Hô Hấp Lần Thứ Hai

Chương 30




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Chuyển ngữ: Andrew Pastel
30.

Bạch Đoạn cũng tự pha cho mình một tách Thiết Quan âm, hai tay hai tách bước vào phòng khách, ngồi xuống, liếc nhìn tôi, đặt cốc xuống bàn rồi bắt đầu hút thuốc.

"Anh còn hút thuốc? Nếu anh là bác sĩ phụ trách anh có thể cho bệnh nhân làm vậy không hả?" Tôi giật hộp thuốc trong tay anh ném lên bàn trà, nhịn không được lải nhải với anh, "Anh là bác sĩ đó, tại sao không biết tự chăm sóc cho mình vậy.

"
"Một điếu thôi, không hút thuốc anh khó chịu lắm." Anh liếc tôi, "Bao nhiêu ngày ở nhà bố không cho hút thuốc rồi."
"Không." Tôi vội vàng bỏ hộp thuốc lá vào túi, "Không hút thuốc cũng không chết được.

Đừng nói với em là anh chạy ra ngoài chỉ để hút thuốc đấy."
"Không phải." Anh liếc nhìn tôi, "Thật đấy, cho anh một điếu đi, anh có chuyện muốn nói với em."
Tôi liếc anh một cái: "Nói chuyện gì mà nhất định phải hút thuốc vậy?"
Bạch Đoạn không trả lời, đưa tay mò vào túi áo của tôi, tôi cứng người lại, anh thuận thế dựa sát vào, lật tay một cái lấy hộp thuốc ra.

Tôi trừng mắt nhìn anh, anh mỉm cười với tôi một cái, thật sự như muốn lôi đi mất tia lý trí cuối cùng trong người tôi vậy.

Sau khi lấy được điếu thuốc, anh ngồi cạnh tôi từ từ rút một điếu ra châm lửa.

"Anh cứ hút đi, lúc chết rồi anh muốn quyên phổi cũng không ai cho đâu." Tôi nói với anh.

"Em ghét mùi khói à?" Anh nheo mắt hỏi tôi.

"...!Không ghét." Tôi không dám nhìn thẳng anh.

Tôi nhớ chúng tôi đã từng thảo luận về vấn đề thuốc lá này một lần, tôi nói nếu muốn hút thuốc, anh hút Trung Hoa đi, nó khá nhẹ và đắt, giá cả có thể khiến anh hút ít hơn.

Vậy mà anh thật sự mua thuốc lá Trung Hoa về hút một tháng.

Nhưng sau đó, anh nói hàng giả nhiều quá, mấy đồ nhái còn không bằng Trung Nam Hải, nên cũng từ từ dừng.

Bạch Đoạn thường thích thuốc lá hàng trong nước, khi có tiền thì hút Thái Dương, khi không có tiền thì hút Nam Kiêu, thậm chí có lúc túng quá cũng có thể rít vài hơi X Kiêu cầm chừng.

Vì vậy, bây giờ tôi đâm sinh ra phản ứng có điều kiện, thấy Phù Dung Vương nhớ đến Quách Nhất Thần, thấy Ngọc Khê nhớ đến Trương Nguyên, và khi tôi nhìn thấy thuốc lá tinh phẩm Gấu trúc, tôi nghĩ đến Bạch Đoạn.

Bạch Đoạn thực ra rất nghiện thuốc lá, các đầu ngón tay cái, ngón trỏ và ngón giữa đều bị khói thuốc ám màu hơi vàng.


Tôi luôn cảm thấy rằng dù anh có tắm rửa như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ thoang thoảng mùi thuốc lá, mỗi khi nằm trên giường, mồ hôi nhẹ túa ra, mùi hương này lại ân ẩn toát ra, thật sự gợi cảm...!
"Anh cũng nghĩ em không ghét." Anh nghiêng người nhìn tôi một cái, hơi thở ấm áp trộn lẫn một ít mùi thuốc lá vờn quanh lỗ tai tôi.

Tôi thấy mình thật sai lầm khi nghĩ đến những điều đó lúc này, mà sai lầm lại không thể vãn hồi.

Đôi mắt của Bạch Đoạn, hơi thở của Bạch Đoạn, giọng nói của Bạch Đoạn, tất cả đều đổ vào tôi như một chậu nước, nước đổ đi rồi không thể nhặt về.

