Cô xách làn váy thật lớn vào cửa, chưa kịp phản ứng đã bị anh đè lại, cả tấm lưng kề lên vách tường lạnh căm. Đường Duẫn nâng má cô bằng hai tay, trân quý vô vàn mà hôn xuống.
Tô Khởi nhắm mắt ôm lại anh. Trong đêm tối, hai bóng đen quấn quýt lấy nhau. Cần cổ trơn bóng và xương quai xanh mặc cho anh in đầy dấu hôn. Tô Khởi bị anh dụ dỗ mà ngứa ngáy trong lòng, song còn bận tâm tà váy vướng víu, nên đành rủ rỉ hối thúc.
"Vào phòng đi được không?"
Anh từ từ hôn xuống phía dưới, kế đó vén làn váy đen thẫm lên. Anh nửa quỳ xuống trước người cô, lần tay vào trong váy, ve vuốt dọc theo cẳng chân lên dần, cuối cùng tách hai chân ra một khoảng nhỏ.
Chiếc nơ lụa mong manh trên quần lót bị anh kéo đứt, dưới váy Tô Khởi trở nên trống hoác. Ngón tay đàn ông nhẹ nhàng xoa gò mu, Tô Khởi đè tay sát vào tường, cố nén không bật kêu.
Anh chưa từng dịu dàng thế này bao giờ. Anh vân vê hột le dần dần mạnh lên, vào thời khắc Tô Khởi bật giọng rên rỉ thì phủ môi lưỡi lên, thong thả liếm láp chồi non yếu ớt kia. Tô Khởi bấu chặt tà váy, "Đường Duẫn... anh đứng lên..."
Anh thấm ướt giữa hai chân cô bằng nước bọt, rồi rời ra một chốc. Ngón tay dời từ hột le đến bên môi âm hộ, mò tiếp đi xuống vuốt miệng hang. Nước bọt hoà lẫn vào dịch lỏng cô tiết ra, một mảng bóng loáng.
Tiếng anh truyền ra từ dưới váy, ẩn vẻ trêu chọc khác lạ: "Em đứng cho vững."
Giây kế, hai chân lại bị anh tách rộng ra thêm chút, Tô Khởi bấu ngón tay chặt vào tủ giày cao nửa người cạnh cửa, rên rỉ rì rầm, "Anh..."
Anh tiếp tục phủ chiếc lưỡi ướt nóng lên, liếm láp từ hột le sang môi âm hộ, kế đó đâm một ngón tay vào lỗ, thọc sâu rồi rút ra, quấy loạn vang lên tiếng nước lõm bõm.
Anh giống như đang hôn cô, hôn lên cặp môi bên dưới của cô, dịu dàng mơn trớn. Lại dần dần ra sức liếm mút khống chế nó, rồi ác độc mà cắn nhai hột le đỏ au sưng to, hết lần này tới lần khác, không chê phiền hà.
Tô Khởi sao chịu nổi kiểu này. Cô rên to không ngừng, cúi đầu xuống chỉ thấy làn váy phô trương càng phồng to, Đường Duẫn đang hôn lên nơi yếu ớt giữa hai chân cô, vô cùng động tình.
Anh rút môi lưỡi ra khỏi trong thoáng chốc. Mặc dù là một mảng đen kịt nhưng cũng cảm thấy được giữa hai chân cô đã ướt đẫm cả rồi. Anh lại đâm thêm ngón nữa vào trong, hai ngón tay thong thả đẩy đưa, bắt chước khi giao hợp.
"Ưm... Ư..."
Nghe cô rên khẽ trong cơn mê tình, Đường Duẫn lại hôn lên lần nữa, từ tốn cắn nhá, mút vào, đè ấn, rà lưỡi lên hột le đỏ ửng khát khao ấy. Ngón tay anh đâm vào lỗ mềm càng sâu hơn, nhanh hơn, ác hơn.
Một tiếng rên dài vang lên, cô dựa vào tường lên đỉnh lần đầu tiên trong đêm nay. Đường Duẫn cảm giác rõ mồn một được cái lỗ mà ngón tay anh đâm ra rút vào đang bất giác co thắt rồi mút mát. Song môi lưỡi anh chẳng dời di, mà thả chậm động tác lại, hôn lên khắp nơi để xoa dịu, kéo dài khoái cảm trong khoảnh khắc ấy cho cô.
Tiếng cô rên ngày một dồn dập, thi thoảng gọi anh "A Duẫn". Đường Duẫn rút ngón tay ra, cọ chất lỏng dính trên đó vào đùi trong của cô, sau đó lại liếm láp dịu dàng lên gò mu cho ướt nhẹp, khi rời khỏi còn không quên hôn thịt mềm trên hai chân cô, quyến luyến không nỡ đi.
