Hồ Giá

Chương 17




Một giấc này Hồ Thập Bát ngủ đến đặc biệt say, đặc biệt an ổn, loáng thoáng còn mơ thấy một giấc mộng.

Trong mộng hắn cùng Ngao Kiệt hai người nằm phơi nắng trên một triền núi lục thảo thanh thanh, thái dương rọi lên khắp người, đến cả trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, thật thoải mái. . .

Lúc tỉnh lại trời đã sáng tỏ, Hồ Thập Bát cảm thấy trên bả vai mình hơi bị nặng, hạ tầm mắt liếc xuống liền nhìn thấy Ngao Kiệt đang gắt gao bám vào nửa người bên phải hắn, đầu thì tựa vào vai, vẻ mặt thiên chân vô tà giống hệt tiểu hài tử, thở ra từng tiếng khò khò be bé, ngủ đến say sưa.

Mái tóc đen như mun xõa ra, gối lên ngực Hồ Thập Bát, từng sợi như tơ. Hồ Thập Bạt nhẹ nhàng nhấc lấy một lọn, xúc cảm thanh lương nhu hoạt truyền đến, tinh tế trượt nhẹ trên ngón tay, kềm lòng không được mà đưa lên mũi ngửi a ngửi.

Hương khí đạm đạm. . . không hề giống với loại có tính xâm lược như tối hôm qua, mà đã trở lại là thanh hương thoang thoảng như có như không.

Hồ Thập Bát ngửi thật lâu, bỗng cảm giác hình như bản thân đã đâm ra say mê cỗ hương vị thần bí này rồi. . .

Ngao Kiệt giật mình, vẫn chưa tỉnh hẳn hé nửa con mắt nhìn Hồ Thập Bát ‘ân’ một tiếng.

Hồ Thập Bát nhìn bộ dạng mơ mơ màng màng của hắn không nhịn được cười, vỗ vỗ đầu Ngao Kiệt, giúp hắn nằm lên chẩm đầu ngay ngắn rồi tự mình đứng dậy.

Không ngờ lúc Hồ Thập Bát vừa ngồi dậy, Ngao Kiệt nhắm hai mắt lại, lắc la lắc lư đứng lên theo Hồ Thập Bát.

Hồ Thập Bát nói, ngươi dậy theo ta àm gì? Ngươi cứ ngủ thêm một hồi nữa đi a.

Ngươi đi đâu? (mắt nhắm nhắm, đầu gật gật, vẫn còn đang ngủ gà ngủ gật)

Ta xuống dưới lâu xem thử xem có tảo điểm không.

Mấy thứ đó ăn không ngon.

Uy. . . Long Quân đai nhân, nơi này là nhân gian. . . ngài nên chấp nhận. . . Phụt!!

Sau một phát phụt kia, Hồ Thập Bát rốt cuộc nhìn rõ toàn bộ mặt của Ngao Kiệt, ngay lập tức không nhịn được bật cười.

“Làm sao vậy?” nhìn Hồ Thập Bát cười ha ha, Ngao Kiệt cuối cùng cũng thanh tỉnh, nghi hoặc hỏi.

Nguyên lai Long Quân đại nhân cả đêm đều đem mặt dán lên ngực Hồ Thập Bát. Kết quả của việc đè ép con người ta nguyên đêm chính là toàn bộ điệp tử trên y phục Hồ Thập Bát in dấu lại trên gương mặt bạch ngọc tiểu nộn của Long Quân, làm cho hồng hồng một mảng, còn có cả hoa văn nữa nha.

Hồ Thập Bát đưa tay dùng sức chà a chà nửa bên mặt của Ngao Kiệt, miệng thì niệm a niệm “Không sao, không sao, nhu một lát là tan, nhu một lát là tan ~”

Ngao Kiệt nhăn mũi, không trốn tránh cũng không phát hỏa, để mặc Hồ thập Bát nhu nhu mặt mình.

