Hô Hấp Lần Thứ Hai

Chương 65




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Chuyển ngữ: Andrew Pastel
65.

Sân bay Phù Châu ở phía nam thành phố, có một đường cao tốc dài nối thẳng từ trung tâm thành phố sân bay.

Tôi nhẩm tính chạy lúc đang trên đường cao tốc thì quá sớm, qua cổng an ninh thì lại quá muộn, tốt nhất là lúc chờ gửi hành lý giả vờ đi WC chạy lấy người.

Ngay cả khi lúc chạy bị phát hiện thì vẫn kịp chạy ra bên ngoài sân bay Phù Châu.

Bên ngoài sân bay mấy km đều là cánh đồng hoa cải, không sợ không có chỗ nấp.

Vả lại, cậu cả không phải ba đầu sáu tay, nhớ năm đó ở Vân Nam tôi còn trốn được cả mấy biên phòng lão luyện mà, chỉ có một Hạ Nham thì thật không có gì đáng nói.

Cậu cả trợn tròn mắt nói dối, vừa lấy chứng minh nhân dân ra mua vé máy bay vừa báo cáo với Bí thư Thành ủy Nhai Bắc là cậu đã đi thị sát nước ngoài.

Các công chức ở Nhai Bắc phải lên kế hoạch trước cho việc đi nước ngoài, cậu tôi lên kế hoạch đi Nga hai tháng trước, cuối cùng lại lãng phí hết cho tôi; lần này cậu báo với thành ủy thành phố cuối tháng sẽ về.

Mấy văn phòng chủ nhiệm phía dưới có khi đã đặt bàn tiệc mừng cậu trở về.

Viện lý do đóng gói đồ đạc vất vả, tôi bảo cậu đặt vé máy bay ngày cuối cùng của tháng với mục đích để cậu đến Nhai Bắc thì không thể quay lại được nữa; điểm này làm cậu tôi hài lòng, tôi cũng rất vui vẻ.

Tôi biết chỉ đơn giản chạy trốn dĩ nhiên không thể giải quyết được vấn đề, nhưng việc chạy trốn này có thể tiễn cậu cả đi xa khỏi đây.

Cậu là quan chức cấp cao, không thể không có lý do gì mà suốt ngày đi các tỉnh khác, chỉ cần không có ai ở Phù Châu, mọi chuyện đều dễ dàng thương lượng.

Lúc gói ghém đồ đạc, tôi bóp não suy nghĩ xem nên ném cái gì vào vali cho vừa to vừa nặng lại có vẻ như là cần thiết.

Quần áo thì không thể rồi, trốn về tôi còn tiếp tục mặc; máy tính cần thiết mang theo, nhưng máy tính xách tay không chiếm nhiều diện tích.

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, tôi quyết định đóng một vali sách y khoa xách theo, nói dối đây là bộ sưu tập sách của tôi, tôi không thể sống thiếu sách y khoa, một ngày không xem đồ phổ tôi chịu không nổi.

Cậu cả nửa tin nửa ngờ, cũng khen tôi chăm chỉ vài câu, giúp tôi thu dọn đồ đạc, vừa xếp sách vừa hỏi tôi có mang theo quần áo không.

Tôi nói quần áo ở đâu cũng mua được, nhưng kiến ​​thức thì không mua được đúng không? Cậu cả gật đầu đồng ý, cười từ ái vô cùng.


Ngày đi, tôi và cậu khóa trái cửa, kéo vali to gọi taxi ra sân bay.

Một người thân tín của Bộ Tổ chức Nhai Bắc gửi qua một tin nhắn, nói mấy tổng bí thư thành ủy khăng khăng muốn đón Bí thư Hạ trở về.

Bàn rượu đã được đặt trước nhưng lại không biết cậu tôi đi chuyến bay lúc mấy giờ, hỏi phải làm gì.

