Hồ Đồ

Chương 31




Nỗi phiền muộn đã theo cô cả một ngày trời, nụ cười đau khổ của Du Đông cứ hiện lên trong đầu. Cảm giác tội lỗi khiến có bất lực. Cô rất muốn khóc, rất muốn rút ra, nhưng đối với Lục Ứng Khâm, đôi mắt cô lại trở nên khô khốc, không thể rơi lệ. Cửa sổ phòng khách mở to, gió đếm thổi vào làm lay động tấm rèm. Trình Đoan Ngọ đứng đón gió. Ngọn gió ấy thổi vào đối mắt đỏ hoe của cô nhưng nước mắt chẳng thể trào ra.

“Lục Ứng Khâm, nó đã chết rồi!” Khi nói câu đó, nét mặt cô đong đầy sự bị thương và tuyệt vọng, ánh mắt mệt mỏi tựa như chẳng còn một chút sức lực. Tình cảm mê người và cố chấp của người xưa thực sự đã biến mắt trong thế giới thực tại của cô rồi.

Biểu cảm đó của cô khiến Lục Ứng Khâm cảm thấy nhói đau, trong lồng ngực anh ta như có thứ gì đó đè nặng đến khó thở.

Anh ta không cam tâm, ben ra lệnh: “Tôi không cho phép! Cho dù nó đã chết thì cũng phải làm nó sống lại cho tôi! Nghe thấy chưa?”

“Tại sao lại là bây giờ?” Ánh mắt Trình Đoan Ngọ đầy oán giận, cô trách móc không chút nương tình: “Lúc bố tôi qua đời, lúc tôi cần nhất thì anh ta biến mất khỏi cuộc đời tôi, tôi bỏ qua sự tự tôn của mình để cầu xin anh, tôi trao tất cả cho anh nhưng anh vẫn đuổi tôi đi, lúc trên người tôi chỉ còn đúng chín trăm tệ, cố liều mạng sinh Đông Thiên, anh cũng không ở bên tôi, thậm chí… lúc đánh tôi, tại sao anh không thử nghĩ xem trái tim tôi đặt ở đâu?”

Quá khứ đau đớn đã đè nặng lên tuyến nước mắt của cô, nhưng giờ đây, cuối cùng cô cũng có cảm giác mắt mình ươn ướt. “Lục Ứng Khâm, trái tim tôi đối với anh như thế nào không phải là tôi không nhớ, mà là tôi không muốn nhớ.”

Cô không muốn nhớ, bởi vì mỗi mảnh vỡ của trái tim ấy đều khiến cô thấy nhục nhã và khó chịu. Cô cũng là con người, cũng có lòng tự trọng, cô không thể coi những tổn thương mà mình đã phải chịu đựng suốt thời gian qua như chưa hề xảy ra hoặc xóa bỏ nó một cách dễ dàng được. Anh ra đã đem đến cho cô quá nhiều tổn thương, đến nỗi cô không còn tin vào tình yêu nữa, làm sao cô có thể lại yêu anh ta được nữa đây? Nhưng điều đáng buồn nhất là, cả cuộc đời này, cô chỉ yêu mình anh ta, yêu đến mức chỉ còn lại một trái tim rỗng tếch.

Kết cục thì sao chứ? Cô không muốn nghĩ đến cái kết cục đó nữa.

Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, cô gắng ngăn dòng lệ đang chực trào nơi khóe mắt.

Lần đầu tiên Lục Ứng Khâm thành thực đối diện với phản ứng nguyên thủy nhất trong đáy lòng mình. Hình ảnh của Trình Đoan Ngọ đã vô tình trú ngụ trong tim anh ta từ lúc nào không hay. Cho dù anh ta có phản đối thế nào đi nữa thì sự thực là như vậy. Anh ta đối với cô, ban đầu là căm ghét, dần dần thấy không nỡ rồi quan tâm và cuối cùng đã trở thành những cảm xúc phức tạp và mâu thuẫn. Anh ta luôn muốn gặp cô, nhớ đến nỗi hằng đêm đều cảm thấy khó ngủ, muốn có được cô nhưng lại không dám thô bạo hơn, anh ta sợ làm cô bị thương, khiến cô vĩnh viễn không bao giờ mở cửa trái tim nữa. Anh ta chưa từng có tâm trạng thấp thỏm như vậy với bất cứ người phụ nữ nào. Anh ta dường như không còn là Lục Ứng Khâm nữa.