Tiểu kiểm đản của Long Quân đại nhân hoạt hoạt lại nộn nộn, Hồ Thập Bát nhu nhu nhẹ vài cái thì buông tay, nhưng hoa văn trên má không những không tan đi, mà nửa khuôn mặt bị nhu nhu có chiều càng hướng đỏ hồng hơn, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy áy náy bèn bảo, dùng khăn ướt đắp lên một chút nha. . . này giống như càng xoa càng đỏ hơn. . .

Ngao Kiệt để mặc Hồ Thập Bát xoa xoa, hai mắt lim dim, bộ dạng hệt như miêu nhi. Thấy hắn dừng tay thì ngược lại nổi lên bất mãn “Không cần khăn a! Dùng tay ngươi đi!” nói xong chỉ luôn vảo nửa mặt còn lại bảo “Bên này cũng muốn nhu!”

“Nhưng mà Long Quân. . . bên đó không có dấu a. . .”

“Gọi ta Ngao Kiệt! Không dấu cũng nhu!”

“. . . Tùy. . . tùy ngươi vậy. . .”

Kết quả hai người nhu tới nhu lui, nhu đến giữa ngọ, đến lúc cần phải xuất môn dùng ngọ phạn mới chịu dừng, thế là Long Quân biến luôn thành Quan nhị gia ~~~

====================

Xuất môn đi a đi, cuối cùng đến một tửu lâu nổi danh ở nơi này —Vọng Nguyệt Lâu, dự định là ở đây dùng cơm.

Vừa đến trước cửa bỗng chợt phát hiện, sao tự dưng lại nhiều người như vậy a, tửu lâu ba tầng đầy cả ba tầng.

Long Quân không quan tâm, phất tay áo trở ra, nhiều người vậy, nháo lắm.

Hồ Thập Bát giữ lại nói, ngươi nhìn xem bây giờ là lúc nào rồi, là thời điểm dùng cơm đó, đến chỗ nào cũng là đông người như vậy a. Trước lúc đi ta có đặc biệt hỏi thăm rồi, ai cũng bảo chỗ này là tửu lâu được nhất. Ngài cứ coi như tạm chấp nhận đi, thật vất vả mới hạ phàm một lần, ngài không cảm thấy không thử trải nghiệm sinh hoạt thường nhật của phàm nhân là phí phạm lắm sao?

Long Quân bĩu môi nhăn mặt không thèm nói chuyện. Nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi theo Hồ Thập Bát vào trong.

Hồ Thập Bát cùng Ngao Kiệt vừa bước đến cửa, điếm tiểu nhị đã tiến ra tươi cười chào đón.

“Ôi nhị vị gia ~ thỉnh vào trong, thỉnh vào trong ~”

“Còn chỗ ngồi không?”

“Còn thì còn đó.” điếm tiếu nhị gãi gãi đầu “Nhưng nhị vị gia cũng là đến xem Liễu Nguyệt cô nương phải không? Hiện tại chủ thính đã hết chỗ rồi, chỉ còn lại một nhã gian ở lầu ba hơi chếch góc. . . ở chỗ đó không thể nhìn được Liễu Nguyệt cô nương a. . .”

“Không sao, chúng ta chủ yếu chỉ dùng cơm thôi.”

“Vậy nhị vị gia, mời theo ta ~~ thỉnh lên lầu ~~”

Điếm tiểu nhị một bên dẫn Hồ Thập Bát cùng Ngao Kiệt lên lầu, một bên nói không ngừng “Nhị vị gia nhìn có vẻ lạ mặt, là người từ nơi khác tới sao? Đến Vọng Nguyệt Lâu của chúng ta dùng bữa là đúng rồi ~~ tửu thái của Vọng Nguyệt Lâu chúng ta ở vùng Giang Nam này rất có tên có tuổi a ~~~ bất quá nhị vị gia vất vả đến đây một chuyến, cũng thật đúng lúc Liễu Nguyệt cô nương ở chỗ của chúng ta mở màn xướng khúc, vậy mà không thể nhìn thấy nàng, đáng tiếc.”

