất hứng, nói một lúc lâu thì ra những người này muốn xem hắn là phạm nhân.

- Hạ Thiên, cậu bị tình nghi mưu sát, chúng tôi sẽ tiến hành câu lưu hình sự.

Khâu Minh cười lạnh một tiếng, hắn vung tay:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bắt lại, lấy dụng cụ xiềng chân ra, xích hắn lại.

Khâu Minh nói như vậy làm Cát Lỗi rất bất đắc dĩ, hắn phải lấy còng ra đi đến trước mặt Hạ Thiên.

- Mày bị bệnh sao? Tao giết ai?

Hạ Thiên cũng không có giác ngộ vươn tay để người ta mang còng.

- Nếu cậu không giết người thì trước tiên nên phối hợp, nói rõ sự việc sẽ không có việc gì.

Lãnh Băng Băng sợ Hạ Thiên động thủ, vì vậy mở miệng nói.

Hạ Thiên nhìn Lãnh Băng Băng, cuối cùng hắn cũng phối hợp cho người khác còng tay, dù sao thứ này cũng không có tác dụng với hắn, mang vào cũng chẳng sao.

- Tổ trưởng Cát, anh có thể đưa cậu ấy vào.

Lãnh Băng Băng thản nhiên nói:

- Còn xiềng chân thì không cần sử dụng.

- Vâng, đội trưởng Lãnh.

Cát Lỗi vội vàng đồng ý, sau đó hắn gật đầu với Hạ Thiên:

- Cậu theo tôi vào phòng thẩm vấn.

- Đợi đã.

Khâu Minh quát khẽ:

- Lãnh Băng Băng, đây là đại đội số một, không phải đội số sáu, thủ hạ của tôi không cần cô chỉ huy.

Cát Lỗi cảm thấy căm tức, Khâu Minh này có bị gì không? Người ta đã phối hợp như vậy, phải ồn ào mới chịu được sao?

Thực tế thì Cát Lỗi cũng biết Hạ Thiên là ai, không phải là người đến Đêm Giai Nhân đánh Cao Danh Dương hôn mê sao? Mấy ngày trước Hạ Thiên đại náo trụ sở cảnh sát an ninh mạng, Cát Lỗi cũng nghe thấy rất rõ. Một nhân vật phiền phức thế này mà chịu phối hợp thì đã quá dễ nói chuyện, bắt người ta phải náo loạn đại đội cảnh sát hình sự số một mới chịu à?

- Khâu Minh, không cần phải tuyệt tình như vậy.

Gương mặt Lãnh Băng Băng được bao phủ trong một tầng sương lạnh, nàng biết Khâu Minh đang cố ý làm khó chính mình.

- Lãnh Băng Băng, nếu cô có ý kiến thì có thể tố cáo với người của mình.

Khâu Minh nói rất trào phúng, trong lời nói mơ hồ còn có hương vị khác.

Khâu Minh không nói Lãnh Băng Băng tố cáo lên trên mà lại nói là người của mình, chỉ là người có chút kinh nghiệm thì sẽ nghe thấy hàm nghĩa trong lời nói, mà ánh mắt của Lãnh Băng Băng cũng khác biệt.

Nhưng vận may của Khâu Minh là không tệ, Lãnh Băng Băng không có kinh nghiệm, nàng cũng không nghe được hàm ý sâu bên trong. Nhưng dù là thế thì nàng cũng rất tức giận, nàng thậm chí có chút hối hận vì đã điện thoại cho Hạ Thiên, nên để cho đại đội số một nhận lấy chút mùi vị thất bại mới đúng.

- Cảnh sát tỷ tỷ, thằng này rất đáng ghét, có nên đập nát miệng nó không?

Hạ Thiên trưng cầu ý kiến của Lãnh Băng Băng

Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng tức giận nói:

- Cậu còn muốn bị cộng lên tội chống người thi hành công vụ sao?

- Không có gì, tôi sẽ không làm người ta tìm được chứng cứ.

Hạ Thiên chẳng quan tâm nói.

- Vậy tùy cậu.

Lãnh Băng Băng nói, nếu là bình thường nàng sẽ không đồng ý như vậy, nhưng bây giờ nàng rất căm tức. Nếu nàng không phải cảm thấy ô uế đôi tay của mình thì sẽ cho Khâu Minh vài tát.

Khâu Minh nghe thấy hai người kia đối thoại mà tức chết đi được, mà những người khác thì đưa mắt nhìn nhau.

