Hồ Điệp Xuyên Hoa

Chương 73: C73: Chương 73




Thạch Đường Chuỷ, đường khẩu của Hoằng Xã. Sau khi đến nơi, Đường Duẫn thay chỗ Thái Tám Ngón, tự mình dụng hình. Anh bước lên trước nổ hai phát súng, phế đi hai chân của sát thủ, chặt đứt đường trốn chạy của hắn. Kế đó một Bạch chỉ phiến của Hoằng Xã, đã từng làm bác sĩ thú y, nhanh tay băng bó lại. A Chính với mấy mã tử chung quanh tới thở nhẹ cũng không dám thở, tiếng gào thét của sát thủ vang dội khắp ngóc ngách toà nhà.

Trợ tá* Lâm do biết nói tiếng Nhật, buộc phải buông con gái út còn chưa cai sữa, bị A Chính gọi tới làm phiên dịch viên tạm thời.

*gốc là 林师 (sư gia) – là một chức vụ cố vấn trong triều đình và quân sự thời cổ đại. Không biết từ nào thích hợp nên để tạm, mọi người có từ nào hay hơn thì góp ý nha.

Mà ngay khi Đường Duẫn nhìn đến tên sát thủ thì ngộ ra tức thời--- tên này không có khả năng là người cầm đầu của phái Nhộng đao.

Anh bỏ sót một điều, cao thủ Nhộng đao đam mê dung nhập nghệ thuật vào quá trình giết chóc, số nhát dao lưu lại càng nhiều, càng thể hiện được thực lực. Hơn nữa người cầm đầu lại là người đơn truyền xuất sắc nhất, không thể nào hạ chưa tới trăm nhát dao.

Nghĩ như thế, lại lần nữa bắt đầu hoài nghi Tô Khởi, bởi thuê sát thủ bình thường thì cô làm được.

Hai hôm nay vẫn cứ trôi qua trong sự dày vò giữa tin tưởng và nghi ngờ, giống như ù tai rồi choáng đầu, choáng đầu rồi lại ù tai, giày xéo vô cùng.

Đường Duẫn chọn một cây dao găm tinh xảo, cắt đứt gân tay của tên sát thủ. Hắn rống lên chửi rủa bằng tiếng Nhật, cơ mà Đường Duẫn không hiểu, coi như nghe quỷ kêu.

Trợ tá Lâm từng là Bạch chỉ phiến ở Hoằng Xã, đã rời khỏi giang hồ mười mấy năm, sống trong tháng ngày an nhàn dễ chịu, thấy cảnh đó thì mày nhíu chặt lại, không dằn nổi phải mở miệng.

"Thái Tử gia, ngài nhẹ tay thôi, tôi sợ máu."

Dao rớt lên nền đất, A Chính đá một tên côn đồ đi lên nhặt, kế đó kéo trợ tá Lâm ra xa chút.

Tên sát thủ Nhộng đao này không hề thua ở kĩ thuật, chỉ là một mình không bì nổi kẻ địch đông.

Hoằng Xã lùng sục truy tìm trên toàn Hồng Kông, bắt đầu từ đảo Hồng Kông và Cửu Long lan dần ra xung quanh. Tất cả bến tàu đã chuẩn bị sẵn sàng để kiểm soát nghiêm ngặt, một khi có kẻ khả nghi sẽ lập tức giải đi.

Lúc A Chính dẫn theo mấy tay đấm Hồng côn chạy tới nơi, quý ngài sát thủ đang dùng tiếng Anh để xác định thời gian trên vé tàu với tay bán vé lậu người Phillipine. Đao khách đánh hơi được sát khí, tức thì rút một cây dao ra khỏi giày ủng cao chạm đầu gối.

Nhìn kĩ thì thấy được mặt trên còn dính máu, không có gì bất ngờ thì hẳn là của Tô Khởi.

Song hoa hồng côn tay không vật lộn, bị ăn không biết bao nhiêu nhát, A Chính thiếu điều phải nổ súng, cũng may người đông thế mạnh, nên mới không để hắn chuồn mất.

Hiện giờ dây gân tay trái của sát thủ tiên sinh bị xử, hắn hãy còn cần bảo vệ một bàn tay, để một ngày trong tương lai còn có thể ngóc đầu trở lại. Cơ mà hắn không nghĩ tới thứ nghiêm trọng hơn chính là đôi chân có khả năng cao bị tàn phế kia.

Bô lô ba la tiếng Nhật một hồi dài, trợ tá Lâm nhíu chặt mày, quay qua nói với Đường Duẫn: "Chủ nhân là một phụ nữ người Nhật, thuận tay trái, hơn nữa trên cánh tay còn có hình xăm Bát Kỳ Đại Xà."