Hồ Thập Bát hỏi Liễu Nguyệt cô nương này là làm cái gì a?

“Liễu Nguyệt cô nương la thanh quan nổi danh của Túy Hoa Quán trong thành ~~ là một người sắc nghệ song tuyệt a ~~ tỳ bà đạn chỉ có thể khen một tiếng hảo, giọng hát nho nhỏ xướng nghe chỉ có thể khen một tiếng thanh lượng a ~~~ a, nhị vị gia, chúng ta đến rồi.”

Hồ Thập Bát ngẩng đầu thì thấy, nhã gian kia nằm ở vị trí trong cùng góc trái lầu ba Vọng Nguyệt Lâu, ngoài mặt có một tiểu bài tử, trên viết hai chữ Phong Trúc.

Hồ Thập Bát gật gật đầu, rất sạch sẽ, hơn nữa chủ yếu là nơi này rất thanh tĩnh.

Hồ Thập Bát ngồi xuống liền lật xem thái bài bắt đầu gọi thức ăn, trước phải kêu vài món ăn chiêu bài của Vọng Nguyệt Lâu, một hồ thanh tửu, nghĩ nghĩ, lại thêm một phần đường thố bài cốt, một phần đường thố ngư.

Điếm tiểu nhị cầm thái bài, vén mành định đi ra ngoài, lại như nhớ ra cái gì đó bèn vòng trở lại nói “Liễu Nguyệt cô nương bắt đầu biểu diễn vào giờ mùi, đến lúc đó nếu như nhị vị gia có muốn nhìn một chút thì cứ xuống lầu hai mà nghe. . . không nghe thì thật tiếc, Liễu Nguyệt cô nương bộ dạng so với thiên tiên cực, cực, cực. . .”

Tiểu nhị ca sao lại nói không ra lời nha?

Đáp án là bị Ngao Kiệt hù chứ sao.

Ở tửu lâu làm cái chạy bàn a, người làm nghiệp này quan trọng nhất là phải lắm mồm.

Ngao Kiệt từ lúc bước vào Vọng Nguyệt Lâu vẫn im lặng không nói một lời, vất vả lắm mới yên ổn vào chỗ ngồi, muốn thanh tĩnh cùng Hồ Thập Bát trong không gian hai người, vậy mà tên điếm tiểu nhị kia lại cứ dông dài không chịu để yên, thế là chịu hết nổi nâng mắt sang hung hăng trừng một cái.

Bị Ngao Kiệt trừng như vậy, điếm tiểu nhị hồn cũng bay đi luôn.

Hồ Thập Bát rất đồng tình, vỗ vỗ bả vai điếm tiểu nhị ca. Tiểu nhị ca phục hồi thần lại, lau mồ hôi, luống tay cuống chân chạy xuống lầu báo thức ăn.

Tống được tên kia ra ngoài rồi, Hồ Thập Bát quay đầu nhìn Long Quân. Lúc này gương mặt Long Quân lại trở về với dương quang minh mị, vạn lý vô vân ~~

Hồ Thập Bát thở dài nói, Long Quân a, ngươi đừng có dùng ánh mắt kia của ngươi trừng người ta nữa, phàm nhân lá gan nhỏ xíu à, ngươi hù chết vài tên, tội nghiệt của ngươi liền to lên ngay.

Long Quân hừ một tiếng, nghe rồi cũng không biết có để vào lòng hay không nữa.

=======================

Tốc độ mang thức ăn lên rất nhanh, chỉ một lúc sau, rượu và thức ăn đều được bưng lên.

Hồ Thập Bát gắp thức ăn cho Ngao Kiệt, đặc biệt là hai món khẩu vị đường thố, gắp nhiều hơn hai miếng nha~

“Mùi vị ra sao?” Hồ Thập Bát nhìn Ngao Kiệt nhíu mày chậm rãi nếm thức ăn trong bát, không biết tại sao có cảm giác hơi khẩn trương.

“. . . Cũng được . . .”

