Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 114: Cùng người đẹp đi gặp người đẹp





Khi thấy Hạ Thiên không nói lời nào thì Lãnh Băng Băng hừ một tiếng nói:

- Thôi bỏ đi, cậu đúng là ngu ngốc, bây giờ cũng không còn sớm, tôi phải về nhà nghỉ ngơi, cậu xuống xe đi.

- Cảnh sát tỷ tỷ, bây giờ vẫn còn sớm, mới hơn tám giờ.

Hạ Thiên lấy điện thoại ra nhìn thời gian.

Lãnh Băng Băng cắn răng nói:

- Hôm nay tôi ngủ sớm một chút không được sao?

- Cảnh sát tỷ tỷ, ngủ quá sớm sẽ rất dễ mất ngủ.

Hạ Thiên ra vẻ quan tâm.

- Tôi đã mất ngủ từ lâu rồi.

Lãnh Băng Băng căm giận nói.

- Thật vậy sao?

Hạ Thiên ra vẻ cao hứng:

- Thật tốt quá, cảnh sát tỷ tỷ, em với chị mà ngủ cùng một chỗ, em sẽ bảo đảm chị không mất ngủ.

- Cậu.

Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng không thể khống chế được, nàng rống lên với Hạ Thiên:

- Đồ lưu manh, cậu không cần phải tiến một tấc muốn lên thêm một thước.

- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi thật sự có thể chữa chứng mất ngủ, chỉ cần để cho tôi... ....

Hạ Thiên còn muốn giải thích.

Lãnh Băng Băng đạp Hạ Thiên xuống xe:

- Cậu xuống xe cho tôi.

Một đá của Lãnh Băng Băng không thất bại nhưng lại trúng ngay tay của Hạ Thiên.

- Được rồi, cảnh sát tỷ tỷ, vài ngày nữa tôi sẽ chữa chứng mất ngủ cho chị.

Hạ Thiên buông chân của Lãnh Băng Băng ra, sau đó hắn đẩy cửa xuống xe. Tuy hắn rất muốn đi theo Lãnh Băng Băng nhưng bây giờ nàng đang rất tức giận, hắn thấy không nên gò ép.

Hạ Thiên vừa xuống xe thì Lãnh Băng Băng đã khởi động xe chạy đi như bay, bộ dạng giống như rất sợ Hạ Thiên sẽ đuổi theo.

Hạ Thiên đứng yên tại chỗ mà có chút buồn bực, hắn đi theo cảnh sát tỷ tỷ vài giờ, lúc nãy vừa có cơ hội chụp chân của nàng sờ soạng nhưng không được đụng đến tay, đúng là thất bại, thất bại thảm hại.

- Ủa, Hạ Thiên sao?

Sau lưng vang lên một âm thanh kinh ngạc.

Hạ Thiên nghe được âm thanh này cũng rất vui sướng, hắn xoay người lại thì đúng lúc nhìn thấy tiên nữ Liễu Vân Mạn đang đứng đó.

- Chị Vân Mạn, chị tan tầm rồi à?

Hạ Thiên hỏi.

- Ừ, vừa tan tầm.

Liễu Vân Mạn gật đầu:

- Hạ Thiên, cậu đến tìm tôi sao?

Ánh mắt Hạ Thiên chợt xoay chuyển, hắn lập tức gật đầu:

- Đúng vậy, chị Vân Mạn, tôi đến tìm chị.

Tuy bình thường Hạ Thiên rất thành thật nhưng ngẫu nhiên cũng có nói dối. Đại sư phụ đã nói, một người vĩnh viễn không biết nói dối thì chắc chắn là người điên, mãi mãi không nói láo thì là thằng ngốc. Hạ Thiên không điên mà cũng không ngu, vì vậy trong tất cả thời điểm hắn luôn thành thật, chẳng qua ngẫu nhiên cũng nói dối vài lượt.

Gương mặt Liễu Vân Mạn lộ ra nụ cười ngọt ngào, rõ ràng rất vui vì lời nói dối của Hạ Thiên.

- Tôi đang định điện thoại cho cậu, không ngờ cậu đã đến.

Liễu Vân Mạn có chút vui vẻ:

- Lên xe, đi cùng tôi đến một nơi.

Hạ Thiên lên xe của Liễu Vân Mạn, xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện Phụ Nhất.

Liễu Vân Mạn vừa lái xe vừa hỏi:

- Hạ Thiên, cô cô đang làm gì vậy?

- Chị Mộng đang học võ.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Sao?

Liễu Vân Mạn chợt ngây người:

- Học võ sao?

