Hổ Duyến

Chương 14




Mới từ bên ngoài trở về, tâm tình Thiệu Ngạn Mục có thể nói rất tốt. Hắn thật không ngờ Triệu Lẫm Hoán an bài hắn tới đội một hộ vệ, có thể hắn rốt cục hiểu được kêu hắn đi dưỡng ngựa cũng không phải một chuyện quá sáng suốt đi.

Từ sau khi thương lành, Thiệu Ngạn Mục liền chạy đi đội hộ vệ đưa tin. Phi thường bất ngờ, đại bản doanh đội một hộ vệ lại có thể là một sòng bạch ngầm tên là “Tiền Lai” ở kinh thành... |||(tiền lai == tiền đến!! Tên nghe hay ghê cơ *nhỏ nước dãi*)

Vẫn còn may mắn chính là các đội viên cũng không giống Hộ Linh đem toàn thân đều bịt kín như vậy, ngoại trừ đội trưởng Hộ mang theo mặt nạ đen bảo hộ ra, đều lấy mặt thật gặp người. (Hộ Linh == đội trưởng Hộ)

Đương nhiên đối với việc Thiệu Ngạn Mục đến, vẫn có người có ý định tiếp xúc. Vốn có là, đường đường thành viên đội hộ vệ hoàng triều Long Á đều là các tinh anh từ các phân bộ ám bộ chọn ra, nhưng hiện tại câu nói đầu tiên của hoàng đế làm ra một dự khuyết, sẽ chờ mặc cho nhiệm vụ bọn họ thất bại hơn(nhiệm vụ ở đây có lẽ là điều tra về xuất thân anh Tiết Nam =.=), điều này làm cho trong tâm bọn họ cân bằng. Vì vậy, Thiệu Ngạn Mục mấy ngày qua, đều ở cùng bọn họ “Luận bàn đọ sức”. Tuy rằng không biết chiêu thức võ công tinh diệu bọn họ, nhưng dựa vào phương diện tốc độ tuyệt đối nhanh nhẹn siêu nhiên của bản thân, vẫn là có thể quá mấy chiêu, tỷ thí kết quả cũng là thắng bại phân đôi, các đội viên cũng liền miễn cưỡng thừa nhận hắn.

Nhưng thật ra Hộ nhất thật có chút phiền não, mỗi đội hộ vệ đều là 10 người, hiện tại sự vượt mức này cũng không biết xếp cho đẹp ở đâu, chỉ sợ hoàng đế không hài lòng. Cùng Hộ Linh thương lượng nửa ngày, vẫn là cho Thiệu Ngạn Mục làm chức vụ thiếp thân thị vệ của hoàng đế.

Thiếp thân thị vệ ư ~~ từ ngày mai bản thân bắt đầu ban ngày cũng có thể đứng bên cạnh hắn đi, buổi tối hiển nhiên có hình hổ có thể bồi. Như vậy mỗi ngày đều có thể cách gần nơi hắn nhất trông coi hắn, đây, có thể là đủ rồi đi...

Nghĩ tới đây Thiệu Ngạn Mục không khỏi nhếch khóe môi, bản thân tham không đáy. Hắn có thời gian, có cũng quá nhiều thời gian có thể bồi hắn cả đời! Đây là ưu thế hắn khác bất luận kẻ nào cũng không có.

Về phần ảnh hưởng nhiều lần biến hóa, cũng không ở trong phạm vi hắn lo lắng, cho dù thật có sản sinh biến hóa lớn, chắc hẳn khi đó cũng là biến đổi lớn lao trong cuộc đời đi.

Cho nên, ngày sau nhất định sẽ là mỹ hảo!

Nhưng trời không theo nguyện vọng người, đây cũng chỉ có thể là nguyện vọng mỹ hảo của Thiệu Ngạn Mục.

Vì thuận lợi hành sự thiếp thân thị vệ của hắn, Thiệu Ngạn Mục đã dọn vào trong tẩm cung phi thường gần Lạc Hoa Viện của thiên tử, hạ nhân cũng như cũ không nhiều lắm.

Đi trên đường trở về phòng, Thiệu Ngạn Mục thấy rất phiền muộn.

Hôm nay lúc cùng với đội viên khác luận bàn, bỗng nhiên phát hiện bản thân cứng đờ, hắn không phải bị điểm a. Chỉ cần bị một người khác có cơ hội bắt gặp, bản thân cũng chỉ có phần chơi hết, không giống thành viên khác chung quy có chút phương pháp khắc chế, hình dạng di chuyển, phá huyết, đương nhiên đều là tâm đắc hoặc bí quyết của người ta, hắn cũng không thích hỏi xin người ta, huống chi nói những giải quyết này luôn luôn phải có nội công làm cơ sở, hắn hoàn toàn không có tiếp xúc quá, vậy nên làm thế nào cho phải chứ?

Lắc đầu lắc não(=.=)Thiệu Ngạn Mục lo nghĩ chuyện không chú ý tới bóng người phía trước lao tới, chờ hắn chú ý tới, người nọ đã đem hắn bổ nhào trên mặt đất. Giương mắt nhìn, rõ ràng là hoàng đế Triệu Lẫm Hoán!

