Hồ Đồ

Chương 33




Sau mấy ngày liền Lục Ứng Khâm không trở về biệt thự, bà giúp việc chăm sóc hai mẹ con cô cũng bóng gió khuyên bảo: “Việc gì phải đẩy cậu chủ xa hơn như thế chứ?"

Trình Đoan Ngọ nghe xong chỉ cười xòa, cô cũng không biết phải giải thích như thế nào. Đôi với chuyện tình cảm, cô nhất định phải thận trọng dè dặt. cô không muốn lại một lần nữa đau đớn đến thịt nát xương tan.

Ban đầu, Lục Ứng Khâm đối xử với cô cũng có chút kiên nhẫn, anh ta là người đàn ông có nhiều hoài bão, bất cứ việc gì anh ta làm cũng đều có kế hoạch. Trình Đoan Ngọ cũng đâu phải ngoại lệ chứ? Anh ta kiên nhẫn với cô cũng là vì anh ta vẫn còn cảm thấy hứng thú với cô. Nếu sự hứng thú đó dần mất đo thì sao? Kết cục thế nào thì chẳng cần phải nói cũng đoán được.

Trình Đoan Ngọ bỗng cảm thấy chán. Thỏa hiệp? Thương lượng? Cô không muốn làm những việc khiến sự tự tôn của cô lại bị giày xéo. Giẫm đạp nữa.

Buổi sáng, Trình Đoan Ngọ đưa Đông Thiên đến trường. Vì trường học khá gần nhà nên cô không để bà giúp việc đưa đi. Đến khi cậu bé vào cửa lớp rồi cô mới đi.

Cô vừa quay người thì đã thấy Du Đông ở phía không xa mỉm cười chào cô “Hi!” Anh khoanh hai tay trước ngực, tư thế rất hững hờ. Ánh nắng ấm áp chiếu lên người anh.



Họ cùng đến một cửa hàng bánh ngọt gần trường học của Đông Thiên. Mùi thơm của bơ và những tia nắng ấm áp của buổi sáng sớm khiến tâm trạng phiền muộn mấy ngày qua của Trình Đoan Ngọ cũng với đi phần nào.

Du Đông gọi một cốc cà phê đen đắng và gọi cho cô một cốc sô cô la. Anh vẫn chăm sóc cô như một đứ trẻ vậy. Dường như anh đã quen với những hành động đó. Trình Đoan Ngọ cứ thấy lòng chua xót. Cô cúi xuống, không muốn nhìn anh, không muốn để lộ sự áy náy của mình. Cô cầm cốc sô cô la nóng hổi trên tay khẽ vuốt ve.

Ngón tay nhỏ nhắn, trắng muốt của cô vuốt trên chiếc cốc sứ bóng mịn, chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay áp út dưới ánh mặt trời phản chiếu lên đôi mắt của Du Đông. Anh lặng lẽ nhìn chiếc nhẫn đó rồi ngoảnh mặt đi.

Giọng anh khàn khàn, nụ cười cay đắng : “Anh ta có đối xử tốt với em không?” Mặc dù chẳng nói rõ tên nhưng hai người đều biết “Anh ta” ở đây là ai.

Trình Đoan Ngọ ngập ngừng một chút rồi trả lời “Rất tốt.”

Đôi mắt Du Đông ánh lên sự đau đớn, anh cố gắng kiềm chế sự xúc động muốn nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: “Không cần phải nói dối anh. Ngay đến sự tự do, giờ em cũng không có nữa rồi. Lẽ nào em không tò mò tại sao hôm nay cả lái xe và bà giúp việc không đi cùng em?”

Ánh mắt cô trầm lắng, vẻ mặt phúc tạp, rồi như nhận ra điều gì đó, cô liếc nhìn Du Đông: “Là anh?”

“Đúng.” Du Đông nhấp một ngụm cà phê, rõ ràng rất đắng nhưng dường như anh đã mất hết vị giác. “Vì anh muốn gặp em.” Ánh mắt anh không hề có vẻ trốn tránh ngước lên nhìn Trình Đoan Ngọ rồi lại lướt qua chiếc nhẫn trên tay cô.

Trình Đoan Ngọ chú ý đến ánh mắt anh, nhận thấy anh đang nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, cô bỗng cảm thấy vô cùng áy náy, nét mặt trở nên không tự nhiên. Cô nhớ lúc Du Đông tặng cô nhẫn, rồi nhớ lại hôm cô và anh chia tay, lúc anh quay lưng rời đi, cô kiên quyết nhét chiếc nhẫn mà anh đa tặng vào tay anh. Khi ấy, anh khựng lại một chút nhưng vẫn cầm lấy chiếc nhẫn rồi rời đi.