Anh ta biết sự uy hiếp, trói buộc của mình chỉ khiến cô ngày càng trở nên xa cách nhưng không thể không làm như thế. Cho dù cô luôn lạnh lùng với anh ta nhưng vẫn còn hơn anh ta không nhìn thấy cô, để cô đu theo người khác.

Lục Ứng Khâm chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này.

“Đoan Ngọ!” Lần đầu tiên anh ta gọi tên cô một cách thân thiết như vậy. “Quay lại đây!”

Vẻ mặt của Trình Đoan Ngọ vẫn chẳng có chút thay đổi, cô nhìn anh ta với ánh mắt phức tạp, cứ đứng im nhìn như vậy. Cuối cùng, anh ta đành tiến về phía cô.

Anh ta nhìn cô rất lâu, đôi mắt cô vừa dịu dàng vừa tình tế, làn da trắng nõn, nhưng ánh mắt lại trỗng rỗng đến đáng thương vẻ mặt cô vừa nghi hoặc lại vừa đề phòng giống như con thú nhỏ bị lạc đường. Lục Ứng Khâm thấy đau xót.

Nhìn đôi môi đỏ hồng của cô, anh ta bỗng có chút hoang mang, chợt nhớ hình như anh ta chưa từng hôn cô. Trước kia, anh ta không muốn, còn bây giờ anh ta không dám.

Lục Ứng Khâm cũng không biết dây thần kinh nào của mình bị đặt nhầm chỗ mà bỗng nhiên anh ta không muốn xóa đi tất cả quá khứ với cô. Anh ta muốn có được cô.

Anh ta tiến đến, bất ngờ hôn lên đôi môi mềm mại tựa cánh hoa của cô. Sự tiếp xúc mềm mại đó khiến anh ta ham muốn chiếm ngự.

Trình Đoan Ngọ chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hai mươi tư năm qua, chưa có người đàn ông nào hôn cô. Trước kia, cô cứ ngốc nghếch nhìn đôi môi của Lục Ứng Khâm rồi mơ tưởng nếu hôn lên đôi môi ấy thì sẽ có cảm giác kỳ diệu như thế nào. Nhưng sau này, đôi môi đó của Lục Ứng Khâm chỉ để nói ra những lời khiến cô bị tổn thương, cô không dám mơ tưởng đến điều đẹp đẽ ấy nữa.

Vậy mà lức này đây, Lục Ứng Khâm lại mất kiểm soát. Hành động của anh ta dịu dàng đến mức khiến cô thấy khó thở, cô gần như bị mê hoặc, hoảng hốt đến mức quên mắt việc đẩy anh ta ra. Đầu cô trống rỗng, chẳng còn nghĩ được điều gì nữa.

Lục Ứng Khâm dường như chưa thỏa mãn, bờ môi nhẹ nhàng chà xát môi cô, lưỡi bắt đầu len lỏi vào khoang miệng rồi mơn trớn lưỡi cô.

Lúc này, Trình Đoan Ngọ mới tỉnh táo lại. Lục Ứng Khâm nâng mặt cô lên rồi nhẹ nhàng hôn cô. Những ký ức lại ùa về, cô mở mắt thật to nhìn Lục Ứng Khâm toàn thân run rẩy, không biết nên phản ứng như thế nào.

Đột nhiên cô nắm chặt tay, cắn mạnh đầu lưỡi của Lục Ứng Khâm đang không ngừng xâm chiếm khoang miệng cô. Vì quá đau nên anh lập tức buông cô ra. Anh ta buông tay quá mạnh khiến cô lảo đảo, đứng không vững, vị máu tanh vẫn đọng cổ họng cô, lục phủ ngũ tạng của cô như muốn xổ hết ra ngoài. Cô chống tay vào tường, gần như không thể đứng lên được.