"Bát Kỳ Đại Xà?"

Trợ tá Lâm sắp xếp từ ngữ lại, "Rắn yêu tám đầu tám đuôi, thích ăn thịt trẻ em, dùng để răn đe con nít."

Đường Duẫn lại hỏi: "Sao xác định được là phụ nữ người Nhật?"

Trợ tá Lâm trao đổi với sát thủ xong thì đáp: "Lúc nói chuyện có giọng Kyoto."


"Giọng Kyoto?"

Trợ tá Lâm suy sụp, "Lão đại, chẳng lẽ cậu muốn một người Hồng Kông như tôi nói với cậu về giọng Nhật sao hả? Chỉ có thể chứng minh được người đó khả năng cao là sống ở Kyoto, còn có phải sinh ra lớn lên ở đó không ai mà nói chắc được."

Sắc mặt Đường Duẫn nghiêm nghị, ba manh mối này thoạt trông có tính định hướng rất cao, người hoàn toàn phù hợp nhất định rất ít. Nhưng kinh nghiệm xã đoàn lâu năm mách bảo với anh rằng: Nếu có người muốn cố ý đắp nặn một hình tượng như thế, thì cũng không phải việc gì khó như lên trời.

Đối với người đã rửa tay chậu vàng, Đường Duẫn không muốn làm người ta dính quá nhiều ánh máu. Anh không nấn ná thêm nữa, đích thân tiễn trợ tá Lâm ra cửa.

Hồi trẻ trợ tá Lâm đi theo chú Huy, nhỏ tuổi hơn chú Huy rất nhiều, nhưng dẫu sao thì cũng coi như một nửa trưởng bối của anh, "Thái Tử gia, coi như tôi cậy già lên mặt cũng được. Thời xưa có nói giặc đến đường cùng chớ truy, thời nay nói là chừa lại đường sống. Mấy năm nay Tam gia luôn chủ trương làm việc gì cũng cần có năm phần từ bi."

"Năm trước tiệc đầy tháng con gái út tôi, ổng tặng một tượng Phật Di Lặc bằng vàng ròng. Tôi biết từ nhỏ cậu nặng sát tâm, nói là chặt đứt hậu hoạn, bây giờ thôi thì coi như thay Tam gia tích âm đức, đừng có làm tàn nhẫn như vậy. Tại cứ hay nói "Nam đeo Quan Âm, nữ đeo Phật", không thì tôi đã tặng ngược lại cho cậu rồi."

"Chị dâu tự tay làm việc thiện biết bao nhiêu năm như vậy, tất cả đều là vì cậu hết. Tôi chuộc tội mười mấy năm, cho tới giờ trai gái đủ mặt hết, ông trời cũng là thấy tôi thành tâm nên mới tặng đó thôi. Cậu cũng tới tuổi rồi, tôi nghe nói cổ nhìn đẹp dữ lắm, làm việc cũng ổn thoả..."

Đường Duẫn nhét vào tay ông ta ba phong bao lì xì, "Trợ tá Lâm, ông cũng chịu nói ghê, không sợ khô miệng."

"Đây, lì xì cho tụi nhỏ, lì xì lấy lộc đầu năm, với tiền thù lao mới nãy của ông luôn."

Trợ tá Lâm lắc đầu, "Cậu nha, đã lên làm lão đại cả rồi."

Ông ấy chỉ lấy hai bao, ném trở lại một bao, nhất quyết không để Đường Duẫn lên mặt. Phất phất tay rồi ra cửa, cứ như thế chia tay.

Bắc Tử thì lại "khách khí lễ độ" mời một vị phiên dịch viên trẻ tuổi từ Trung Hoàn tới. Một người tinh anh cao to như thế, tới lúc thấy cảnh xã hội đen hành hình thì vẫn phải run lẩy bẩy rũ rượi cả người, Đường Duẫn "dịu dàng" vỗ bả vai anh ta.

"Phiên dịch đúng sự thật là được, tôi trả thêm phí tăng ca cho anh, Hoằng Xã làm ăn được lắm, tuyệt đối không có chuyện cắt lương quỵt tiền."

Tinh anh Trung Hoàn nghe xong còn run dữ dội hơn nữa. A Chính thiệt tình nhịn không nổi, che miệng cười trộm. Đường Duẫn giống như mọc mắt đằng sau lưng vậy, thẳng thừng nhấc chân đá cho một phát.

A Chính nín ngay.

Hôm đó tra đến khuya khoắt, sát thủ sắp chết tới nơi, Đường Duẫn rệu rã tinh thần dựa lưng vào tường, chừng như có thể ngất xỉu bất kì lúc nào, tinh anh tiếng Nhật cũng bắt đầu gà gật.