Anh không muốn mang lại bất cứ phiền phức nào cho cô bởi vì Lục Ứng Khâm đang ở bên trong xe chờ cô cách đó không xa.

Trình Đoan Ngọ thu tay lại, tay trái đặt lên tay phải để che chiếc nhẫn.

“Du Đông, đừng làm những việc nguy hiểm như thế này nưa.” Trình Đoan Ngọ uống hết cốc sô cô la rồi đặt chiếc cốc xuống bàn, chiếc cô bằng sứ tiếp xúc với mặt bàn tạo nên âm thanh vang vọng, tựa như tiếng chông nhắc nhở họ tất cả đã kết thúc rồi. “Nếu không có việc gì khác thì sau này đừng mạo hiểm gặp em nữa.” Cô không thể khiến Du Đông gặp nguy hiểm nữa, cho dù anh có tìm mọi cách để gặp cô thì cũng không thể chắc chắn Lục Ứng Khâm sẽ không phát hiện ra.

Cô đứng dậy định rời đi nhưng Du Đông kéo tay cô lại. Lực của anh không mạnh, bàn tay đặt trên cánh tay cô, cô khựng lại, không biết nên phản ứng như thế nào.

“Anh..” cô chưa kịp nói thì có cảm giác tay Du Đông lần xuống phía dưới, anh nhét một mảnh giấy nhỏ vào bàn tay cô rồi vừa nhẹ nhàng chậm rãi khép từng ngón tay cô lại để che đi mảnh giấy nhỏ đó.

“Anh không thể giúp gì cho em nhưng người này thì có thể. Nếu em thực sự muốn rời khỏi người đó, anh nghĩ người ấy có thể giúp em.”

Cô nắm chặt bàn tay, cảm nhận được sự đặc biệt của mảnh giấy đó, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Rất lâu sau, cô mới quay người trở lại chỗ ngồi của mình. Cô mở mảnh giấy nhỏ, vừa nhìn trở lại chỗ ngồi của mình. Cô mở mảnh giấy nhỏ, nhìn lướt nhanh thông tin trên đó, sau khi dã nhìn thấy cái tên vừa lạ vừa quen, cô liền vò mảnh giấy lại. “Người ấy sẽ không giúp em đâu.” Giọng cô rất chắc chắn.

“Không thử thì làm sao biết được?” trong cửa hàng bánh ngọt lớn như vậy chỉ có nhân viên và hai người họ. Đôi mắt Du Đông đen láy, giọng nói trầm tĩnh vô cùng. “Giai Giai phải về nước rồi, chắc vài ngày nữa.” Anh dừng lại một chút cẩn thận nói tiếp: “Anh nghĩ, nếu như không có sự cho phép của Lục Ứng Khâm thì nó bị lưu đầy ở nước ngoài lâu như vậy cũng không thể quay về được đúng không?”

Anh biết em gái là người như thế nào, cũng biết rõ Trình Đoan Ngọ không phải là đối thủ của cô. Giai Giai gọi cho anh để nói với anh về việc về nước nhưng chỉ là muốn thông qua anh để truyền đến Trình Đoan Ngọ, Lục Ứng Khâm đã “Bỏ lạnh cấm” với cô rồi. Cho dù Lục Ứng Khâm đối xử với Trình Đoan Ngọ như thế nào thì trong ba người bọn họ, cô sẽ là người chịu tổn thương. Anh không muốn Trình Đoan Ngọ phải lâm vào cảnh tù ngục.

Anh vừa nói dứt câu, dường như mọi vật trở nên tĩnh lặng, Trình Đoan Ngọ có cảm giác tai mình bỗng ù đi. Không biết tại sao, giờ cứ nghe đến hai cái têm “Du Giai Giai” và “Lục Ứng Khâm” là cô lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cô thở dài vẻ mặt bất lực nhưng cũng không thể làm thinh.

Cô nắm chặt mảnh giấy trog tay, cắn chặt môi, một lúc sau mới nói”: “Em biết rồi, Du Đông cảm ơn anh”

“Đoan Ngọ!” Du Đông khẽ gọi tên cô, giống như ngày trước nhẹ nhàng, thân tình, ánh mắt sâu thảm và dịu dàng. “Nếu có thể, hãy một lần sống vì chính mình. ”

“…”

Trình Đoan Ngọ một mình lang thang ở ngoài rất lâu, cô ghi nhớ địa chỉ và số điện thoại trên mảnh giấy, sau đó xé vụn, vứt xuống hồ, nhìn chúng chìm hẳn rồi mới quay về.

