Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1000: Hổ xuống đồng bằng cũng không để bị chó ức hiếp





- Thằng què chết tiệt, mau cút ra xa một chút cho anh.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên Thiết Quải Thất, tên què này rõ ràng muốn chết, nếu không phải bây giờ hắn đánh nhau không được tốt như trước, hắn đã sớm cho tên khốn trước mặt một đá, nào còn có thể ở đây nói nhảm với hắn?

- Tiểu tử, mày muốn chết.

Thiết Quải Thất lập tức nổi giận, hắn hận nhất người ta gọi hắn là thằng què.

Khi chữ chế vang lên thì Thiết Quải Thất đã đập gậy xuống đầu Hạ Thiên, Thiết Quải Thất người cũng như tên, cây gậy trên tay thật sự làm bằng sắt, nếu người thường bị thứ này đập vào thì khó tránh khỏi tình cảnh bị thương.

Động tác của Thiết Quải Thất cũng không tính là nhanh, dù bây giờ Hạ Thiên bị phong bế tất cả công lực nhưng hắn vẫn thấy rõ động tác của đối phương. Hắn nhanh chóng đứng lên, trên tay là một cây ngân châm, hắn dịch chuyển bước chân đến bên cạnh Thiết Quải Thất, sau đó đâm châm lên tay đối phương.

Dù Hạ Thiên bây giờ không còn công lực nhưng hắn cũng không đến mức như Tống Ngọc Mị suy nghĩ, hắn sẽ không lập tức biến thành một người bình thường yếu nhược. Thực tế hắn không phải là người thường, hắn vẫn còn võ công đã từng rèn luyện, tuy công lực không còn nên võ công cũng yếu đi rất nhiều nhưng dù sao cũng là cao thủ đối với người thường. Ví dụ như Phiêu Miểu Bộ, dù là người bình thường vẫn có thể sử dụng được, chẳng qua người thường sử dụng thường không linh hoạt mà thôi.

Nếu chỉ biết chiêu thức mà không có sức mạnh thì uy lực tấn công sẽ tương đối có hạn, bây giờ lực lượng của Hạ Thiên rất kém nhưng uy lực vẫn không nhỏ, vì hắn là thần y, hắn có thể sử dụng ngân châm đâm lên những huyệt vị và bộ vị yếu hại của người khác. Ví dụ như bây giờ, hắn dùng ngân châm đâm trúng cánh tay Thiết Quải Thất, tuy không có chút sức lực nào nhưng đối phương vẫn run rẫy, sắp ngã xuống đất.

Động tác của Hạ Thiên cũng không dừng lại, hắn nhanh chóng dùng châm đâm lên đùi Thiết Quải Thất, sau đó đá lên đầu gối của đối phương. Thiết Quải Thất đang đứng không vững chợt hét lên thảm thiết, sau đó quỳ rạp xuống đất.

- Tiểu tử, mày...Mày dám...Á...

Thiết Quải Thất dùng ánh mắt phẫn nộ và khó tin nhìn Hạ Thiên, trong miệng còn muốn nói vài lời uy hiếp, nhưng còn chưa kịp nói đã bị Hạ Thiên đá vào ngực, vì vậy mà hét lên thảm thiết rồi ngã ngửa xuống đất.

- Ngu ngốc.

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Thiết Quải Thất:

- Anh là hổ xuống đồng bằng cũng không thể để chó ăn hiếp, chú là loại chó què mà dám ức hiếp anh, đúng là không biêt sống chết.

- Mày...Mày gan lắm...

Thiết Quải Thất khó khăn bò lên, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạ Thiên.

- Thằng ngu, tất nhiên là anh có gan, chú đã què rồi, bây giờ muốn làm thái giám luôn sao?

Hạ Thiên tức giận nói:

- Cút xa anh ra một chút, đừng làm phiền anh, anh rất bực bội.

- Đã có gan cướp địa bàn của tao, chắc cũng phải để lại tên họ chứ?

Thiết Quải Thất dùng ánh mắt âm trầm nhìn Hạ Thiên, hắn chưa từng nghĩ rằng ăn mày ở đây dám ra tay với mình, vì vậy mà không mang theo người, không ngờ vì vậy mà hôm nay bị ăn đòn.

- Anh họ Tống, là Tống trong triều nhà Tống, tên chỉ có một chữ Tử, chính là không biết sống chết.