Cậu cả rất chán nản, ngẫm nghĩ một hồi, chắc là cảm thấy lần "đi nước ngoài" của mình có quá nhiều sơ hở nên rút trong túi ra chùm chìa khóa đưa cho tôi: "Khi nào đến Nhai Bắc, cậu ra khỏi sân bay đối phó với các tổng thư ký bên đó, còn con tự về nhà cậu trước đi, Hoa viên Hồ Sen số 60 tòa 4, đừng đến nhà cũ."
Tôi cầm chìa khóa dò xét hỏi cậu: "Tại sao vậy, cậu có kim ốc tàng kiều hở?"
"Tàng cái quỷ gì! Mọi ngày cậu sống ở đó, chỉ thỉnh thoảng mới về lại nhà cũ." Cậu gõ vào đầu tôi.

"Đừng để nhà cũ biết chuyện con trở về Nhai Bắc, để một thời gian rồi cậu bịa ra lý do cho con sau.

Sức khỏe ông ngoại con vốn đã không tốt, nếu mà biết chuyện của con chắc sẽ phát điên mất."
Tôi cảm thấy có lý, tốt hơn đừng để cho ông biết.

Tôi cất chìa khóa nhà cậu cả vào túi quần, cảm thấy hả hê khi thấy người khác gặp họa, lát nữa tôi cầm chìa khóa chạy, để xem khi về đến Nhai Bắc cậu vào nhà bằng cách nào.

Đến sân bay tôi đi theo cậu vào quầy đổi vé lên máy bay, lấy CMND rồi để lại hành lý cho cậu.

Tôi nhìn quanh sảnh sân bay, cau mày nói: Cậu ơi, con đi tiểu chút, cậu ra cổng an ninh đợi con xíu nha.

Cậu cả sốt ruột liếc nhìn tôi một cái, bảo sao phiền thế, đi nhanh rồi về nhanh đi.

Tôi dạ dạ vâng vâng quay lưng đi, đi được vài bước lại lộn trở lại: Nếu lỡ mà con đi..

to hơn, cậu cứ qua cổng an ninh đợi con ở khu vực chờ nha.

Cậu lườm tôi một cái, bảo đi nhanh đi.

Tôi vui vẻ quay người rời đi; chỉ cần tôi không vào cổng an ninh, sân bay Phù Châu luôn rộng mở, tôi có thể đến bất cứ nơi nào tôi muốn.

Tôi đi vòng qua cửa hông theo hướng đối diện nhà vệ sinh, lưỡng lự giữa cánh đồng cải và đường cao tốc.

Nhớ lại kinh nghiệm chạy trốn ở Vân Nam năm đó, tôi mua một chiếc mũ lưu niệm du lịch đội lên rồi đi thẳng đến trạm xe bus tuyến sân bay - trung tâm thành phố.


Lúc lên xe bus tôi nhìn đồng hồ, tôi rời khỏi cậu chỉ mới có bảy phút.

Tôi vui vẻ nên lấy điện thoại di động ra, kéo số cậu cả vào danh sách đen tạm thời.

Dọc đường đi tâm trạng tôi vui phơi phới, tôi đã từng làm nhiều chuyện lớn gan hơn như thế này, nhưng hôm nay lại là lần tôi cảm thấy thành tựu nhất.

Xe bus mới lên đường cao tốc 5 phút, điện thoại di động của tôi đã chặn được ba bốn cuộc gọi từ cậu tôi; tôi ngồi phịch xuống ghế phấn khởi xem từng cuộc gọi bị chặn.

Nửa giờ sau, xe bus đến thành phố, tôi nhảy ra khỏi xe, nhưng ngay khi vừa đáp đất tôi trợn tròn hai mắt.

Đối diện cửa xe là một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát màu xanh đậm đứng chống nạnh, cục trưởng Hà đã đứng sẵn đợi tôi ở trạm xe.

"Ông..

ông..." Tôi sững sờ nhìn ông ta, nhủ thầm trong bụng ông không đi làm chạy đến đây làm gì.

"Cậu của cậu nhờ tôi đón cậu về Nhai Bắc." Cục trưởng Hà vung tay "Lão Hạ của cậu chắc cũng phải xui tám đời mới có được đứa cháu trai như cậu."
"Ông..." Tôi trợn to mắt, không nói được câu nào ra hồn.