Không ngờ, cô phản ứng mạnh như vậy nhưng Lục Ứng Khâm không hề tức giận. Anh ta đưa tay lau máu trên khóe miệng mình, dương như vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc mảnh liệt vừa rồi. Anh ta mỉm cười, khóe miệng cong lên khiến khuôn mặt anh ta càng trở nên rạng rỡ.

Chưa bao giờ anh ta đối diện với Trình Đoan Ngọ với tâm trạng tốt như vậy. Trong khoảnh khắc ấy dường như có một thứ gì đó mơ hồ điều khiển anh ta không tự chủ mà nói: “Đoan Ngọ, đừng sợ anh! Từ hôm nay, trên thế giới này chỉ có gia đình ba người chúng ta mà thôi được không?”

“…”

Đó là lần đầu tiên Lục Ứng Khâm không rời xa cô. Anh ta ở lại cùng cô và Du Đông.

Trình Đoan Ngọ cũng không biết tại sao mình lại chấp nhận hành vi bừa bãi đó của anh ta.

Lúc ấy, Trình Đoan Ngọ ôm Đông Thiên đang ngủ say, còn Lục Ứng Khâm nằm sau lưng cô, anh ta rất thận trọng và dè dặt, không hề có hành động nào vượt qua giới hạn, anh ta chị đặt nhẹ tay lên eo cô mà thôi.

Cô không dám động đậy, chỉ cảm thấy cánh tay Lục Ứng Khâm giống như chiếc que hàn nóng khiến eo cô bỏng rát.

Cô cũng không biết tại sao mình lại thỏa hiệp với anh ta. Không cô nghe thấy Lục Ứng Khâm nói: “Đoan Ngọ, đừng sợ anh! Từ hôm nay, trên thế giới này chỉ có gia đình ba người chúng ta mà thôi, được không?”, cô bỗng cảm thấy vô cùng khao khát.

Cả thế giới chỉ còn lại ba người họ, có thể như thế không? Cô thực sự có thể coi như mọi việc chưa từng xảy ra, quên đi tất cả, nghĩ rằng thế giới này chỉ có ba người họ thôi không? Trình Đoan Ngọ mở tròn mắt, không dám nhắm lại. Cô sợ khi tỉnh lại, tất cả sẽ trở về như lúc ban đầu.

Ông trời ơi, xin hãy tha thứ cho sự yêu hèn và lòng tham làm của cô. Cô thực sự đã sống quá khổ sở rồi, cô không muốn tiếp tục đấu tranh nữa, đợi Đông Thiên lớn rồi, nó không cần đến cô nữa, cô nhất định sẽ đền tôi, cho dù có phải lấy đi mạng sống này. Còn lúc này, xin hãy tha thứ cho cô vì cô không có nguyên tắc trong thỏa hiệp, xin hãy tha thứ cho cô…

Thời gian chậm chạp trôi, sau ba,, bốn tiếng đồng hồ. Lục Ứng Khâm vẫn căng thẳng, hồi hộp lắng nghe tiếng thở đều đặn của Trình Đoan Ngọ và Đông Thiên. Cánh tay anh ta vẫn đặt nhẹ nhàng trên thắt lưng cô, không dám cử động, một nửa người tê dại.

Chưa bao giờ anh ta dè dặt và thận trọng như vậy.

Tư thế ngủ của Trình Đoan Ngọ và Đông Thiên giống hệt nhau, cứ cuộn tròn lại, bộ dáng run rẩy, đáng thương, Lục Ứng Khâm nhìn mà thấy đau đớn.

Anh ta không thể tưởng tượng được rốt cuộc mẹ con cô đã phải trải qua những gì mà biến thành như thế này dường như mỗi giây, mỗi phút đều cự tuyệt người khác theo bản năng, tự vệ theo bản năng, tự nhốt mình trong thế giới chỉ có hai người theo bản năng và dường như bất cứ ai cũng không thể vào được thế giới của họ.

Anh ta nhớ lại có lần đến trường đón Đông Thiên, cô giáo và mấy phụ huynh kể lại tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện cậu bé đánh nhau với mấy cậu bạn trong trường.