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Thiết Quải Thất:

- Thằng nào dám tìm gây phiền cho anh, thằng đó coi như tìm chết.

Con đàn bà Tống Ngọc Mị chết tiệt không cho phép Hạ Thiên tiếp tục dùng tên của mình, vì vậy Hạ Thiên quyết định sửa tên, còn cái tên Tống Tử là hắn vừa nghĩ ra. Nói một cách đơn giản thì cái tên Tống Tử có nghĩa là Tống Ngọc Mị phải chết, mà phức tạp một chút chính là hắn phải cởi sạch Tống Ngọc Mị ra, mỗi ngày tét đít một ngàn lần.

Thiết Quải Thất dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, sau đó hắn nhặt cây gậy lên và định bỏ đi.

- Này, thằng què, đứng lại.

Hạ Thiên đột nhiên nhớ ra một chuyện, sau đó hắn nói.

- Mày còn muốn thế nào?

Thiết Quải Thất dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên.

- Chú có vẻ không giống như ăn mày, có lẽ phải có tiền, chú để lại bóp cho anh rồi đi.

Hạ Thiên lười biếng nói, không có tiền cũng không tốt, tên ăn mày què này dám gây phiền cho hắn, vừa rồi dám đòi hắn đóng tiền, bây giờ hắn đòi lại.

Lúc này Thiết Quải Thất lại rất dứt khoát, hắn trực tiếp móc bóp ra ném cho Hạ Thiên. Hạ Thiên chụp lấy rồi phất tay:

- Thằng què chết tiệt, chú có thể phắn, không nên lăn tăn trước mặt anh, nếu không anh cho chú đi xe lăn bây giờ.

Thiết Quải Thất dùng ánh mắt oán hận nhìn Hạ Thiên, nhưng sau đó hắn lại khập khiễng bỏ đi.

- Nghèo kiết xác. Nguồn: http://truyenfull.vn

Hạ Thiên lúc này kiểm tra chiến lợi phẩm, hắn phát hiên trong bóp dù có tiền nhưng không nhiều, có năm tờ một trăm đồng, còn lại là tiền lẻ vài chục đồng.

Hạ Thiên rút ra năm trăm đồng, sau đó hắn thuận tay ném tiền lẻ cho tên ăn mày thiếu niên đối diện, lại thuận miệng hỏi một câu:

- Này, chú biết khách sạn nào gần đây không?

- Đại ca, nếu đi từ đây xuống thì bên kia có khách sạn, nhưng rất mắc, mỗi tối là hai trăm.

Tên thiếu niên tàn tật dùng tay chỉ về phía cách đó không xa.

- À, chỉ hai trăm thôi à, đủ rồi.

Hạ Thiên thuận miệng nói, bây giờ hắn có năm trăm, hắn thầm nghĩ trước tiên phải sắp xếp cho Ninh Khiết, sau đó mới ra ngoài nghĩ biện pháp kiếm tiền.

Tên thiếu niên tàn tật nhìn về phía Thiết Quải Thất biến mất cách đó không xa, hắn khẽ hạ giọng nói:

- Đại ca, em thấy anh nên chạy đi, Thiết Quải Thất kia rất lợi hại, hắn nhất định sẽ tìm người báo thù, hắn có rất nhiều đàn em, anh không đánh lại nhiều người như vậy đâu.

- Điều này chú không cần quan tâm.

Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó hắn bước đến trước mặt Ninh Khiết, bế nàng lên rồi thầm nói:

- Quỷ keo kiệt chị hình như nên giảm béo được rồi.

Thật ra Ninh Khiết cũng không tính là nặng, nàng cũng không được coi là đầy đặn, thân hình chỉ có thể nói là gầy mà thôi, tất nhiên sẽ không phải giảm béo. Nhưng Hạ Thiên từ một kẻ sức mạnh siêu nhiên biến thành người thường nên không thích ứng với sức lực biến đổi, vì vậy mà thấy Ninh Khiết rất nặng.

Cũng may tuy không thích ứng nhưng Hạ Thiên vẫn miễn cưỡng bế Ninh Khiết đi, vài phút sau hắn đi qua câu và tìm được khách sạn theo lời nói của tên ăn mày. Khách sạn này không tệ, so sánh được với khách sạn Đông Thăng ở huyện Mộc Dương, nhưng không quá cao, chỉ có sáu tầng.