"Sao ông biết..."
"Tôi cử người theo dõi camera sân bay." Cục trưởng Hà hất trán tôi, "Nhìn bộ dạng lấm la lấm lét của cậu kìa!"
Cậu cả mang theo tôi ra sân bay gần như cả ngày, làm thủ tục đổi chuyến bay đến Nhai Bắc sang buổi chiều.

Tôi nghĩ nếu không phải ở nơi công cộng, có khi cậu đã tháo giày da nện tôi từ lâu rồi.

"Cậu làm vậy là không tôn trọng con chút nào." Tôi ngồi ở sảnh chờ giằng co với cậu.

Cậu tịch thu hết chứng minh thư, giấy chứng nhận bất động sản, sổ tiết kiệm tiền mặt và thẻ tín dụng của tôi.

Lên máy bay là chuyện không thể trốn được, tôi cảm thấy không thoải mái cả người.

"Tại sao lại muốn ở Phù Châu nhiều như vậy?" Cậu quay mặt lại nhìn tôi, "Nhai Bắc mới là nhà của con."
Tôi oán hận trừng mắt nhìn cậu một cái, không lên tiếng.


"Sao, chẳng lẽ con có bạn gái ở Phù Châu?" Cậu cả bày ra vẻ ôn hòa hiếm có.

"Gái cái khỉ mốc gì." Tôi nhíu mày quay sang một bên.

"Vậy thì..." Cậu cả suy nghĩ một lúc, giọng dịu đi, "Nếu thật sự có, mà bên kia cũng có ý...!Cậu cũng có thể sắp xếp cho con bé đến Nhai Bắc." Sau đó, cậu còn bổ sung, "Con nên nói với cậu chuyện này sớm hơn."
Tôi lại trừng mắt nhìn cậu, hoàn toàn không hé răng.

Cậu cả còn đang suy nghĩ gì: "Cũng phải, con ở tuổi này rồi." Vừa nói, trong mắt cậu vừa hiện lên một tia hưng phấn âm thầm, "Con thích kiểu người nào?
Con trai, tôi lặng lẽ nuốt xuống hai chữ này.

"Con nói cậu nghe thử xem." Cậu cả hích hích tôi mấy cái.

"Trông phải đẹp." Tôi đáp cho có lệ.

"Vô nghĩa, chẳng lẽ tìm một người khó coi?"
"Vậy thì phải thông minh, học giỏi, tốt nhất là tiến sĩ đi học nước ngoài về hay gì đó..." Càng nói càng trầm giọng, lòng tôi lạnh lẽo, chợt thấy mình thật nhàm chán.

Thực sự, ở lại Phù Châu có cái gì tốt đâu? Tôi nghĩ tôi đang tự làm mình nghẹn đến chết.

"Kinh thật, lại còn tìm tiến sĩ nước ngoài về cơ đấy." Cậu cả cười cười trong cổ họng, thản nhiên khều tôi, "Này, cô gái bên kia trông không tồi nhỉ."
Tôi nhìn lên, khịt mũi: "Lớp trang điểm trên mặt dày như vậy, hợp với cậu hơn đó." Tôi bị cậu chọc, tâm tình thả lỏng được một chút, vu vơ ngồi trong khu vực chờ.

Tôi liếc nhìn xung quanh, lại thấy một người có hình dáng tương tự Bạch Đoạn, liền cười cười giỡn với cậu: "Này, cậu nhìn xem, con thích dáng người kiểu đó."
Cậu cả nhìn theo tay chỉ: "Mắt nhìn cũng không tồi, xinh xắn đó, có điều hơi cao".

Nghe đến đây, tôi không khỏi vô thức nhìn về phía đó một lần nữa.

Người thanh niên đối diện có cái mũi nhỏ hẹp, đôi mắt ấm áp cùng một mái tóc ngắn mềm mại lòa xòa trán, trái tim tôi bất giác lại run lên.