Tôi thậm chí còn hoài nghi anh đang cố tình làm vậy, ánh mắt thật quyến rũ, tay chân thật ngoan ngoãn, vòng eo mềm mại, cho dù có trải qua ngàn vạn lần tôi cũng không nhịn được.

Tôi nghĩ rằng tôi đã bị anh làm cho phát điên.

Tôi dùng một cành tre nhỏ vẽ ra một ranh giới giữa chúng tôi, tự nhủ rằng dù thế nào cũng không thể vượt qua; nhưng Bạch Đoạn đứng bên kia liên tục vẫy tay, dùng chân di mờ lên đường ranh giới ngây ngô mà tôi đã vẽ.

Anh đang đùa giỡn với tôi, cũng đang đùa giỡn với chính mình.

Tôi đưa tay vuốt tóc anh, động tác cực kỳ chậm rãi, như thể lý trí tôi đang sụp đổ từng chút một.

Anh rất ngoan ngoãn nhắm mắt lại để cho tôi tùy ý vuốt ve.Tôi bắt đầu vuốt càng nhiều hơn, cuối cùng tôi gần như kéo mạnh anh lại.

Anh hơi đau, khẽ mở mắt liếc nhìn tôi, trên môi nở một nụ cười nhạt, dấu vết lý trí cuối cùng của tôi đã bị nụ cười này xóa sổ sạch sẽ.

Tôi nắm lấy cánh tay anh, nghiêng người về phía trước, hôn anh thật mạnh.

Bạch Đoạn đáp lại rất nhiệt tình, nheo mắt truy đuổi môi lưỡi tôi như một con mèo đầy tham lam; đầu gối anh nhẹ nhàng nâng lên, chà xát mạnh vào bắp chân của tôi, ngón tay cũng hư hỏng luồn vào bên trong áo khoác tôi, nhiệt độ lạnh băng khiến tôi không khỏi rùng mình.

Tôi sửng sốt, đột nhiên khựng lại.

Bàn tay Bạch Đoạn vẫn ở dưới áo khoác tôi, những đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng áp lên da thịt nơi thắt lưng tôi, từ từ trượt xuống.

Tôi gỡ tay anh ra, vùi vào lồng ngực mình.

"Phi Tử." Anh gọi tôi nhẹ nhàng.

"Bạch Đoạn, đừng quyến rũ em, em sợ sẽ hủy hoại anh mất." Tôi đờ đẫn nói.

Anh im lặng một lúc: "Câu này nghe quen quen."
"Đúng vậy."
Anh lại im lặng, cuối cùng rút bàn tay đang đặt trên ngực tôi về, nhìn tôi nhẹ nhàng: "Việc tiêm ma túy này chỉ có một chứng cứ duy nhất.

Nếu Khâu Vũ Sơn cho người gánh tội thay, phía trên cũng không có cách nào bắt ông ta.


Chuyện này chọc cho bố anh rất giận, ông ấy nói ông sẽ xẻ thịt Khâu Vũ Sơn.

"
Da đầu tôi căng cứng.

"Em nói Quách Nhất Thần cẩn thận.

Có thể có nằm vùng bên cạnh cậu ta.

Nếu lật thuyền, Khâu Vũ Sơn là người đầu tiên chết.

Hiện tỉnh nghi ngờ rằng vấn đề Dương Phong ôm tiền bỏ trốn có liên quan đến Khâu Vũ Sơn rồi.

Lần này Tân Hiệp Hòa đấu giá tất cả đều đang đổ dồn vào nhìn chằm chằm."
"Vâng." Tôi chậm rãi giúp anh sửa lại góc cổ áo vừa bị rối tung lên, "Nghe lời em đi, đừng dính líu vào."
Anh đột nhiên nhìn sang phía khác, hít vài hơi, như muốn đè xuống cái gì đó, lại mở miệng mà không nhìn tôi: "Anh cảm thấy em ngu ngốc, từ lúc bắt đầu đến giờ."
"Không phải." Tôi cười, cũng không dám nhìn anh, "Là vì anh quá thông minh, anh xem những người cùng trang lứa có ai so được với anh."
Bạch Đoạn cười lạnh một tiếng, lại im lặng sờ hộp thuốc, tôi không ngăn cản.

Tôi nhìn anh châm thêm một điếu thuốc, châm vài lần cũng chưa được, tay anh run rẩy.

Cuối cùng, anh tức giận ném điếu thuốc và bật lửa đi, khuỷu tay chống đầu gối, cổ gồng lên, mắt hơi đỏ.