- Đúng vậy, chị Mộng nói muốn làm ma nữ đệ nhất thiên hạ, ngày nào cũng phải đi ức hiếp người, vì vậy mới học võ công.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Liễu Vân Mạn chợt sinh ra cảm giác không muốn nói gì, nàng cảm thấy cô cô đúng là không thể làm cho người ta tỉnh tâm được. Lúc này nàng cũng không hỏi thêm điều gì, đối với nàng thì cô cô nhất định đang nhàm chán không có việc gì làm, nàng cũng không nghĩ rằng cô cô có thể trở thành cao thủ.

- Hạ Thiên, sao cậu không hỏi tôi sẽ đưa cậu đến chỗ nào?

Liễu Vân Mạn di chuyển chủ đề.

Hạ Thiên thuận miệng nói:

- Chị Vân Mạn, dù chị đi đến tôi tôi cũng tình nguyện đi theo.

Một câu của Hạ Thiên rất tự nhiên, mà Liễu Vân Mạn nghe vào cũng cảm thấy bùi tai.

Liễu Vân Mạn có chút trầm mặc, sau đó lại vui đùa hỏi:

- Tôi muốn lên núi đao xuống biển lửa thì cậu còn đi cùng không?

- Càng phải đi cùng vì núi đao biển lửa rất nguy hiểm.

Hạ Thiên gật đầu chăm chú:

- Nếu tôi không đi thì chị sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng chị Vân Mạn cũng đừng sợ, thật ra núi đao biển lửa cũng chẳng là gì với tôi.

Trong lòng Liễu Vân Mạn chợt bùng lên một cảm giác khác thường, nàng lắc đầu mà quyết định không tiếp tục dừng lại ở đề tài này, sau đó nàng di chuyển chủ đề:

- Cậu yên tâm, tôi không cần cậu đi lên núi đao. Trước kia tôi du học ở Mỹ thì có quen với một người bạn, cô ấy tên là Isabella, cô ấy nhỏ hơn tôi một tuổi, chúng tôi đã sáu năm rồi chưa gặp mặt nhau. Bây giờ Isabella đột nhiên đến thành phố Giang Hải, cô ấy hẹn gặp tôi ở một quán bar, cô ấy hình như còn dẫn theo cả bạn trai, trước kia tôi chưa từng đến quán bar, vì vậy mới gọi cậu theo cùng.

Không thể không nói Liễu Vân Mạn thất bại trên phương diện giải trí, bây giờ nàng hai mươi lăm tuổi nhưng còn chưa đi qua quán bar. Căn bệnh di truyền của gia tộc là gánh nặng của nàng, nàng căn bản không có thời gian đến quán bar để giải sầu, cũng vì vậy mà khi du học ở Mỹ thì nàng cũng không có nhiều bạn, mà Isabella là một người bạn chân chính. Nửa giờ trước nàng đột nhiên nhận được điện thoại của Isabella, tất nhiên nàng sẽ rất vui mừng.

Khi nghe nói Isabella muốn gặp mặt ở quán bar Mị Lực thì Liễu Vân Mạn cũng đồng ý không chút do dự, nhưng nàng không biết quán bar này nằm ở đâu, sau đó nàng hỏi một đồng sự trong bệnh viện thì biết nơi đó có hơi rối loạn. Người đồng sự cũng thật lòng nói cho nàng biết, đến những chỗ như vậy nên dẫn theo một hộ hoa sứ giả, tất nhiên người đồng sự kia muốn tiến cử hộ hoa sứ giả nhưng tiếc là nàng đã có sẵn nhân tuyển, người đó là Hạ Thiên.

Chín giờ, Hạ Thiên và Liễu Vân Mạn đến quán bar Mị Lực, hai người dừng xe tiến vào, tiếng nhạc đinh tai nhức óc phả vào mặt.

- Này, Vân Mạn, ở đây.

Một người đẹp ăn mặt nóng bỏng lớn tiếng gọi, giọng nói của nàng rất dễ nghe nhưng cũng có hơi là lạ vì tiếng Trung nói vẫn còn ngượng. Nhưng điều này cũng là bình thường, đối với một người nước ngoài thì nói như vậy là rất tốt, không thể yêu cầu người ta như người trong nước được.

Khi nhìn thấy người đẹp này thì Hạ Thiên rất tự giác nghĩ đến cô gái tóc tím nhìn thấy chiều hôm nay, người đẹp này không những có quả đầu tím như cô gái tóc tím, hơn nữa lại ăn mặc rất khêu gợi, có chút tương tự cô gái tóc tím. Nàng mặc một chiếc áo da màu đen, bên dưới là một chiếc quần da màu đen, chân mang giày cao gót, nhưng điểm khác biệt chính là người đẹp này không mang tất chân. Nếu so sánh với cô gái hồi chiều thì ngực của người đẹp này khủng hơn, thiếu chút nữa đã ngang bằng núi đôi của cảnh sát tỷ tỷ.