“Hoàng thượng? Người làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra?!”

Triệu Lẫm Hoán trước mắt thoạt nhìn có chút khủng bố, hai mắt đỏ sậm, răng trắng cắn chặt môi, bàn tay lớn hung hăng dùng lực nắm giữ hai vai Thiệu Ngạn Mục.

Triệu Lẫm Hoán thất thố như vậy khiến Thiệu Ngạn Mục nóng nảy, giãy tay phải ra phủ trên trán hắn, thật nóng! Phát sốt lên rồi?

“Hoàng thượng! Người sinh bệnh rồi? Mau nhanh gọi thái y a! Tiểu Đức Tử, Tiểu Đức Tử đâu?”

“Ba!” Tay Thiệu Ngạn Mục bị gạt ra, cũng không hé răng, Triệu Lẫm Hoán liền tự ý đem người kéo lên, kéo vào phòng, đóng cửa lại, nặng nề mà đem người đè ở trên cửa động tác nhanh liên tiếp khiến Thiệu Ngạn Mục căn bản không có thời gian phản ứng, đợi hắn tỉnh ngộ lại, bên tai đã truyền đến tiếng thể dốc ồ ồ. Bị người cầm tù ở giữa trong lồng ngực người nọ cùng cửa phòng, Thiệu Ngạn Mục cảm giác phi thường không dễ chịu, đầu chôn ở giữa cổ hắn cũng không quan tâm mà bắt đầu động tác gặm cắn thô bạo.

“Đau quá! Hoàng thượng, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?!” Thiệu Ngạn Mục biết Triệu Lẫm Hoán ngày hôm nay không thoải mái, đưa tay chống ở trước ngực, hổn hển liều mạng giãy dụa.

Đối với sự liều mạng vặn vẹo giãy dụa của hắn, Triệu Lẫm Hoán thấy không kiên nhẫn, “Ba! ~” vung bàn tay lên quạt Thiệu Ngạn Mục một cái tát! “Ngươi thành thật yên lặng chút cho ta!” Thanh âm khàn khàn khác hẳn với bình thường giọng nói dễ nghe, bên trong bao hàm dục hỏa lửa giận càng khiến Thiệu Ngạn Mục dọa sợ sốc nặng.

Triệu Lẫm Hoán quạt tương đối dùng sức, Thiệu Ngạn Mục thậm chí có thể cảm giác được vị rỉ sắt trong miệng! (vị rỉ sắt==vị máu)Chưa kịp phản kháng, đã bị hắn bắt lấy tay kéo vào phòng ngủ, cho tới bây giờ cũng không biết cái hoàng đế đẹp mắt này khí lực lại có thể lớn như vậy, hắn đã nghĩ cổ tay trái cũng bị niết chặt thành đứt!

Bị người áp vào trên giường, trên cổ lại lần nữa truyền đến bén nhọn cảm nhận đau đớn, y phục trên người đã bị người dùng lực mà xé mở. Thiệu Ngạn Mục bắt đầu sợ, tay chân đồng thời dụng ra sức giãy dụa lên, hắn cũng không nghĩ giữa bọn họ như vậy, hắn cũng không muốn sau này ngay cả đường lui cũng không có!

“Ba!” Lại một cái tát quạt tới! Quạt đến trước mắt Thiệu Ngạn Mục biến thành màu đen.

“Là ngươi tự tìm đáng chết!” Triệu Lẫm Hoán lúc này căn bản khống chế không được bản thân, hắn thầm nghĩ nhanh lên một chút mau giải quyết đi cảm giác thiêu cháy trên người, nhưng người dưới thân chính là muốn tìm phiền hà cho hắn, không phối hợp hắn! (|||...)

Rút roẹt roẹt ra đai lưng của Thiệu Ngạn Mục, kéo cao hai tay của hắn trói chặt, buộc ở trên đầu giường còn buộc nút chết.

Dễ dàng xé mở y phục trên người Thiệu Ngạn Mục, hoa văn màu tím lỏa lồ hiện ra khiến hắn một trận hưng phấn, vội vã mà tiếp cận tới gặm cắn mút vào, tay trái cũng vê nặn trên điểm đỏ bên kia.

Sức lực không khống chế được, khiến cảm giác đau đớn trong nháy mắt đột kích trên đại não Thiệu Ngạn Mục, “A!... Đau!” Ngực trái không hề nghi ngờ là điểm mẫn cảm của Thiệu Ngạn Mục, khoái cảm kia kèm theo cảm nhận sâu sắc giống trực tiếp công kích trái tim hắn, khiến hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chính là đem điểm mẫn cảm kia chủ động đưa vào trong miệng Triệu Lẫm Hoán, lại sinh sôi chịu không ít đau khổ. Khoái cảm không ngừng kéo tới cũng hòa lẫn thần trí của hắn, ngay cả hạ thân cũng từ từ ngạnh đứng lên.