Có một số việc mà Lãnh Băng Băng không thể khống chế được, đó là hành động của Tiêu Đại Minh.
Không thể nghi ngờ Tiêu Đại Minh quyết tâm tìm được đứa con của mình, lúc bắt đầu hắn chỉ đăng tin lên những trang web bản địa của Giang Hải, nhưng vài ngày qua không những chỉ là thành phố Giang Hải mà tất cả trang web trong nước đều đưa tin.
Trên báo chí Giang Hải cũng bắt đầu có những bản quảng cáo, thậm chí trên đài truyền hình cũng bắt đầu phát tin, rõ ràng hành động của Tiêu Đại Minh đã càng lúc càng lớn.
Thậm chí ngay hệ thống tin nhắn của điện thoại cũng có phần tin tức trên, ngay cả điện thoại của Hạ Thiên cũng nhận được bản tin đó, rõ ràng Đại sư phụ của Hạ Thiên nói rất đúng, dù lão muốn giấu nhưng cuối cùng hắn cũng sẽ biết được chuyện này, vì vậy không bằng nói cho hắn biết sớm một chút, để hắn tự đưa ra quyết định.
Nhưng bây giờ Lãnh Băng Băng cũng không phải lo lắng như vậy, vì những ngày qua Hạ Thiên dù nhìn thấy những sự kiện kia trên báo đài hay ti vi đều tỏ ra rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn không quan tâm.
Lại là một đêm vui vẻ, Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau, với kinh nghiệm của Lãnh Băng Băng thì mỗi lần như vậy chồng sẽ còn vận động vài lượt trên người mình, nhưng hôm nay lại quá không tầm thường, người đàn ông này thành thật mặc quần áo, còn giúp nàng mặc quần áo.
- Băng Băng, tôi phải đi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng nói với Lãnh Băng Băng.
- Sao?
Lãnh Băng Băng chợt ngẩn ngơ, nàng không nhịn được phải hỏi một câu:
- Đi đâu?
Thật ra hôm qua Lãnh Băng Băng đã nghĩ mình nên đi làm, vì bây giờ đã qua ngày nghỉ, cục cảnh sát cũng chính thức đi làm vài ngày rồi. Tuy một cục trưởng như nàng có ở nhà cũng không ai làm gì, nhưng dù sao như vậy cũng không quá tốt, chủ yếu là nàng cảm thấy tâm tình của Hạ Thiên đã tốt hẳn lên, nàng cũng không cần tiếp tục điên khùng ở nhà với hắn.
Nhưng Lãnh Băng Băng không ngờ Hạ Thiên là người đề xuất sẽ đi, phải biết rằng trước kia dù có đuổi hắn cũng chưa chắc đã đi.
- Chẳng lẽ giống như người ta nói, đàn ông khi có được phụ nữ sẽ chẳng còn coi trọng nữa?
Lãnh Băng Băng không khỏi suy nghĩ miên mang, đúng là không có biện pháp, ai bảo biểu hiện của Hạ Thiên lúc này quá khác thường?
- Trước tiên tôi đi tìm Tiểu Kiều, sau đó sẽ đi đến thủ đô.
Hạ Thiên Trả lời:
- Tôi không muốn cả ngày phải nhìn thấy phần tin tức bọn họ đi tìm tôi, tôi còn có nhiều chuyện cần giải quyết.
Lãnh Băng Băng lập tức hiểu ra, Hạ Thiên vẫn rất quan tâm đến sự kiện kia.
- Cậu muốn gặp bọn họ sao?
Lãnh Băng Băng nhịn không được phải hỏi.
- Tôi còn không biết.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Lúc bắt đầu tôi cảm thấy rất bực bội, nhưng bây giờ đã bình thường, những ngày qua tôi nghĩ đến những chuyện khi còn bé, có vài thứ nghĩ mãi không rõ, vì vậy tôi muốn đến gặp mặt bọn họ một lần.
- Ừ, đến gặp mặt cũng tốt.
Lãnh Băng Băng khẽ gật đầu:
- Cậu đi đi.
- Băng Băng, tôi đi trước.
Hạ Thiên Nhanh chóng rời đi.
Kiều gia.
Biệt thự của Kiều Tiểu Kiều, trong phòng ăn.
Kiều Phượng Nhi đã làm tốt bữa trưa, nàng dọn thức ăn lên bàn, sau đó gọi Kiều Tiểu Kiều và Kiều Hoàng Nhi xuống dùng cơm, nhưng sau khi gọi hai người kia xuống thì nàng chợt choáng váng.
Một giây sau Kiều Phượng Nhi đã hét ầm lên:
- Hạ Thiên, anh đúng là thùng cơm.
