Hồ Giá

Chương 43




Hồ Thập Bát theo thanh y nga yêu rời khỏi ngọa thất của Đường chưởng quỹ, bỗng phát giác thế giới bên ngoài cư nhiên là một mảnh hỗn mang hư vô.

Thanh y nga yêu trong tay cầm trản bạch đăng lung, tỏa ra một tia sáng mờ ảo lập lòa, ánh sáng mong manh dần dần trở nên sáng rực. Cảnh tượng bốn phía nhờ ánh sáng cũng dần trở nên rõ ràng hơn, Hồ Thập Bát lúc này mới phát giác, không gian vị trí hiện tại của hắn, trông rất giống một thông đạo, bốn phương tám hướng đều che chắn mờ mịt bằng những quang quyển kỳ quái, không ngừng thay đổi vị trí lẫn hình dạng.

Thanh y nga yêu tay cầm đăng lung, bước đến phía trước một quang quyển, quang quyển kia bị đăng quang chiếu rọi vào, bỗng nhiên không biến đổi nữa, quang quyển dần dần trở nên to lớn, biến thành một động khẩu cao cỡ một người đứng, phía trong là một màn u hắc thăm thúy, không rõ là dẫn đến phương nào.

Nga yêu đứng trước động môn, quay đầu nhìn Hồ Thập Bát, nhẹ nhàng mỉm cười nói “Công tử, thỉnh theo sát bước đi của ta, đừng để lạc đường.”

Bên kia động khẩu toàn là lộ, rất nhiều, rất nhiều lộ dẫn đi đến vô tận trải dài dưới chân, rắc rối ngoằn ngoèo hệt như mạng nhện, lộ này dưới ánh sáng bạch sắc của đăng lung chiếu rọi tản ra ngân sắc quang mang nhàn nhạt. Trong không khí lãng đãng một vài quang điểm thanh bạch óng ánh tản ra ánh sáng lấp lánh, giống như huỳnh hỏa trùng, phiêu bồng khắp nơi xung quanh Thập Bát cùng nga yêu, tạo cảm giác mông lung như hòa, như thực như ảo, tựa như mộng cảnh.

“Nơi này rất đẹp phải không?” nga yêu đứng cạnh Hồ Thập Bát, ngẩng đầu, hai mắt nhắm lại, nét mặt hiện lên một tia say mê “Chủ nhân bảo, nơi này cảnh tượng xinh đẹp giống như thiên hà đêm thu. . .Những quang điểm mà ngài nhìn thấy, đều là những linh hồn trải qua trăm nghìn năm mê thất lạc lối trong những ảo ảnh dối trá của thế giới này, đến cuối cùng vẫn không tìm thấy được đường trở về. . .”

Linh hồn lạc lối, lại phát ra quang thải lấp lánh mỹ lệ như vậy, phải chăng là do tự thân cam tâm tình nguyện sinh tồn trong ảo ảnh kia, thế nên mới có thể phát ra quang thải mỹ lệ như vậy, mới có thể phiêu bồng phi vũ hạnh phúc đến như vậy.

Một lần gặp mặt ở ngoại thành Cô Tô kia, Hồ Thập Bát mặc dù không ghét thanh y nga yêu này, nhưng cũng không có hảo cảm gì.

Vốn tưởng, chỉ là một vị khách quá đường, vội vã tình cờ gặp nhau, về sau cũng sẽ không có khả năng tái kiến, nhưng thật không ngờ, nàng lại lấy tư thái như thế này, thân phận như thế này, một lần nữa xuất hiện trước mặt. . .

Hồ Thập Bát nhìn nga yêu, dung nhan lúc này tựa như một lão ẩu sáu mươi mấy tuổi, cũng hiểu được hai tháng ngắn ngủi này, nhân sinh của nàng tất nhiên đã gặp biến đổi lớn.