Tôi xót anh, nhưng không dám động.

"Em đi đi." Anh cúi đầu nói.

Tô luyến tiếc nhìn anh, từ từ đứng dậy.

"Nếu còn bất cứ thứ gì, thì mang đi hết đi."
Năm học mới bắt đầu vài ngày sau kỳ nghỉ xuân.

Trước khi khai giảng, tôi tiễn Trương Nguyên và Quách Nhất Thần lên máy bay như thường lệ, cả ba người đều mang tâm sự nặng nề.

Quách Nhất Thần nói, Phi Tử đừng quá lo lắng,chuyện nghiêm trọng hơn anh cũng trải qua rồi.


Lần này chỉ là bước trúng vũng nước sâu thôi, không có gì cả; ngoài Phù Châu anh còn có một công ty trà ở Vân Nam.

Giá trà Phổ nhĩ hai năm qua tăng lên rất nhiều, nên khai khống doanh thu cũng dễ dàng hơn so với bên tôi.

Một vài khoản linh tinh có thể rửa từ công ty trà.

Trương Nguyên nói nên cẩn thận hơn trong mọi việc, chuyện Ngô Đao Tử không liên quan gì đến Phi Tử, đừng để Phi Tử liên lụy, tiền cũng mất sạch.

Tôi nói không sao cả đâu, luật sư cũ của mẹ tôi phụ trách tài sản, ông ấy rất giỏi trong việc kê khai khống.

Trương Nguyên không nhịn được phải thốt lên luật sư của em cũng làm mấy chuyện này nữa à?
Quách Nhất Thần đẩy đẩy anh, nói không nên quá kỳ lạ.

Các luật sư không tranh tụng hiện giờ về cơ bản đều biết làm điều này, trong công ty trà của tớ cũng có hai người như vậy mà.

Trương Nguyên nói tôi phải để ý một chút, luật sư không thể tin tưởng hoàn toàn được, mấy chuyện quan trọng phải tự mình làm, cái người Dương Thiện Đường kia cũng phải quan sát cẩn thận.

Tôi nói tôi biết, anh chỉ cần dọn dẹp bên Vân Nam, bên này để tôi lo.

Quách Nhất Thần cười chỉ chỉ vào giữa hai chân mày nhíu chặt của tôi, nói tôi cười nhiều hơn đi, làm thế nào mới có tý tuổi lông mày gần như dính lại thế này.

Nói xong cảm thấy có chút xúc động, anh chẹp miệng nói tiếp, Phi Tử, em năm nay mới 21 tuổi, Trương Nguyên, lúc 21 tuổi tớ đang làm gì ấy nhỉ?
Trương Nguyên hừ một tiếng: Làm thịt Ngô Đao tử chứ làm gì, cậu nghĩ lúc 21 tuổi cậu lương thiện lắm à?
Quách Nhất Thần cười nói: Thật sự quên mất luôn.

Ba người chúng tôi đứng trong sảnh sân bay trò chuyện một hồi, cuối cùng cũng tách ra.

Sau khi khai giảng, tôi đến trường đại học nộp luận án bệnh lý, khi đi qua bảng tin giới thiệu giáo viên ở hành lang đại học, tôi liếc nhìn lên bức tường một chút.

Không biết tại sao tôi cảm thấy có gì đó sai sai, đi được vài bước vẫn thấy lúng túng gượng gạo, tôi ép mình quay lại nhìn kỹ mấy bài giới thiệu giảng viên, cuối cùng cũng tìm ra mấu chốt của vấn đề.

Không thấy ảnh của Chung Viên.

Chung Viên là một phó giáo sư, bài giới thiệu cá nhân của ông ta tiếp sát theo sau các bài của các giáo sư cấp tiến sĩ và thạc sĩ trong trường đại học.

Không gian tương đối nhỏ, có thiếu thì không dễ thấy, nhưng mảnh trống ở góc trông rất bắt mắt khó chịu.

Nhưng lúc đó tôi cũng không quan tâm lắm, tôi nghĩ chắc là Chung Viên sắp được thăng chức giáo sư, bài giới thiệu trong trường cũng sẽ được thay đổi theo.

Hôm sau là chính thức nhập học, tiết học đầu tiên buổi sáng là môn cơ sở giải phẫu của Chung Viên.

