[Hồ Đoàn Tử Hệ Liệt] Tình Cảm Khó Giấu

Chương 1-2




Kỳ Dự cố gắng gượng giương mắt nhìn về phía Kỳ Tình, Tam ca nó tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, trong lòng nó như bị nắm chặt, mới rốt cục ngất đi. Trong mơ là một mảnh tối đen, trên người nóng rực đau đớn, nó trong bóng tối chạy tới chạy lui, cái gì cũng không thấy, há mồm cũng không kêu ra tiếng, chỉ có thể vô lực và phẫn hận, Tam ca? Tam ca ở chỗ nào? Sau đí, nó lại lâm vào hôn mê, mất đi ý thức.

Đợi nó lại tỉnh lại, trên người đã không có loại cảm giác đau đớn sâu sắc, lạnh buốt thoải mái, cũng có thể ngửi thấy mùi vị quen thuộc mà nó thương nhớ, nó há miệng và mở mắt, cuối cùng chỉ có thể phát ra một tiếng “ngao”, khiến cho Tam ca chú ý.

Kỳ Tình mặc quần áo đỏ, đôi môi bôi son đỏ, tóc được quấn lên cài châm bạc, xinh đẹp mà quý khí, nhưng hai mắt lại chứa uất ức, lúc nhình thấy Kỳ Dự tỉnh, mới có chút vui vẻ.

“Không có gì rồi, gã đáp ứng ta không làm khó dễ ngươi nữa.”

Kỳ Dự yếu ớt gục đầu lên đùi Kỳ Tình, gào thét vươn người, thần hận bản thân nhỏ bé vô dụng, Kỳ Tình thấy nó vì vết thương mà đau buốt vội vàng nhẹ nhàng vuốt ve an ủi.

Kỳ Tình bị nhốt trong vương phủ cùng Kỳ Dự, Vương gia lấy Kỳ Dự uy hiếp khiến Kỳ Tình phải ngoan ngoãn ngheo theo, bộ dáng nói gì nghe nấy, suốt ngày chơi trò dâm loạn, Nhưng Kỳ Tình đã mất đi nội đan, thân thể càng ngày càng… suy yếu, lại bị tra tấn như thế, cho dù tì nữ trét phấn tô son thế nào cho hắn, vẫn không giấu được hơi thở ngày càng lụi tàn.

Tới khi Kỳ Tình nghĩ mình đã có thể giải thoát, Vương gia lại tìm tới một loại bí dược bắt hắn dùng mỗi ngày, thuốc này không những khôi phục khí lực cùng huyết sắc của Kỳ Tình mà còn khiến hắn ngày càng yêu mị, hơn nữa mỗi lần uống vào cả người đều nóng lên, yêu cầu cao ở chuyện kia, đây hẳn là một loại dâm dược. Kỳ Tình đau đớn biết rằng, đây là loại thuốc khiến đầu óc mụ mị điều khiển thân thể, giống như loại độc phải uống rượu độc giải quyết.

Mái tóc Kỳ Tình vừa đen vừa ngắn, từ từ chuyển thành trắng, màu da cũng ngày càng trắng hơn, gần như trong suốt có thể nhìn thấy mạch máu. Lúc không dùng thuốc, Kỳ Tình chỉ có thể vô lực nằm trên giường, ý thức nhơ nhớt, qua một canh giờ không dùng thuốc, hắn sẽ cảm thấy đau đớn thống khổ như bị ném vào hầm băng, cho dùng dùng mọi cách khống chế nhưng cuối cùng thần trí vẫn mơ hồ phải xin thuốc Vương gia.

Hôm nay, có một nữ nhân tới phòng Kỳ Tình, lẳng lặng đứng bên giường nhìn hắn, qua hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Ngươi có hận hắn không?”

Hận, sao lại không hận, hắn hận Vương gia, càng hận Tần Nhạc, nhưng hận thế nào, hắn có thể sao? Cho nên hắn chỉ yên lặng nhìn người nữ nhân này.

“Ta cũng hận hắn, phụ lòng bạc tình, có mới nới cũ, lang tâm cẩu phế, nhưng ta chỉ có thể trách mình vô dụng, không thể giết chết hắn. Cho nên, ta giúp ngươi tìm cơ hội báo thù, cũng như là giúp chính mình.” Dứt lời, nữ nhân một thân hoa phục đem một túi đồ nhét vào trong tay hắn rồi vội vã rời đi.

Kỳ Tình thu tay lại, có thể thấy rõ hận ý trong mắt nữ nhân, nàng hận Vương gia như thế sao lại không hận ‘Hồ ly tinh’ cướp đoạt đi chú ý của Vương gia, kế này là có thể diệt trừ hắn cùng Vương gia, có thể nói là nhất tiễn song điêu, nhưng hắn cũng không quan tâm tới chuyện mình bị xem là cộng cụ, chỉ có thể giết chết gã, chỉ cần có thể giải thoát, chết cũng không đáng tiếc.

Vì thế hắn mở lời với Vương gia, yêu cầu gã đem thủ cấp Tần Nhạc tới trước mặt hắn làm lễ vật. Sau khi xác nhận thật là Tần Nhạc, hắn lại lệnh hạ nhân móc thịt lấy ra đầu lâu lành thành đồ uống rượu dâng đến.

“Vương gia, thiếp kính ngài.” Kỳ Tình uống trước một ngụm, sau đó bồi Vương gia, Vương gia thấy thế da đầu run lên, liền bị Kỳ Tình cười nhạo, “Vương gia, võ dũng của ngài chỉ có thể ở trên giường thôi sao?” Dứt lời trừng đôi mắt kiều mị vô cùng linh động.

“Nói càn, bổn vương làm!”