Kiều Phượng Nhi nổi giận cũng đúng, nàng làm cơm dễ dàng lắm sao? Nàng mất nửa giờ để nấu những món mà tiểu thư thích, đồng thời cũng tự chiêu đãi chính mình, nhưng chỉ một phút đồng hồ khi Hạ Thiên xuất hiện thì đã tiêu diệt hơn phân nửa bàn thức ăn.
Thật sự là Hoàng Nhi có thể nhịn nhưng Phượng Nhi không thể nhẫn, hôm nay nàng thật sự khó nhịn.
Kiều Phương Nhi nhanh chóng chạy xuống, nàng tức giận lên với Hạ Thiên:
- Này, không cho anh ăn, chúng tôi còn chưa ăn.
- Sao không cho tôi ăn?
Hạ Thiên dùng ánh mắt vô tội nhìn Kiều Phượng Nhi:
- Cô nấu cơm không phải cho tôi ăn sao?
- Ai nói tôi nấu cơm cho anh ăn?
Kiều Phượng Nhi thở phì phò chất vấn:
- Tôi nấu cho tiểu thư ăn.
- Cô làm cho vợ tôi ăn, mà vợ tôi là của tôi, như vậy chẳng khác nào làm cho tôi ăn, tôi ăn có vấn đề gì sao?
Hạ Thiên vẫn tỏ ra rất vô tội.
- Anh.
Kiều Phượng Nhi rất buồn bực, người này đúng là càn quấy, mà khó hiểu chính là hắn vừa nói chuyện vừa không dừng lại, cứ như vậy mà chỉ sau một lúc thì tất cả thức ăn trên bàn đã mất đi rất nhiều.
- Tôi không muốn nói chuyện với cô, tôi đang đói bụng.
Hạ Thiên nói một câu rồi tiếp tục tọng thức ăn vào bụng.
- Anh muốn về nhà ăn cơm mà không biết điện thoại sao?
Kiều Phượng Nhi căm giận nói.
- Tôi về mới phát hiện mình đói.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời một câu.
Kiều Phượng Nhi chợt tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng, bộ ngực không khỏi phập phồng, dù là bộ vị nào đó có nhỏ thì bây giờ cũng trông rất đồ sộ.
Điều làm cho Kiều Phượng Nhi tan vỡ chính là Hạ Thiên hướng về phía Kiều Tiểu Kiều nói một câu:
- Vợ, em cũng đến ăn đi, hai chúng ta ăn thì vừa, chút nữa để cho các cô ấy ăn sau.
Kiều Phượng Nhi chợt sinh ra xúc động muốn đập chết Hạ Thiên, nàng khổ sở làm cơm trưa, rõ ràng lại không cho ăn?
- Chồng, anh cứ ăn trước, tối nay chúng em ăn cũng không sao.
Kiều Tiểu Kiều mỉm cười, sau đó nàng nhìn Kiều Hoàng Nhi:
- Hoàng Nhi, em xuống bếp tiếp tục chuẩn bị thức ăn.
- Vâng.
Kiều Hoàng Nhi lên tiếng.
- Thôi, hay là khỏi đi, miễn nhìn thấy thùng cơm kia càng thêm tức giận.
Kiều Phượng Nhi thở phì phò nói một câu rồi đi ra khỏi phòng bếp.
Kiều Hoàng Nhi không khỏi lắc đầu, Phượng Nhi này và Hạ Thiên quả thật là oan gia, vừa thấy mặt đã cãi nhau, nếu sau này không ở cùng một chổ thì đúng là có quỷ.
- Vợ, bây giờ em thật sự không muốn dùng cơm sao?
Hạ Thiên lúc này hỏi Kiều Tiểu Kiều một câu.
- Em vẫn chưa đói, chồng cứ ăn đi, cũng đừng quan tâm đến em.
Kiều Tiểu Kiều trả lời, trong lòng có chút buồn bực, chồng từ đâu chạy về? Sao lại đói như vậy?
Hạ Thiên nghe Kiều Tiểu Kiều nói không đói bụng thì không khách khí, hắn lập tức quét dọn tất cả đồ ăn trên bàn. Dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thiên dùng cơm nhưng Kiều Hoàng Nhi vẫn không nhịn được phải thầm nghĩ Phượng Nhi nói là đúng không sai, người này rõ ràng là thùng cơm.
- Chồng, những ngày này không phải anh ở thành phố Giang Hải sao?
Sau Khi Hạ Thiên dùng cơm xong thì Kiều Tiểu Kiều không nhịn được phải hỏi.
- Đúng vậy, tôi và cảnh sát tỷ tỷ ở cùng một chỗ.
Hạ Thiên cũng không giấu, những chuyện thế này hắn thường không giấu, hắn còn ước gì đi tuyên dương khắp nơi, nói rằng Lãnh Băng Băng là vợ mình.