"Người này thật sự không biết thêm chi tiết gì nữa. Lão đại, người bị đánh sắp chết rồi, chuyện mà dính tới mạng người tôi không dám làm đâu."

Đường Duẫn tổng kết chi tiết: Phụ nữ người Nhật nói giọng Kyoto, thuận tay trái, cánh tay phải xăm Bát Kỳ Đại xà. Lần gặp mặt đó đối phương đeo kính râm, đưa một phần tiền đặt cọc vô cùng hậu hĩnh, rộng rãi hào phóng.

Ngoài ra còn có vài câu anh hỏi thêm: Trên trán có sẹo không, kiểu rất nhạt rất mờ ấy? Không có. Đối phương có phải có tóc đen dài, độ uốn cong rất rất nhẹ? Không phải, tóc ngắn.

Thời gian quá muộn, anh ra lệnh A Chính tự mình ở đường khẩu canh giữ. A Chính biết rõ sự tình nghiêm trọng, không dám rầy rà, còn sai Bắc Tử lái xe dùm Đường Duẫn, "Anh Duẫn, lẹ lẹ về ngủ đi, em sợ tự nhiên anh đột quỵ dữ lắm luôn."

Đường Duẫn lại muốn đá anh ta, "Bớt nói nhảm đi."


Trở lại phố Thanh Phong, dì giúp việc đã rời khỏi, chính anh cũng không rõ vì sao thời khắc này tâm trạng lại thả lỏng vô cùng, đặc biệt là khoảnh khắc bước vào cửa kia.

Thậm chí anh còn bụng dạ xấu xa nghĩ rằng: Dì giúp việc phải đi, hiện giờ hai tay cô gần như bị phế bỏ, không làm ăn được gì, lỡ nửa đêm dậy khát nước làm sao đây? Khát nước còn nhịn được, lỡ mắc vệ sinh đi kiểu gì đây?

Anh bước vào phòng ngủ trong tâm thế cười cợt, trên giường hơi loạn nhưng không thấy bóng người. Anh đi tìm một vòng, trong lòng chùng nặng xuống khi tìm được Tô Khởi đang ngã nằm trên đất cạnh mép giường gần cửa sổ.

Khỏi cần nhìn cũng biết, cánh tay đè ở dưới đã chảy máu thấm ướt ra ngoài vải băng, cô đã ngất đi mất. Nếu không phải Đường Duẫn biết tình hình thực tế của cánh tay, thì hẳn phải bị ảo giác là cô nàng này cắt cổ tay tự sát.

Gấp rút bế người lên, đã hai ngày hai đêm anh không ngủ, lần đầu tiên không dám lái xe, mà phải gọi taxi chạy tới bệnh viện.

Lần này không tới lượt Tô Khởi chọn, cô bị bắt buộc nằm viện. Cánh tay bị may lại lần nữa, khi thuốc gây tê cục bộ hết tác dụng, cơn đau miệng vết thương dấy lên làm cô thức dậy, đối mặt với chiếc đồng hồ hiển thị 3 giờ 30 phút sáng.

Đường Duẫn hơi dạng hai chân ra, dựa lên ghế đặt cạnh giường chợp mắt, tư thế thả lỏng, nhưng nhất định cổ đang bị vặn đau điếng.

Cô muốn kêu anh đi sô pha ngủ, nhưng giọng nói bị nghẹn tiếng khó nghe, tựa như một con ngỗng đang đợi bị làm thịt.

"A Duẫn..."

Đường Duẫn chợt mở bừng mắt, ngay giây phút ngẩng đầu thì nghe thấy tiếng vặn rốp rốp của xương cổ với bả vai. Anh càng nhíu mày chặt hơn, sau đó hơi nâng cô dậy tựa vào đầu giường, Tô Khởi hoàn toàn không cần ra sức, anh nắm eo cô với dưới nách là có thể làm được gọn hơ.

Mềm mỏng chưa được 30 giây, giọng điệu lại sặc mùi răn dạy: "Em làm cái gì đó? Quậy đòi tự sát hả?"

Anh nhắc tới khiến Tô Khởi tức thì quay về cảnh bi thương hãi hùng ban nãy. Dì giúp việc đi rồi thì cô chuẩn bị ngủ, không ngờ đột nhiên nhận được điện thoại từ Tây Cống gọi tới, là người "Anh họ" kia, lạnh lùng lại thẳng thừng mà trần thuật:

Cô Mao đã chết.