Kỳ Tình khi ăn xong dâm dược, sắc mặt càng đỏ, nụ cười mê người, chủ động ngồi trên người Vương gia, khiến gã choáng voáng đầu óc, không phát hiện hắn đem độc giấu dưới móng tay, mỗi lần kính rượu đều bỏ vào một chút, từng ngụm từng ngụm cùng uống, triền miên khoái hoạt. Cho nên tới nửa đên, khi cảm thấy hô hấp dồn dập, đầu đau dữ dỗi, mới rốt cuộc phát hiện không đúng.

“Ngươi…”

“Vương gia, ngươi nói cái gì cũng có thể cho ta, vậy… Ta muốn mạng của ngươi, thì sao?” Kỳ Tình rút ra dao gắm dấu dưới gối, một đao đâm vào yết hầu của gã, khiến gã không thể kêu cứu, rồi mới đâm thủng một đống lỗ trên người.

“Khụ… A…” Yết hầu Vương gia bị đâm một cái lỗ lớn, máu tươi không ngừng phun ra, nhưng gã chỉ có thể mở lớn mắt nhìn Kỳ Tình cưỡi trên người mình, ánh mắt đầy sợ hãi của người sắp chết.

“Vương gia, rất nhanh sẽ không đau nữa. Ngươi làm tiểu Cửu bao nhiêu vết thương, ta liền trả lại đủ cho ngươi, công bằng lắm đi, đúng không?”

Cho dù thống khổ vì hai loại chất độc phát tán nhưng Kỳ Tình vẫn còn chút khí lực, đem Vương gia làm tới huyết nhục mơ hồ, tay chân xụi lơ, dao găm trong tay cũng tuột ra ngoài, rơi trên mặt đất tạo thành tiếng vang dội.

“Người đâu, có thích khách!”

Ngoài cửa lập tức vang lên tiếng nữ nhân nói chuyện lần trước, Kỳ Tình không cảm thấy ngoài ý muốn tí nào, buông lỏng tay chờ thị vệ nhảy vào bắt mình đi.

“Vương gia! Vương gia a… Vương gia… Ô ô… Thích khích nhẫn tâm quá… Vương gia đối đãi ngươi không tệ, ngươi lại… Ô ô…” Nữ nhân vừa vào cửa liền dựa vào người Vương gia khóc rống, nước mắt nước mũi đầy mặt, diễn rất sống động.

“Vương phi, Vương phi người bảo trọng ngọc thể!”

“Đem hồ ly tinh này tha ra ngoài, ai muốn thì lấy, chơi xong rồi… Thì ta thiên đao vạn quả!” Vương phi vừa nói, một đám háo sắc liền vây lấy.

Kế tiếp bản thân xảy ra chuyện gì, Kỳ Tình đã không thèm để ý, hắn sắp chết rồi, cần gì phải nói nhiều với bọn họ? Trời đất đều đỏ sẫm một màu giống như phục sức của hắn, dùng hai mạng người để hiến tế cho hắn, vậy là đủ rồi.

Lực đạo xé rách y phục trên người dừng lại, sau đó vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, hắn liền bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp, người tới tha thiết gọi lên tên của hắn!

“Tình! Tình!”

Tập trung nhìn kỹ, thì ra là đại ca Kỳ Mặc, không biết tới từ khi nào mà đánh ngã hết đám người kia, hắn cố gắng gượng cười, “Đại ca… Đệ thật ngu nha… Ha ha… Ha ha ha…”

“Đừng nói nữa, bọn chúng sẽ không làm tổn thương đệ được nữa, chúng đã chết rồi. Đệ hiện tại rất yếu… Đại ca mang đệ về nhà, chúng ta về nhà…”

“Ta mất mặt như vậy, ngu xuẩn như vậy, nhà này, ta còn về được nữa sao?”

“Cho dù thế nào, cha cùng phụ thân đều thương đệ.”

“Đại ca… Tình chỉ sợ là… Không về được… ách…”

Kỳ Tình nói xong miệng liền phun ra một ngụm máu lớn, mắt cũng chảy ra huyết lệ.

“Tình, chịu đựng, chịu đựng đi! Phụ thân mới sinh ra một thằng nhóc con, nó còn chưa nhìn thấy đệ đâu! Còn có tiểu Cửu nữa, tiều Cửu còn chờ đệ về…”

Kỳ Mặc lấy trong lòng ra một viên đan dược nhét vào miệng Kỳ Tình, Kỳ Tình đã muốn nhắm mắt lại, miệng cũng khép lại rất nhanh, mặt không còn chút huyết sắc, huyết lệ đỏ thẫm trên mặt nhìn vào thật kinh động. Không còn cách nào khác, Kỳ Mặc cắn lấy đan dược, bỏ vào miệng mình, mở khớp hàm của hắn phun vào, đợi giữ lại được một tia hơi thở của hắn, sau đó mới ôm lấy bay trở về núi Thanh Vân.

Kỳ Tình hôn mê suốt bảy ngày bảy đêm, mới từ trong cơn mê tỉnh lại. Lúc này Kỳ Mặc đang cầm chén thuốc, sát bên người tẩy trừ, nhóm đệ muội tới thăm tranh cãi ầm ỉ, đều bị y nghiêm mặt chặn ở ngoài.

“Tình, đệ tỉnh rồi.” Kỳ Mặc thấy hắn chuyển tỉnh, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

“Đệ không phải Kỳ Tình.”

“Tam đệ, ngươi ngủ tới mơ hồ rồi?”

“Kỳ Tình đã trở về với đất bụi, từ nay về sau, chỉ còn Kỳ Ế.” Đệ muốn dùng tên này để vĩnh viễn nhớ rõ, lúc trước bản thân đã bị mù như thế nào!”