Không ngờ cô vừa về đến nhà, Lục Ứng Khâm đã ngồi đợi trên ghế sofa, sắc mặt u ám.

Mấy ngày liền không gặp, hôm nay cô vừa gặp Du Đông thì anh ta lại xuất hiện thật đúng lúc, chẳng cần nghĩ cũng biết tại sao.

Trình Đoan Ngọ cười lạnh lùng, mi mắt rủ xuống, cô không muốn nhìn anh ta.

“Đi đâu vậy?” Lục Ứng Khâm chất vấn, giọng nói vô cùng lạnh lùng. diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn

“Đưa Đông Thiên đi học.”

“Sau đó thì sao?”

“Đi dạo.”

“Hơ!” Lục Ứng Khâm liếc mắt lạnh lùng. “Vậy không tình cờ gặp ai à?”

“Du Đông, cùng ngồi uống nước.” Trình Đoan Ngọ chẳng chút giấu giếm, anh ta đã ngồi đợi cũng có nghĩ Du Đông hoàn toàn không lương trước được tất cả mọi người, hoặc có thể ai đó đã đi theo Trình Đoan Ngọ mà cô không phát hiện ra.

“Thừa nhận rất nhanh.” Lục Ứng Khâm nhìn đồng hồ trên tay, lạnh lùng nói: “Uống một cốc nước mà cũng lâu quá nhỉ?”

Trình Đoan Ngọ định đáp lại những nghĩ, có nói nữa thì cũng có ý nghĩa gì chứ, anh ta cũng chỉ muốn khống chế cô như không chế một con rối, sự nhẹ nhàng, thỏa hiệp của anh ta chẳng qua cũng chỉ muốn cô trở thành một con rối ngoan ngoãn nghe lời anh ta mà thôi! Cô ngập ngừng một lúc rồi nuốt xuống tất cả những lời định nói. diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn

“Thẩm tra xong chưa? Nếu thẩm tra xong rồi thì tôi lên lầu đâ.” Đối diện với Lục Ứng Khâm, cô luôn có rất nhiều thái độ, hầu như đều là thái độ xa cách ngàn dặm, nhưng Trình Đoan Ngọ rốt cuộc vẫn chỉ là Trình Đoan Ngọ, chẳng thể che dấu được sự mềm yếu của mình, vẫn dễ rung đông trước anh ta, cũng chẳng thể làm ra vẻ lạnh lùng, hững hờ và tỏ ra không quan tâm. Vì vậy cô chỉ có thể chọn giải pháp tự vệ, đó là chôn chặt trái tim mình trong một góc khuất thật xa Lục Ứng Khâm.

Thái độ lạnh đạm, thờ ơ của cô rốt cuộc cũng chỉ chọc tức Lục Ứng Khâm mà thôi. Anh ta cứ trừng mắt nhìn cô, tóm chặt bàn tay cô. “Tôi đợi em lâu như vậy rồi, ngay đến một câu giải thích của em cũng không có sao?”

Lòng bàn tay cô đau nhói, lông mày nhíu lại, giọng nói cũng cao hơn: “Anh muốn nghe cái gì? Những gì tôi nói, anh có tin không?” Cô nhìn thẳng vào anh ta, không chút né tránh, khóe môi nhếch lên, giọng nói vừa lạnh lùng vừa mỉa mai: “Nếu anh đã quyết định rồi thì cũng đừng để tôi ở đây mà cảm tháy khó chịu nữa, Du Giai Giai trở về rồi thì anh sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.”

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Ứng Khâm bỗng trở nên u ám, ánh mắt kiềm chế và dứt khoát. “Là Du Đông nói cho em biết?! Hóa ra anh ta đến để nói điều đó với em. Tôi muốn có nhiều thê thiếp sao?” Anh ta cười lạnh lùng, “Trình Đoan Ngọ, con mắt lựa chọn đàn ông của em cũng chỉ đến thế thôi sao? Nếu anh ta thực sự có bản lĩnh thì đưa em đi đâu rồi, việc gì em phải ở bên cạnh tôi mà vật lộn đấu tranh chứ?”

Trình Đoan Ngọ thấy người lạnh toát, cố siết chặt bàn tay: “Đúng, con mắt lựa chọn đàn ông của tôi chỉ tồi tệ thế thôi! Chính vì thế ngày xưa tôi mới lựa chọn anh. Nếu không thì làm gì đến mức như ngày hôm nay? Giờ đây tôi đang phải trải qua những ngày tháng sống không bằng chết, chẳng có chút tự do. Du Đông có gì sai chứ? Sai lầm lớn nhất của anh ấy là yêu tôi. Vậy mà tôi không có cách nào để đáp lại. Tất cả đều là do anh! Vì một con quỷ như anh!”