Phụt~

Hồ thập Bát cười trộm, Long Quân quả nhiên là thích ăn những thứ có vị chua chua ngọt ngọt a ~~ thật đúng là giống tiểu hài tử.

Ngao Kiệt dùng đũa gắp một miếng bài cốt ra sức gặm a gặm, Hồ Thập Bát ăn vài miếng, cảm giác như cũng không đói mấy, liền buông đũa xuống, tự rót cho mình một chén rượu, chậm rãi vừa nhấp rượu vừa nhìn Long Quân ăn.

“Dính nước sốt kìa.” nước sốt bài cốt dính ở khóe miệng Long Quân, Hồ Thập Bát cười cười chỉ chỉ lên khóe miệng mình ở vị trí giống vậy.

“Ân?” Ngao Kiệt nhìn nhìn, rõ ràng là không hiểu.

Thế là Hồ Thập Bát tự mình nhoài người tới, thò tay qua, lau vết nước sốt kia đi.

Ánh mắt Long Quân vẫn chăm chú dõi theo động tác của Hồ Thập Bát, đến lúc Hồ Thập Bát lau vết nước sốt kia rồi, định rút tay trở về thì Ngao Kiệt “a ùm” một hơi, há mồm trực tiếp ngậm luôn ngón tay của Hồ Thập Bát vào miệng.

Hồ Thập Bát trong nháy mắt biến thành thạch tượng, mắt trợn trừng mồm há to nhìn nguyên ngón cái của mình bị nuốt vào miệng Long Quân.

Đầu lưỡi ướt át ôn nhiệt tinh tế liếm a liếm, đến gần cuối còn quấn lấy đầu ngón tay của hắn hấp duyện một chút.

Bùm!!

Hồ Thập Bát toàn thân bốc khói, một phen giật ngón tay rút ra khỏi miệng của Long Quân.

Long Quân chớp chớp mắt nhìn Hồ Thập Bát giống hệt như bánh bao vừa lấy ra khỏi lồng hấp, vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe môi hỏi “Còn nữa không?”

Hồ Thập Bát căn bản không có gan nhìn qua, ngồi cũng không yên bèn đứng dậy làm bộ như đang thưởng thức tự họa trên tường, miệng đáp “Hết rồi.”

“Ngươi không ăn?”

“Ân.”

“Ngươi ăn gì ít quá đi! Ta luôn cảm thấy ngươi gầy hơn nhiều so với lần đầu tiên ta gặp!!” Ngao Kiệt bất mãn cầm đũa gõ mạnh lên bàn.

Hồ Thập Bát nghe lời kia, không hiểu tại sao trong lòng có cảm giác ngọt ơi là ngọt, cúi đầu nghĩ nghĩ, rồi nghiêng mắt len lén nhìn trộm Ngao Kiệt.

Thấy vị Long Quân ngồi bên kia phồng má trừng hắn, như ngầm nói ‘nếu ngươi không ăn ta cũng không ăn’, hết sức quyết liệt!

Hồ Thập Bát hít một hơi, bình ổn lại khí tức, một lần nữa ngồi xuống cầm đũa lên.

Long Quân lúc này mới cưởi tủm tỉm “Nè, để ta gắp thức ăn cho ngươi ~~”

______________________

Thanh lương nhu hoạt : mát lạnh, mềm mại nhuyễn nhuyễn

Chẩm đầu :cái gối a

Tảo điểm : thức ăn sáng

Điệp tử : nếp may, nếp gấp (chắc áo ảnh thêu hình nổi lên a~~)

Tiểu kiểm đản / hoạt hoạt / nộn nộn : cái mặt nhỏ nhỏ / trơn trơn / mềm mềm

Quan nhị gia : Quan Vũ ca ca á ~~

Tửu thái : rượu thịt, ý chỉ cơm nước luôn ~~

Thái bài : menu a

Dương quang minh mị, vạn lý vô vân : mặt trời tươi sáng, ngàn dặm không mây

.