Tuy trên người nàng có khí tức làm người khác phải sợ run, lại xuất hiện một cách quỷ dị như thế, mang mình đi gặp người kia. . .bản thân cũng là biết rõ cừu địch hay bằng hữu, nhưng trong tiềm thức, Hồ Thập Bát luôn cảm thấy nàng không hề có ác ý, hiện tại nhìn thần sắc trên dung nhan già nua của nàng, không hiểu vì sao trong lòng lại nảy sinh một chút thương tiếc.

Lời cảm thán của nàng, về những linh hồn lạc lối kia, phải chăng là đang nói cho chính bản thân mình nghe?

Khẽ thở dài, Hồ Thập Bát nhẹ giọng “Chúng ta đi thôi.”

==========================

Tẩu lộ dưới chân vô biên vô hạn, kéo dài mãi về phía trước, chẳng rõ là dẫn đến nơi nao.

Hồ Thập Bát cùng nga yêu, một trước một sau, dường như mỗi người đều có tâm tư suy nghĩ đến, chẳng ai nói lời nào.

Trong lòng Hồ Thập Bát tuy có đủ loại nghi vấn, nhưng thấy nga yêu như vậy, hắn biết dù mình có hỏi, đối phương chưa chắc sẽ nói cho mình nghe một đáp án chính xác. Mục đích của đối phương chỉ là muốn mình đến một nơi, đến nơi ấy, sẽ gặp được Điện Lam cữu cữu.

Mặc kệ đích đến cuối cùng kia, chờ đợi hắn là an hay là nguy, Hồ Thập Bát đã định liều một phen.

Hắn muốn biết, những năm này Điện Lam cữu cữu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn muốn nói cữu cữu biết, nương rất nhớ cữu cữu, người trong tộc cũng rất nhớ cữu cữu. . .

Nhưng có điều, long khí cực đại kia trên người nga yêu kia, rốt cuộc là do đâu? Chẳng lẽ bọn họ bắt được vị Long Quân nào sao?

Suy nghĩ trong lòng đang rối rắm, đột nhiên Thập Bát cảm thấy trước mắt sáng rực lên, cảnh vật bên người lại bắt đầu biến hóa, bọn họ hiện tại cư nhiên đứng ở một phố xá náo nhiệt.

Người người trên đường rộn ràng nhốn nháo, tiếng mại thanh từng đợt từng đợt vọng bên tai, Hồ Thập Bát nhìn cảnh này, đột nhiên có cảm giác rất quen thuộc, nga yêu phía trước cũng dừng cước bộ, quay đầu lại hỏi “Công tử có phải cảm thấy nơi này có chút quen mắt không? Chúng ta hiện tại đang ở phố xá thành Cô Tô.”

Lời thanh y nga yêu vừa dứt, Hồ Thập Bát mới giật mình, phát giác nơi này quả nhiên là Cô Tô thành!

Nhưng mà, tại sao. . . lại có cảm giác khác thường như vậy?

Vài kiến trúc trên nhai đạo đột nhiên chồng chất lên nhau. Hồ Thập Bát nhìn dân cư, đột nhiên phát giác, hơn một nữa là trùng lấp lớp lớp, trùng điệp chồng lên nhau, không khỏi mở to mắt ngạc nhiên.

Cảm giác được kinh ngạc của Thập Bát, nga yêu kia nhẹ nhàng mỉm cười “Công tử không cần giật mình, bởi vì nơi hiện tại chúng ta đến, là Cô Tô thành hai trăn năm trước.”

Nơi này là một thời không lẫn lộn, quá khứ trùng lập lên hiện tại ở cùng một thế giới, bước đi ở phố xá Cô Tô thàn hai trăm năm trước, nhưng lại có thể nhìn thấy được kiến trúc cùng hành nhân hiện tại, những người ở hiện tại không thấy được nga yêu cùng Hồ Thập Bát.

Hồ Thập Bát mở to mắt nhìn vài hành nhân bước đi xuyên qua thân thể nga yêu, nhưng hoàn toàn không phát hiện ra bất cứ cảm giác gì.