Vài tháng trước Hạ Thiên ngủ mê được Ninh Khiết đưa về nhà, vài tháng sau Ninh Khiết hôn mê được Hạ Thiên đưa vào khách sạn, coi như có qua có lại.

Những năm nay kiếm phòng khách sạn rất dễ, tuy Hạ Thiên ôm một Ninh Khiết đã hôn mê nhưng đóng ba trăm đồng và sử dụng chứng minh của nàng đăng ký, hắn thuê được một gian phòng một trăm sáu mươi tám đồng một ngày. Còn chuyện Ninh Khiết hôn mê, nhân viên chỉ hỏi một câu, Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, lý do là say rượu, vì thế mà nhân viên chẳng hỏi gì thêm, đưa khóa cho hắn lên phòng.

- Này, chị thật sự phải giảm béo đấy.

Hạ Thiên cuối cũng cùng ôm Ninh Khiết vào phòng, hắn ném nàng lên giường, sau đó oán trách một câu, trong lòng có chút buồn bực, sức lực mất đi cũng thật sự khó chịu. Sau này hắn muốn ôm vợ phải cố hết sức, nếu ôm hai vợ thì chẳng phải không làm được sao?

- Không được, phải nghĩ biện pháp phục hồi công lực mới được.

Hạ Thiên lầm bầm nói, Tống Ngọc Mị kia rất đáng ăn đòn, bây giờ hắn rất muốn ngược đãi nàng. Nhưng hắn cũng phát hiện Tống Ngọc Mị nói không sai, một người hùng mạnh mà trở nên yếu đuối, thật sự rất khó chịu. Tất nhiên Hạ Thiên không thừa nhận mình đã yếu đi, hắn vẫn cho rằng mình còn mạnh nhưng không như trước kia mà thôi. Bây giờ hắn phải phục hồi lại trạng thái hùng mạnh của mình, sau đó cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn Tống Ngọc Mị, sau đó di dạy bảo ngược lại nàng ta.

Hạ Thiên cảm thấy mình rất có thể khôi phục lại công lực, vì tất cả công lực của hắn không mất đi, chỉ bị Tống Ngọc Mị dùng một phương pháp đặc biệt để chặn lại, chỉ cần mở ra là lại bình thường.

Nhưng phải mở ra thế nào? Bây giờ Hạ Thiên căn bản không thể vận công, nếu dùng ngoại lực thì chỉ có thần tiên tỷ tỷ mới giúp được, nhưng vấn đề là bây giờ hắn không thể và không dám đi tìm nàng, vì hắn thấy nàng bây giờ sợ rằng vẫn chưa là đối thủ của Tống Ngọc Mị, nếu để Tống Ngọc Mị tìm được thần tiên tỷ tỷ thì quá phiền.

- Không thể đi tìm thần tiên tỷ tỷ, mà Tống Ngọc Mị kia cũng sẽ không giúp mình giải khai, chẳng lẽ mình không thể nào khôi phục lại?

Hạ Thiên buồn bực, hắn nhìn Ninh Khiết mà sinh ra xúc động muốn đánh người:

- Đều là quỷ keo kiệt gây ra cả, nếu không phải chị làm đệ tử của Tống Ngọc Mị, sao cô ta có thể chuyển hết âm hỏa sang người chị được? Đúng rồi, âm hỏa?

Hạ Thiên đột nhiên có chút hưng phấn, khoảnh khắc này hắn có một ý nghĩ rất lớn gan, nhưng ý nghĩ này chưa hẳn sẽ giúp hắn cởi bỏ áp chế, nhưng hắn xem ra đây là biện pháp duy nhất, hắn phải mạo hiểm thử một lần.

Biện pháp của Hạ Thiên chính là lợi dụng âm hỏa trên người Ninh Khiết, vì âm hỏa kia không có tác dụng mà chỉ tạo nên tổn thương cho Tống Ngọc Mị, thực tế đây cũng là chân khí, hơn nữa là một luồng chân khí cực mạnh đủ để đánh tan chân khí áp chế trên người hắn.

Nhưng ngay sau đó Hạ Thiên lại phát hiện ra một vấn đề, đó chính là làm sao chuyển dời âm hỏa từ Ninh Khiết sang mình và sử dụng?