Lục Ứng Khâm cũng vô cùng kinh ngạc, trừng mắt nhìn Trình Đoan Ngọ, không khí dường như càng lúc càng ngột ngạt khiến Trình Đoan Ngọ sắp không thở nổi. anh ta lạnh lùng nhìn cô, nhắc lại lần nữa: “Sống không bằng chết? Hóa ra, ở bên cạnh tôi, em vẫn cảm thấy đau khổ như vậy à?”

“Đúng!” Trình Đoan Ngọ nhìn anh ta chằm chằm. chính người đàn ông này đã khiến cô sống khổ sở như vậy chẳng có tự do, chẳng có sự lựa chọn, cũng chẳng có sự tôn nghiêm. Anh ta đưa Du Giai Giai đến một nơi khác rồi lấy cô, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh ta lại có ý định đón Du Giai Giai về. Trong mắt anh ta, rốt cuộc phụ nữ là cái gì? Chỉ là một con rồi để anh ta chơi đùa thôi sao?

“Mỗi phút, mỗi giây trôi qua đều là sự giày vò, giằng xé. Nếu như không có Đông thiên, tôi đã tự kết liễu đời mình lâu rồi!” Cô nói tiếp, nhanh gọn và quả quyết, không chút do dự. Chính câu trả lời không chút do dự đó của cô khiến cơn phẫn nộ của Lục Ứng Khâm lên đến đỉnh điểm.

“Giỏi lắm! Trình Đoan Ngọ! Cô giỏi lắm!” Anh ta chỉ thẳng vào mặt cô, vẻ mặt lạnh băng, thậm chí Trình Đoan Ngọ còn cảm thấy trong cơn thịnh nộ, không chừng anh ta còn cho cô một cái tát trời giáng. Cô cười tự giễu, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Cô còn sợ gì chứ? Cũng đã bị mắng chửi, đánh đạp, giày vò rồi, có gì đáng sợ nữa chứ? Thủ đoạn của anh ta cúng chỉ có chừng ấy mà thôi.

Lục Ứng Khâm vô cùng phẫn nộ, vung mạnh bàn tay đang tóm chặt tay cô. Vì lực quá mạnh nên Trình Đoan Ngọ lảo đảo chực ngã, lưng đạp mạnh vào bàn trà phía sau, chiếc bàn trà phát ra tiếng kêu “rít rít” , dịch chuyển theo hướng cô ngã. Cô đau đớn đến tê dại nhưng vẫn cắn chặt môi chịu đựng, tay phải chống lên trên bàn trà để không bị ngã. Trong lúc cô vẫn đang lảo đảo, chưa kịp đứng vững thì Lục Ứng Khâm đã nhanh chóng rút điện thoại ra, bấm số.

Anh ta mở loa ngoài, một lúc sau thì đầu dây bên kia nhấc máy.

“A lô.” Giọng nói của Du Giai Giai ở đầu dây bên kia vừa xa lại vừa gần.

“Giai Giai, về nước! về nước, ngay ngày mai!” giọng Lục Ứng Khân lạnh lùng như sắt đá, không thể thỏa hiệp thêm nữa. Chứ đợi Du Giai Giai trả lời, anh đã tắt điện thoại rồi xoay người lại, nhìn cô với ánh mắt đầy sự căm ghét, không còn chút kiên nhẫn. Giọng anh ta lạnh lùng, đáng sợ như quỷ dữ thời trung cổ hiện về: ‘Điều cô muốn, tôi sẽ cho cô toại nguyện! Tôi chính là quỷ dữ đấy! tôi sẽ ngồi tận hưởng có cả vợ lẫn thiếp. Nhưng tôi cũng cho cô biết, cô hãy tranh thủ lúc này tôi chưa thấy chán cô mà hãy làm được gì thì làm đi! Đợi đến lúc tôi chán cô rồi ngay đến ma quỷ cũng chẳng muốn nhìn cô đâu!”

Từng câu, từng từ lên xuống trầm bổng, giống như những viên đá lạnh đập thẳng vào người Trình Đoan Ngọ. Cô không còn cảm thấy đau đớn nữa, chỉ có điều, trái tim cô đang dần rơi xuống vực thẳm, từng chút, từng chút một rơi xuống tận đáy, cho đến khi không nhìn thấy nữa…