Bước đến trước một khách điếm, Hồ Thập Bát ngẩn ngơ, kia đúng là khách điếm hai tháng trước lúc hắn dừng chân ở Cô Tô thành đã từng ngụ lại, nhưng lúc nga yêu dùng đăng lung chiếu rọi ánh sáng đến, có thể nhìn thấy được, ngay vị trí khách diếm kia còn có một hư ảnh đại trạch, trạch môn cao đại, bên trên còn có một hoành bản viết hai chữ to, Vương Phủ.

Hiện tại đã là hoàng hôn, đúng giờ dùng cơm. Lầu một khách điếm đầy ắp người, có kẻ muốn dừng chân nghỉ trọ, có kẻ chỉ là đến để dùng cơm. Hồ Thập Bát đi vào nơi này, lại nhìn thấy lầu một khách điếm kia là tường viện cùng tiền đình viện lạc của Vương gia đại trạch.

Nga yêu kia vẫn đi thẳng đến phía sau, hiện tại đã băng qua khách điếm, tiến vào hậu viện.

Mà nơi này, cũng là hậu trạch của Vương phủ.

Hậu trạch Vương phủ, hành lang dày đặc, thập phầm u thâm an tĩnh, nga yêu đứng trước một tọa phòng, tất cung tất kính nói “Chủ nhân, Thập Bát công tử đã đến.”

Hồ Thập Bát đứng trước cửa phòng, không nén được kinh hãi, hắn đã cảm nhận được một cỗ long khí thất, giống hệt với long khí tản ra từ thân thể của nga yêu, long khí kia. . .ngay sau cánh cửa này, trong căn phòng kia. . .!!

============================

Trong phòng đột nhiên truyền ra thanh âm ho khan cùng nôn khan kịch liệt, thanh âm kia giống như thực thống khổ, cơ hồ như muốn nôn cả tâm phế ra ngoài.

Nga yêu run rẩy đưa tay muốn đẩy cửa phòng ra xông vào, nhưng vẫn là do dự ngừng lại một chút, rồi rụt tay trờ về, lo lắng hỏi “Chủ nhân, người có sao không?”

Bên trong lại ho một trận, sau đó, một thanh âm mệt mỏi suy yếu truyền ra “Vào đi. . .”

Tuy thanh âm không lớn, nhưng Hồ Thập Bát vẫn nghe ra được, kia đúng là thanh âm của yêu giả ngân phát.

Thật sự là Điện Lam cữu cữu sao? Mục đích của cữu cữu rốt cuộc là vì cái gì?

Giọng nói của cữu cữu. . .là sinh trọng bệnh, hay là bị trọng thương?

Không có dư thời gian nghĩ ngợi, bởi động tác của Thập Bát so với suy nghĩ vẫn nhanh hơn, bước về phía trước, dùng tay đẩy cửa phòng ra.

Cửa mở toan, Hồ Thập Bát ngẩn ngơ.

Khí huyết tràn ngập trong phòng, bạch phát yêu giả ngồi trên một y tử thượng giữa phòng, tay che miệng, hai vai run rẩy không ngừng ho khù khù, tiên huyết hồng sắc từ khóe miệng lan dài xuống khe hở giữa những ngón tay, không ngừng tràn ra, thanh y nga yêu vội vàng bước qua, xuất dương khí trong cơ thể mình ra cho bạch phát yêu giả.

Một lúc sau, bạch phát yêu giả mới dừng ho lại, mà thanh y nga yêu kia cũng giống như đã kiệt lực, ngã xoài trên mặt đất.

Bạch phát yêu giả suyễn khí, nhìn Thập Bát khẽ cười, nói “Ngươi đã đến rồi.”