Tất nhiên cô gái tóc tím là người trong nước mà người đẹp này lại là người nước ngoài, hai bên có nhiều khác biệt, ví dụ như người đẹp này có cặp mắt màu xanh lam, da cũng rất trắng, "trắng tinh tươm".

- Isabella!

Liễu Vân Mạn chạy vội về phía người đẹp, hai nàng ôm lấy nhau, điều này làm cho Hạ Thiên cảm thấy ghen ghét người đẹp kia, ngay cả hắn cũng còn chưa được ôm chị Vân Mạn như vậy.

Hai người đẹp ôm nhau cả phút đồng hồ, mãi đến khi Hạ Thiên sắp sinh ra xúc động kéo cả hai ra thì Isabella mới buông Liễu Vân Mạn, cuối cùng cũng tách ra.

- Vân Mạn, giới thiệu cho bạn, đây là Hewitt, là bạn của tôi, theo tôi sang du lịch Trung Quốc.

Isabella chỉ một người đàn ông ở bên cạnh, đó là một người đàn ông cao lớn, có chút anh tuấn, trên mặt là nụ cười mê người. Lúc này trong quán bar có rất nhiều phụ nữ chăm chú vào Hewitt, nếu không phải bên cạnh hắn có Isabella thì sợ rằng đã có hàng tá phụ nữ đến gần.

Những nămg gần đây người nước ngoài rất "được tiếng", tất nhiên đàn ông nước ngoài cao lớn đẹp trai thì càng "được nước" hơn, những người phụ nữ chuyên săn tình một đêm trong quán bar tất nhiên đều coi Hewitt là mục tiêu tốt. Đáng tiếc là bên cạnh con mồi Hewitt lại chính là một Isabella xinh đẹp.

Isabella quả thật rất đẹp, dung mạo không thua gì Liễu Vân Mạn, hơn nữa dáng người còn ngon hơn Vân Mạn. Tất nhiên người nàng không có khí chất thanh cao thoát tục như Vân Mạn nhưng sức quyến rũ bùng ra khó thể ngăn cản, điều này thật sự làm cho những tên đàn ông trong quán bar phải rục rịch, phụ nữ như vậy thật sự là đối tượng tốt để làm người tình một đêm.

- Bạn hay là bạn trai!

Liễu Vân Mạn nhìn Hewitt cười nói.

- Bạn nam!

Isabella cười quyến rũ, sau đó ánh mắt chuyển lên người Hạ Thiên, ánh mắt nàng có chút nghiền ngẫm:

- Vân Mạn, bây giờ bạn thật "láu lỉnh", không ngờ còn tán cả nam sinh.

Liễu Vân Mạn còn chưa kịp trả lời thì Hạ Thiên đã mất hứng, hắn trừng mắt nhìn Isabella:

- Tôi không phải là nam sinh, tôi là người lớn.

- Hì hì, em trai, em nói em là người lớn, em chứng minh thế nào?

Isabella hếch bộ ngực khủng bố lên giống như muốn quyến rũ Hạ Thiên.

Hạ Thiên bĩu môi:

- Tôi không cần chứng minh với chị, chị Vân Mạn biết là được rồi.

- Nói như vậy thì Vân Mạn đã chứng minh cậu là "đàn ông đích thực" rồi sao?

Isabella khẽ cười.

Liễu Vân Mạn trừng mắt nhìn Isabella:

- Được rồi, đừng làm rộn, đây là Hạ Thiên, là bạn của mình.

- Không đúng, là chồng!

Hạ Thiên ở bên cạnh uốn nắn.

- Hì hì, Vân Mạn, cậu đúng là "trâu già gặm cỏ non".

Isabella nghe thấy tên Hạ Thiên thì trong mắt chợt bùng lên vẻ kinh ngạc khó phát giác, nhưng ngay sau đó nàng đã khôi phục lại như thường.

- Isabella, đừng làm rối nữa, tôi còn chưa hỏi bạn, sao bạn lại đến đây?

Liễu Vân Mạn trừng mắt nhìn Isabella. Nguồn: http://truyenfull.vn

Isabella cười hì hì:

- Mình đến du lịch, trước đó bạn đã nói là ở đây, vì vậy mình mới đến đây.

- Phải không đấy?

Liễu Vân Mạn có chút nghi ngờ:

- Thời tiết này không thích hợp để du lịch, bây giờ rất nóng.

- Này, Vân Mạn, bạn có muốn gặp lại mình không đấy?

Isabella nhìn Hạ Thiên, nàng lại cười hì hì:

- Chẳng lẽ mình vừa đến đây và quấy rầy tuần trăng mật của hai chị em? Nếu như vậy thì mai mình sẽ đi sớm.

- Mình thấy bạn mới đến đây hưởng tuần trăng mật.

Liễu Vân Mạn tức giận nói:

- Sáu năm qua bạn đi đâu? Sao không có chút tin tức nào