"Đây, không phải..." Tôi hoang mang rối loạn nở nụ cười, "Đó là người quen của con...!tại sao, tại sao lại gặp nhau ở đây...?" Tôi không đợi cậu tôi lên tiếng, ma xui quỷ khiến vội vàng đứng lên.

Tôi hét lên về phía bên kia, giọng có vẻ rất lớn, lại như rất nhỏ, từ đầu đến cuối tôi cảm thấy giống như mình đang mơ.

"Bạch Đoạn!"
Anh lập tức quay đầu lại, như giật mình một chút.

Tôi nghĩ nếu lúc này chúng tôi đang trong một bộ phim tình cảm, ống kính chắc đang quay xung quanh hai chúng tôi như một đoàn tàu đồ chơi, âm nhạc lãng mạng trữ tình nổi lên khiến người xem cảm động đến khóc tồ tồ.

Tôi nghĩ tôi cũng muốn khóc tồ tồ.

"Anh..


anh đi đâu vậy?" Tôi lao lên vài bước định kéo anh, dùng sức quá mạnh nên gần như cầm lấy toàn bộ bàn tay anh.

"Phi Tử." Anh gọi tôi một tiếng, bắt đầu ngượng ngùng, "Thật là trùng hợp".

"Anh làm gì ở đây vậy?" Tôi nhỏ giọng hỏi anh.

"Không có gì," Anh cụp mắt nhìn xuống đất, "Anh cãi nhau với bố, trốn khỏi nhà."
"Chuyện gì xảy ra?"
"Bất đồng quan điểm." Anh nghiêm nghị nói.

"Bất đồng quan điểm nên anh đến Nhai Bắc?" Tôi phì cười.

"Cười cái gì, anh đổi công tác." Anh nghiêm túc nhìn tôi, "Anh từ chức giảng viên rồi."
"Anh đi đâu vậy?" Tôi hỏi anh ta.

"Bệnh viện Châu Bang Nhai Bắc," Anh gồng cổ, "Chỗ đó thiếu một bác sĩ gây mê".

Tôi không nhịn được sờ sờ trán anh: "Viên Lị nói anh té ngã va đập trán, chẳng lẽ bị đập đến hỏng luôn rồi sao?"
"Em mới hỏng đấy, bệnh viện tư nhiều tiền hơn." Anh hừ mũi đẩy tay tôi ra, nhìn quanh quất tìm một chỗ ngồi chờ.

"Còn một chỗ ngồi ở đây, Niệm Phi, bảo bạn con đến đây ngồi." Cậu cả ra hiệu cho tôi.

"Ai vậy?" Bạch Đoạn liếc tôi.

"Cậu cả của em, lần này là nhờ cậu cả bảo lãnh hậu thẩm cho em đấy." Tôi kéo anh lại, "Thực ra lần này không cần bố anh ra tay nữa...!Em biết anh lo lắng cho em, nhưng không đáng cãi nhau với bố vì chuyện này đâu."
"Ai cãi nhau với bố vì em." Bạch Đoạn vừa đi vừa liếc tôi, đến trước mặt cậu thì nghiêm túc chào một tiếng "Chào chú ạ", sau đó khách sáo ngồi xuống.

Mười lăm phút sau, cửa khoang mở ra, chuyến bay từ Phù Châu đến Nhai Bắc chính thức bắt đầu đón khách lên máy bay.

Tôi nhìn lên bốn ký tự lớn "Phù Châu - Nhai Bắc" sáng rực trên đầu, hơn mười tiếng đồng hồ qua, lần đầu tiên tôi háo hức bước vào cửa lên máy bay hơn cả cậu tôi.

Tác giả có lời muốn nói: Rải hoa chúc mừng tiểu Bạch và Tiểu Hạ đưa nhau đi trốn.

--
Có con chim đa đa nó đậu cành đa
Tự nhiên chồng gần lại biến thành chồng xaaa =]]
--
Ôi cậu cả, thằng Phi nó chỉ một giống đực bảo gu của nó mà cậu không phản ứng mạnh j hết chơn, hong sợ lộ hở cậu =)))))
./..