Trường của Đông Thiên là trường dành riêng cho con tầng lớp thượng lưu, bọn trẻ trong trường đều là con nhà giàu có, khá giả. Bữa trưa, những đứa trẻ kén ăn vứt thịt mỡ đầy ra bàn, Đông Thiên thấy lãng phí liền gắp ăn. Những đứa trẻ nhà giàu chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đó, cảm thấy vô cùng lạ lẫm, chúng thi nhau chế giễu cậu, cuối cùng vì quá kích động nên Đông Thiên mới xông vào đánh chúng.

Lúc ấy, Lục Ứng Khâm không cảm nhận được hết những điều ấy, giờ nghĩ lại, rốt cuộc hai mẹ con cô đã sống như thế nào mà một cậu bé mới sáu tuổi lại trở nên như vậy? Sau đó, anh ta có sai Quan Nghĩa đi điều tra Trình Đoan Ngọ nên hiểu được phần nào cuộc sống mấy năm qua của cô, nhưng lúc đó anh ta đang tức giận với sự xuất hiện đột ngột của thằng bé. Anh ta nghĩ sao người phụ nữ này lại có thể như vậy chứ? Lén lút sinh đứa con với anh ta rồi lại muốn cưới người khác.

Giờ nghĩ lại, cô cũng là vì bị cuộc sống dồn đến bước đường cùng mà thôi. Anh ta lúc nào cũng hùng hổ hăm dọa cô, nếu làm phép so sánh, những điều anh ta làm với cô bây giờ cũng không quá sợ với những gì cô đã làm với anh ta trước kia.

Điều mình không thích thì đừng làm với người khác. Anh ta cũng bắt đầu suy ngẫm.

Nghĩ như vậy, anh ta ôm cô, chặt hơn. TRình Đoan Ngọ đã ngủ rất say nên anh ta mới dám ôm cô. Nghĩ thế, anh ta lại cười đau khổ.

Trình Đoan Ngọ rất gầy tay chân đều rất dài, dáng người cũng thuộc dạng khá đẹp, nếu béo lên chút nữa thì có lẽ sẽ đẹp hơn nhiều.

Những năm qua, anh ta đã gặp dù loại phụ nữ nhưng vẫn cảm thấy chẳng ai có thể thay thế được vẻ đẹp của cô.

Lồng ngực anh ta cảm nhận được hơi ấm của Trình Đoan Ngọ, bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường. Anh ta muốn qua nên Trình Đoan Ngọ thấy khó chịu, cô khẽ vung tay anh ta ra. Lục Ứng Khâm tưởng là cô tỉnh giác nên vội vã buông tay, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Trình Đoan Ngọ chỉ khẽ vùng ra rồi lại nằm im. Lục Ứng Khâm căng thẳng đến mức tim đập tình thịch, một lúc sau mới dần bình tĩnh lại, đưa tay ra ôm cô. Lần này Trình Đoan Ngọ không vùng ra nữa.

Anh ta thở dài vẻ mệt mỏi, “Em nói xem, rốt cuộc anh phải làm thế nào với em đây?”



Cả đêm ấy, Trình Đoan Ngọ không hề ngủ. Đến nửa đêm, Lục Ứng Khâm nghĩ cô đã ngủ say nên mới dám ôm cô, hơi thở của anh ta choán hết mọi giác quan của cô, cô thấy căng thẳng đến mức không dám đông đậy. Hơi thở ấm áp của anh ta cứ phảng phất bên tai càng lúc càng gần, cô bỗng cảm thấy không thoải mái, người nổi da gà, lúc anh ta áp sát người cô, cô đã giãy ra theo bản năng.

Rồi lúc Lục Ứng Khâm vội vã buông tay, cô bỗng thấy trống vắng, trong lòng cũng trống trải, không hiểu tại sao lại như vậy. Cô không động đậy nữa, cũng không tỉnh dậy để vạch trần anh ta.

Một lúc sau, Lục Ứng Khâm lại áp sát.

Anh ta nói: “Em nói xem, rốt cuộc anh phải làm thế nào với em đây?”

Một câu than thở nhẹ nhàng nhưng thấm vào tận đáy lòng cô.

Trái tim mà cô luôn cho rằng cứng như sắt đã bỗng mềm đi, trong khoảnh khắc ấy, sự buồn bực, khó chịu bỗng dâng trào…