Khâu Minh đang muốn nói thì chợt cảm thấy miệng rất đau, sau đó hắn cảm thấy mặn mặn, khi đưa tay sờ thì thấy toàn là máu tươi mà cảm giác đau trên môi vẫn không ngừng. Lúc này hắn mới biết môi mình bị dập.

Khâu Minh dùng một tay che miệng, một tay chỉ vào Hạ Thiên, nhưng đáng tiếc là hắn đang bụm miệng, căn bản không nói ra lời.

Lãnh Băng Băng chợt ngẩn ngơ, nàng có thể thấy máu tươi chảy qua kẻ tay của Khâu Minh, rõ ràng đối phương bị thương không nhẹ, nhưng nàng không thấy Hạ Thiên ra tay.

- Bắt nó lại.

Khâu Minh đột nhiên buông ta ra rồi rống lên rất dữ tợn, sau đó hắn lại che miệng, vết thương liên tục chảy máu.

Hạ Thiên cười hì hì với Khâu Minh:

- Mày ngu quá, tao đã sớm bị còng rồi.

- Khâu Minh, tôi khuyên anh nên đi đến bác sĩ là vừa.

Khi nhìn thấy Khâu Minh miệng đầy máu tươi thì Lãnh Băng Băng đột nhiên cảm thấy rất thoải mái.

- Hạ Thiên, có phải cậu đánh đội trưởng không?

Cát Lỗi cau mày hỏi.

Hạ Thiên lắc đầu:

- Tất nhiên không phải tôi, tôi còn chưa động đậy gì, còn bị các anh còng tay, đánh hắn thế nào được?

- Cậu vừa nói muốn đánh người, bây giờ đội trưởng Khâu đã bị thương, nào có việc gì khéo như vậy?

Cát Lỗi lại hỏi.

Hạ Thiên cười hì hì:

- Tôi cũng thấy quá trùng hợp, nói không chừng là tôi ra tay, đáng tiếc là các anh không có chứng cứ.

Hạ Thiên nhìn Khâu Minh rồi ra vẻ quan tâm:

- Này, đừng nói tôi không nhắc nhở, vết thương kia cần cầm máu, mau đến bệnh viện đi.

- Tao xử lý mày.

Khâu Minh chợt buông miệng máu ra rồi gầm lên, hắn dùng tay sờ xuống bao súng. Vẻ mặt Cát Lỗi chợt biến đổi, hắn tiến lên giữ tay Khâu Minh rồi khẽ nói:

- Đội trưởng Khâu, đừng xúc động, trước tiên đến bệnh viện rồi nói sau.

Khâu Minh vẫn không buông tay, Cát Lỗi lại nói:

- Đội trưởng Khâu, hắn ta bây giờ là tình nghi mưu sát, chỉ cần chứng thực chứng cứ là sẽ chạy không thoát, anh không xen vào làm gì.

- Này, hai anh lập tức đưa đội trưởng Khâu đến bệnh viện.

Cát Lỗi gọi hai viên cảnh sát, bọn họ vội vàng đưa Khâu Minh đi, có lẽ câu nói vừa rồi của Cát Lỗi đã thuyết phục được Khâu Minh. Lần này Khâu Minh rất phối hợp mà bỏ đi, nhưng sau khi đi được vài bước thì hắn lại quay đầu nhìn Lãnh Băng Băng và Hạ Thiên, dù là ai cũng thấy được trong ánh mắt tràn đầy oán độc.

Cát Lỗi thở dài một hơi, nếu Khâu Minh thật sự dùng súng thì sẽ gây ra phiền phức lớn, đến lúc đó hắn và Khâu Minh sẽ khó thể chống đỡ được.

- Đội trưởng Lãnh, bây giờ tôi phải đưa Hạ Thiên vào phòng thẩm vấn, chị có muốn dự thính không?

Cát Lỗi hỏi.

- Không cần.

Lãnh Băng Băng thản nhiên nói:

- Chỉ hy vọng các anh thẩm vấn theo trình tự thông thường, không cần bức cung tra tấn là được.

Lãnh Băng Băng nói ra những lời này thì lập tức xoay người bỏ đi, mà vẻ mặt Cát Lỗi lại rất khổ sở. Tra tấn bức cung sao? Khi nhìn thấy kết cục của Khâu Minh thì còn ai dám?

Dù Hạ Thiên không thừa nhận nhưng ai cũng biết rõ, sự việc vừa rồi do hắn làm ra. Bọn họ chỉ không biết vì sao đối phương có thể làm được một việc khó tưởng như vậy.