Ham muốn giữa háng anh đã khó nhịn nổi nữa. Sau khi đứng lên bồng Tô Khởi vào phòng ngủ, anh tìm khoá kéo mãi một lúc. Tô Khởi cười trộm, tự cởi ra từ bên sườn. Trong chớp mắt thân váy bị anh tóm chặt, cởi cô sạch bách tức thì.
Áo sơmi trên người còn chưa cởi ra, anh nóng lòng, cởi quần ra trước, đẩy hai chân cô lên, ngay giây phút nhắm chuẩn thì cắm thẳng vào liền. Tô Khởi dang hai chân ra kẹp chặt hông anh. Đường Duẫn nhấn người, lút cán đâm vào trong cùng. Tay anh bóp chặt vú trắng mềm của cô vần vò không nương, cúi đầu xuống hôn sâu với cô.
"Ưm..."
Anh nhỏ nhen hết nói nổi, không quen nhìn cổ áo cô thấp tới cỡ này, lộ ra một phần ba bộ ngực, không biết bao nhiều người nhìn tới. Nghĩ như thế, bàn tay càng mạnh sức hơn, khiến Tô Khởi đập cho phát không chút khách sáo.
"Anh làm em đau đó... hưm... ưm."
Anh hất hông, dồn hết sức lực thúc vào rút ra, tựa như trừng trị, "Tối nay anh ghen lắm luôn..."
Tô Khởi xoay người đè anh xuống dưới, chủ động xoắn eo đón mời. Anh ở bên dưới, thư thả ve vuốt hai vú cô, bóp nắn thành đủ hình dạng, lại thỉnh thoảng đâm lên điểm G của cô, khiến Tô Khởi cào cấu ngực anh để lại vết.
Cô lên đỉnh rất nhanh, vùi vào trước người anh giả làm phường vô lại. Đường Duẫn thở dài, ấn đè cô xuống rồi lấy gối nằm lót dưới eo, quỳ tại thân dưới cô đè cứng hai chân cô lại, đâm vào rút ra hết sức phóng đãng.
Tối nay anh hưng phấn không ngờ được. Đối mặt bắn xong một lần rồi yên lặng chưa được mười phút, tay hãy còn mò mẫm ve vuốt khắp người cô, chẳng mấy chốc lại có hứng thú tiếp.
Anh hôn lên bờ lưng trần bóng mướt của cô, cho đến cặp mông mẩy trắng mơn mởn. Đầu tiên là tay trượt dọc theo khe hở đi xuống, cửa mình còn đang chảy ra chất lỏng đục dính, kế đó phủ người lên. Không màng tới Tô Khởi nhấc chân ra tiếp đón, anh xử được gọn hơ.
Anh là thứ dê cụ vô sỉ nhất xứ Cảng này, hôn hôn mấy cái là lấy lại sĩ khí, thêm nháy nữa.
Tô Khởi cảm giác eo bị anh đâm đau nhức, hai vú phủ đầy dấu ngón tay mờ mờ, bờ mông lại bị bắt phải nhếch lên, anh thúc vào như vũ bão.
"Anh cút đi được không? Đi kiếm người khác..."
Anh cắm thẳng vào, càng tiện bề đâm vào điểm G của cô hơn, lại kéo gối kê ra để đâm vào bằng thế nằm chồng. Đường Duẫn lẳng lặng cày bừa, tuyệt đối không than mệt. Còn không quên hôn sau tai và vai cổ cô, đưa cô lên đỉnh liên tục, tinh thần phục vụ hạng nhất.
Cuối cùng, lần thứ bao nhiêu không rõ trong tối nay, được kết thúc bằng một nụ hôn nồng nàn. Cô mệt đến lả người, kiểu tóc làm ba tiếng đồng hồ cũng sụp xuống thành một mớ hỗn độn, cô vùi vào ngực anh.
Son trên môi vẫn còn sót lại, cô hào phóng in một vết cho anh, tựa như tuyên bố rằng "Mi đã bị bắt làm tù binh".
Tay anh còn đang quấn vòng tóc cô, Tô Khởi rủ giọng hỏi: "Anh yêu em không?"
Đường Duẫn hừ một tiếng, "Anh yêu em tới chết. Anh mà có ngoại tình, em bắn một phát cho anh chết luôn được không."
Tô Khởi cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, ánh mắt đầy cao ngạo và khiêu khích, "Anh quyết hay em quyết?"
Lần làm tình đầu tiên vào hai năm trước, cả quá trình anh đều chèn ép đâm vào từ phía sau để bộc lộ sự chinh phục, còn phải gay gắt hỏi cô: "Em quyết hay tôi quyết?"
Ai ngờ được rằng, hai năm sau, anh nói yêu cô tới chết.
Còn nghi ngờ gì nữa, Tô Khởi là người thắng.
"Em."