Kiều Tiểu Kiều thì lập tức hiểu ra, hèn gì không thấy bóng dáng Hạ Thiên, thì ra những ngày qua ở cùng Lãnh Băng Băng.
- Vợ, vài ngày nữa anh sẽ đến thủ đô.
Hạ Thiên mở miệng nói.
Nguồn truyện: Truyện FULL
- Thủ đô sao?
Kiều Tiểu Kiều chợt sững sờ:
- Anh muốn đến tìm chị Hàm?
- Ừ, cũng không riêng gì các chị ấy, anh còn có một việc khác. Trước tiên anh điện thoại cho Đại sư phụ, lát nữa lại nói với em sau.
Hạ Thiên nói một câu như vậy rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
- Tiểu tử, tìm ta làm gì?
Điện thoại vừa nối thông thì đầu giây bên kia vang lên giọng nói của Trương Minh Đà.
- Giúp con làm một việc, sư phụ nói cho Tiêu Đại Minh kia đừng tìm người nữa, con cảm thấy rất phiền.
Hạ Thiên nói.
- Tiểu tử, ta không còn ở thành phố Giang Hải, sao nói cho hắn biết được?
Trương Minh Đà có chút mất vui nói.
- Sao lại không ở thành phố Giang Hải?
Hạ Thiên có chút mất hứng.
- Tiểu tử, ngươi suốt ngày ở bên vợ, ta không được tìm tình nhân của mình sao?
Trương Minh Đà bất mãn nói:
- Tóm lại bây giờ ta không có thời gian quay về Giang Hải, việc này con tự làm đi.
Trương Minh Đà cũng không quan tâm Hạ Thiên có đồng ý hay không mà trực tiếp cúp điện thoại.
- Đúng là sư phụ chết tiệt, chỉ có chút chuyện như vậy mà không giúp đỡ, còn đi tìm tình nhân. Bây giờ tình nhân già cả rồi, tìm còn dùng được sao?
Hạ Thiên thì thào nói:
- Không thể đến Giang Hải thì không biết điện thoại à? Sao mình lại có một vị sư phụ ngốc như vậy?
Hạ Thiên suy nghĩ một lúc rồi lầm bầm:
- Sư phụ quả nhiên không đáng tin bằng vợ, à, vợ này, giúp anh làm một việc.
- Chồng, có chuyện gì?
Kiều Tiểu Kiều không khỏi hỏi, nàng hình như đoán được chút manh mối nhưng còn phải xác định rõ ràng.
Khách sạn Khải Duyệt.
Tiêu Đại Minh vừa cúp điện thoại, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Tiêu Đại Minh đi ra mở cửa, hắn phát hiện người bên ngoài là một thanh niên.
- Ông là Tiêu Đại Minh tiên sinh phải không?
Tên thanh niên mỉm cười với Tiêu Đại Minh:
- Tôi là Kiều Đông Hải.
- Tôi là Tiêu Đại Minh.
Tiêu Đại Minh khẽ gật đầu:
- Kiều tiên sinh, anh tìm tôi có việc gì?
- Tiêu tiên sinh, chúng ta vào trong nói chuyện, có chút chuyện về đứa con ông.
Kiều Đông Hải cười nhạt một tiếng:
- Đứng bên ngoài để người khác nghe được thì không tốt cho lắm.
- Vâng, mời Kiều tiên sinh vào.
Tinh thần Tiêu Đại Minh chợt rung lên.
Kiều Đông Hải đi vào, sau đó chủ động đóng cửa phòng.
- Tiêu tiên sinh, tôi cũng không muốn lòng vòng, tôi hy vọng ông đừng tiếp tục tìm kiếm ở thành phố Giang Hải hoặc bất kỳ nơi nào khác.
Kiều Đông Hải trực tiếp nói, tất nhiên hắn đến đây vì sự nhờ vả của Kiều Tiểu Kiều, nàng không muốn tự mình đến. Tất nhiên nguyên nhân chính là nàng đến sẽ làm người ta liên tưởng đến Hạ Thiên, nhưng nàng cũng không thể tùy tiện chọn người, vì vậy Kiều Đông Hải chính là lựa chọn tốt.
Vẻ mặt Tiêu Đại Minh có hơi biến đổi, trong giọng nói có vài phần tức giận:
- Kiều tiên sinh, tôi không hiểu rõ ý của anh.
- Tiêu tiên sinh, ông đừng tìm đứa con năm xưa đã từ bỏ nữa, hắn cũng không muốn các ông tìm ra.
Kiều Đông Hải thản nhiên nói:
- Còn nữa, các ông cũng không thật lòng tìm hắn, chỉ là muốn lấy tủy xương để cứu một đứa con khác, tôi nghĩ nói như vậy là quá đủ rồi.