Hồ Thập Bát vẫn đang sứng sốt, trong đầu hắn đã từng nghĩ dến hơn một ngàn loại tình cảnh bọn họ gặp nhau, nhưng không hề có cái nào như hiện tại đây, cữu cữu. . .hắn tại sao lại trở nên như vậy, tại sao lại bị thương nặng như vậy?

“Người. . .”

Hồ Thập Bát vừa mới mở miệng định nói gì đó, tường bích sau lưng yêu giả đột nhiên phát ra một trận dội vang, giống như có một cự đại tiên tử quất thật mạnh vào tràng trạch, làm chấn động khiến cả trạch tử ầm ầm lung lay, trần nhà trong phòng cũng rầm rầm, rơi xuống rất nhiều gạch bể cùng tro bụi, trận nay động này vẫn chưa dứt, rầm một tiếng dội vang lần nữa, tiếp theo đó lại thêm một tiếng.

Bạch phát yêu giả lau đi vết máu nơi khóe miệng, nhẹ nhàng cười rộ “Ngươi có thể tới quả thật là tốt. . .Tiểu hỏa long này cũng đã cảm giác được rồi. . .”

. . .Hỏa long!? Chẳng lẽ. . .

Giống như đoán ra được suy nghĩ của Thập Bát, bạch phát yêu giả nhẹ nhàng gật đầu, phất tay một cái, tường bích chợt biến mất, thay vào đó là một kết giới thanh lắc sắc cực đại xuất hiện trước mặt Hồ Thập Bát.

“Ngươi nhìn xem, hắn cảm giác được ngươi đến. . .nên vui mừng muốn xông ra đây a~”

Hồng sắc hỏa long cực đại bị vây nhốt bên trong kết giới, cảm giác được khí tức của Hồ Thập Bát, đang liều mạng dùng đuôi đập vào kết giới.

“Ngao Kiệt!!?”

Nghe được tiếng gọi của Thập bát, Ngao Kiệt cúi đầu, nhìn thấy Thập Bát bên dưới, vừa mừng rỡ lại sợ hãi, phóng về phía Hồ Thập Bát, nhưng đầu lại va vào kết giới một cú thật nặng, khiến cho choáng váng cả đầu óc, từ giữa không trung rớt xuống dưới.

“Ngao Kiệt! Ngao Kiệt!”

Hồ Thập Bát vận lực đánh về phía kết giới, nhưng kết giới này lại thập phần cổ quái, lực đạo Hồ Thập Bát đánh vào kết giới tựa như bị thứ gì đó hấp thụ, không phản xạ lại cũng không xuyên thấu qua, ngay cả rung động cũng không hề nảy ra.

“Ngao Kiệt, ngươi không sao chứ?” Hồ Thập Bát không thể làm gì được, chỉ có thể dùng tay vuốt ve kết giới. Ngao Kiệt phía bên trong nằm xoài trên mặt đất, cả đầu oặt hẳn trên đắt, hai mắt nhắm nghiền, không rõ là có bị thương hay không.

Hồ Thập Bát quay đầu lại, cả giận nói “Tại sao lại bắt giam hắn. . .”

Hắc sắc ma văn bỗng nhiên lan đầy trên mặt bạch phát ma giả, y vô thanh vô tức tiếp cận sau lưng Hồ Thập Bát, ánh mắt âm trầm lạnh lùng nhìn hắn.

Móng tay sắc bén đặt ngay cổ Thập Bát.

Y mở miệng, tiên hồng huyết từ miệng chảy ra “Ngươi có thể đến, thật sự là rất tốt, ngoại sanh thân ái của ta. . .”

______________________

Trản bạch đăng lung : lồng đèn quả trám màu trắng a, nhắc cái này làm mình nhớ tới Bách quỷ dạ hành, những người tham dự cái này cũng phải xách 1 cái lồng đèn quả trám theo, mà cái cảnh nga yêu cùng Thập Bát đi trên đường, cũng có gì đó na ná cái Bách quỷ dạ hành…

Cữu cữu / Ngoại sanh : =v= cậu với cháu trai