Kỳ thật thời gian biểu của chúng tôi đã được sắp xếp sẵn, việc Chung Viên sẽ đảm nhận môn cơ sở giải phẫu của chúng tôi năm nay là sự thật mà tôi đã biết từ lâu, nhưng khi ngày này thực sự đến, tôi vẫn cảm thấy khó có thể chấp nhận.

Tôi cố tình đến muộn, lẻn vào bằng cửa sau, cố trốn trong góc ghế dãy cuối cùng.

Không ngờ, người đứng trên bục phẫu thuật lại chính là Tiếu Nhạn Bình, một người ngoài cuộc.


Đầu tôi bỗng oành một tiếng nổ không hiểu vì sao, một sự khó chịu bất an kỳ lạ không thể diễn tả được ập đến trong lòng tôi.

Tôi sững người một lúc rồi hỏi bạn cùng bàn: Chung Viên đâu?
Bạn cùng bàn lắc đầu: Không biết, giảng viên thay đổi nói Chung Viên không đứng lớp được.

Tiếu Nhạn Bình không nói tại sao à?
Bạn cùng bàn tiếp tục lắc đầu: Không nói, tôi cũng rất ngạc nhiên, lúc đầu tôi chuyển sang môn này vì Chung Viên, biết thế này sẽ không chuyển đâu, chuyển tới chuyển lui cũng vẫn gặp Tiếu Nhạn Bình....!
Đầu tôi chợt lóe lên, nhớ ra lần cuối cùng tôi gặp Chung Viên là vào buổi trưa đêm giao thừa.

Lúc đó, Chung Viên vội vã bỏ đi sau khi nhận được một cuộc điện thoại bí ẩn.

Cả cái Tết ông ta không đến quấy rối tôi nữa, chuyện này không hợp tính ông ta tý nào.

Tôi lắc đầu, cố gắng gạt chuyện này ra khỏi đầu óc của mình, nghĩ rằng Chung Viên có xảy ra chuyện gì cũng chẳng liên quan đến tôi.

Nhưng càng nghĩ như thế, tôi càng để ý, không làm rõ ràng tôi không thể cho qua.

Nhai xong một tiết giải phẫu học không mặn không nhạt của Tiếu Nhạn Bình, tôi thu dọn sách vở bước ra khỏi phòng học.

Tôi vẫn đang suy nghĩ về chuyện của Chung Viên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, tôi thấy Lý Học Hữu đang mang theo Bạch Đoạn đi lại phía này, có vẻ như anh ta đang đến phòng giảng dạy của khoa gây mê ở tầng sáu.

Đột nhiên, tôi như bị ai đó điểm huyệt, cả người đơ ra, tôi còn không nghĩ đến việc trốn hay chào hỏi, đứng sững sờ nhìn hai thầy trò.

"Tiểu Hạ." Lý Học Hữu rất thoải mái chảo tôi.

"Vâng, chào thầy Lý...chào Bạch Đoạn." Tôi cười mỉa.

"Cậu bắt đầu học cơ sở giải phẫu rồi à?" Lý Học Hữu tiện mắt nhìn thời khóa biểu trên cửa lớp, không khỏi kinh ngạc.

"Lớp của Chung Viên?" Lý Học Hữu khựng lại một lúc, "Bây giờ là ai đứng lớp?"
Tôi lập tức ngửi thấy mùi gì đó bất thường: "Chung Viên xảy ra chuyện gì vậy?"
Lý Học Hữu lúng túng nhìn Bạch Đoạn.

Tôi nhìn Bạch Đoạn, Bạch Đoạn lại đánh mắt nhìn Lý Học Hữu ngượng ngùng, cuối cùng không rõ ràng nói: "Trong viện nói Chung Viên, hình như...!nhân cách có vấn đề."
Tôi sửng sốt, trong lòng lập tức rống thầm, nhân cách của Chung Viên 800 năm trước đã có vấn đề rồi, nếu không tôi đâu có được sinh ra.

Bạch Đoạn sau đó kèm theo một câu kinh hoàng: "...!Kiều Chân, em cũng biết đúng không.

Cô ấy đang là sinh viên, mang thai một đứa trẻ, mấy ngày trước đã tử vong.

Chung Viên bị cảnh sát xác định là nghi phạm của vụ án, Viện kiểm sát đã ra lệnh bắt."
Bỗng tôi như bị ai đấm mạnh vào bụng, một dòng nước ấm áp tanh ngọt quen thuộc trong dạ dày lại đầy háo hức trào lên cổ họng.
./..