- Cảnh sát tỷ tỷ, trưa nay chúng ta đi dùng cơm nhé?

Hạ Thiên hô lên một câu.

Nhóm cảnh sát tổ trọng án đại đội cảnh sát hình sự số một nghe thấy Hạ Thiên nói như vậy thì thiếu chút nữa đã bật cười, thì ra người này còn định dùng cơm trưa với người đẹp băng giá.

Lãnh Băng Băng không để ý đến Hạ Thiên, người này đúng là không có chút cảm giác nguy cơ, đã bị coi là đối tượng tình nghi mưu sát, vậy mà còn mời nàng dùng cơm trưa sao?

Vài phút sau Hạ Thiên được đưa vào phòng thẩm vấn, Cát Lỗi là người phụ trách thẩm vấn, mà Mao Bưu thì ghi biên bản.

Sau khi hỏi vài câu đơn giản thì Cát Lỗi nhanh chóng đi vào chính đề:

- Hạ Thiên, tối qua cậu có xuất hiện ở quán bar Mị Lực không?

- Có.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Tôi ở đó khá lâu, nhưng cũng không nhớ rõ thời gian cụ thể.

- Vậy tối qua cậu có sinh chuyện với Kim Cương hay không, cậu nên suy nghĩ cho kỹ.

Cát Lỗi nhíu mày hỏi.

- À, Kim Cương sao? Tối qua bị tôi đánh cho tàn phế, người này dám có tư tưởng cướp vợ tôi, tôi dùng hai chai bia đập lên đầu hắn.

Hạ Thiên dứt khoát thừa nhận.

- Tối qua Kim Cương đã chết, cậu có biết không?

Cát Lỗi nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên.

- Chết sao?

Hạ Thiên có chút kinh ngạc, hắn lập tức chẳng quan tâm:

- Chết cũng tốt, miễn sau này còn có ý với vợ tôi.

- Nói như vậy cậu thừa nhận mình giết chết Kim Cương sao?

Cát Lỗi hỏi.

Hạ Thiên có chút mê hoặc:

- Tôi thừa nhận khi nào? Tôi chỉ đập lên đầu hắn hai chai bia, nếu chết thật thì cũng là người khác ra tay, không liên quan đến tôi.

- Hạ Thiên, cậu đã thừa nhận mình dùng chai bia đập lên đầu Kim Cương, mà báo cáo khám nghiệm tử khi cũng nói Kim Cương chết vì đầu bị va đập mạnh. Nói cách khác anh ta chết vì cậu dùng chai bia đập lên đầu.

Giọng Cát Lỗi đã trầm xuống:

- Bây giờ cậu còn gì để nói?

- Pháp y của các anh quá ngu ngốc, gần đây tôi đánh người có chừng mực, tôi nói hắn không chết thì không chết.

Hạ Thiên bĩu môi:

- Các anh đổi lại người khám nghiệm đi, tôi bảo đảm trên người hắn có vết thương trí mạng khác.

Cát Lỗi khẽ nhíu mày, sau đó hắn lấy ra một tấm hình đưa cho Hạ Thiên:

- Cậu biết người phụ nữ này không?

- Biết, là vợ tôi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hạ Thiên thuận miệng nói, người trong hình là Isabella.

- Nói như vậy thì cậu biết cô ta ở đâu sao?

Cát Lỗi hỏi.

Hạ Thiên lắc đầu:

- Không biết.

Hạ Thiên chợt ối lên một tiếng nói:

- Không xong, tối hôm qua quên xin số điện thoại của cô ấy.

- Cô ấy là vợ cậu, sao cậu lại không biết?

Mao Bưu ở bên cạnh không nhịn được phải xen vào một câu.

- Chẳng lẽ anh gắn thiết bị theo dõi trên người vợ, mỗi thời điểm đều lấy ra xem sao?

Hạ Thiên hỏi lại một câu.

Mao Bưu lập tức nghẹn giọng.

- Hạ Thiên, mười hai giờ tối qua đội phó Phương Khôn đội trật tự trị an quận Nam đã chết, có người chứng minh trước khi chết anh ấy ở cùng một chỗ với người phụ nữ này, tôi hỏi anh khi đó anh đang ở đâu?

Cát Lỗi hỏi.

Hạ Thiên suy nghĩ, sau đó trả lời:

- Tôi đang ngủ với vợ.

Vẻ mặt Cát Lỗi chợt biến đổi:

- Cậu nói khi đó ngủ với người phụ nữ này sao?