Từ cuối năm trước cô Mao đã bắt đầu rên đau thường xuyên vào nửa đêm, song không cho phép nói với Tô Khởi, vừa vào tháng 1 đã bắt đầu mong ngóng giao thừa cuối tháng có thể gặp được cô. Song ngặt nỗi Tô Khởi vì chuyện của Đường Hiệp Đình, hơn nữa đến tối trời đổ mưa to, không thể đi Tây Cống.

Anh họ không dám chậm trễ, muốn đưa cô Mao đi bệnh viện, nhưng cô Mao kiên quyết không chịu, bởi vì trên đời này bà đã là một người thực vật. Cô Mao đã chết vào cuối năm 1992, làm sao có thể xuất hiện ở bệnh viện được?

Cứ lần lữa mãi như thế, cho tới đêm qua, anh họ phát hiện bà nuốt hết số thuốc dự trữ trong nhà, miệng sùi bọt mép tử vong.

Đường Duẫn đứng bên giường bệnh, ôm người đang rơi lệ không thôi vào lòng. Cô chưa bao giờ ngoan ngoãn tựa vào ngực anh như thế, lại còn cả nỗi lòng đau thương giờ đây, càng thêm mềm yếu động lòng người.

Cô nhất thời không còn gai góc.

Đường Duẫn cứng đờ vỗ vỗ đầu cô, Tô Khởi lại khóc một lúc lâu nữa, tựa như khóc cho tới cạn nước mắt.

Cô biết, đây là báo ứng đầu tiên của cô, đã bắt đầu rồi. Cô Mao lo lắng mình sẽ trở thành phiền toái của Tô Khởi, nhưng lại bỏ qua việc bây giờ Tô Khởi cần bà bao nhiêu.

Đường Duẫn không biết cô Mao cụ thể là ai, thấy tình cảnh thế này chỉ có thể đoán được là một người xưa rất quan trọng, càng không dám hé răng.


Cô dần nguôi tâm trạng lại rồi dựa ra sau, nghiêng đầu không thèm dòm anh, nức nở nói: "Đường Duẫn, tôi thật sự hận chết anh, hận chết cả bọn mấy người."

Một người thật lòng yêu thương Tô Bảo Trân cuối cùng trên thế gian cũng biến mất trong mưa gió.

Anh chủ động vươn người tới, nâng mặt cô lên. Ánh mắt anh hằn đầy tơ máu, nhưng hiện lên sự nghiêm túc trước nay chưa từng có, nồng đậm nhu tình, ẩn sâu hối hận.

Còn Tô Khởi cùng nhìn lại chằm chằm, tựa như đang phóng dao găm ra không một tiếng động, nhìn anh đau đớn van cầu: "Để anh chăm sóc cho em, được không?"

Biết rõ rằng cô muốn cười khẩy, nhạo báng, Đường Duẫn liền hôn tới, có ý lấy lòng mà thấm ướt đôi môi cô, lại dịu dàng mút mút khoé môi. Anh áp má vào mặt cô, không cho Tô Khởi cơ hội mở miệng cự tuyệt dù chỉ một chút.

Tô Khởi chỉ cảm thấy đau thương lại đè nén, an lòng rồi trầm mê. Anh cứ như thế hoàn toàn bao bọc cô chặt lại, hai tay cô không động đậy được, cô không thể động được.

Hệt như người lặn lội đường xa nơi sa mạc gặp được ốc đảo, nơi đây tất nhiên không phải điểm cuối, chỉ là cô cần ngả lưng sửa sang lại, lên kế hoạch cho chặng đường tiếp theo.

Thái Tử gia tự biên tự diễn, vô nghĩa thật sự, anh rõ ràng đã ra quyết định, chỉ là thông báo cô cho đủ thủ tục thôi.

"Đợi vết thương em khỏi rồi, hai mình kết hôn."

"Anh điên rồi!" Ánh mắt Tô Khởi loé lên sự kinh hãi.

"Anh nghiêm túc trăm phần trăm."

"Anh cút ra xa một chút được không? Tôi gả cho một thằng ăn mày cũng không gả cho anh đâu."

Đường Duẫn cười giễu, "Anh cho em mượn gan nè, ngon em gả thử coi!"

Tô Khởi nghẹn họng, Đường Duẫn sờ lên sợi tóc trên trán cô, cúi đầu ngắm cô, ngữ khí trở nên nghiêm túc.

"Em cưới anh đã tính là gả thấp rồi, công chúa có tệ cỡ nào cũng không thể gả cho ăn mày được."

Anh gọi cô là công chúa, Tô Khởi cắn chặt răng, lảng tránh ánh mắt anh.

"Em muốn cười có đúng không?" Anh vạch trần không chút nương tình, lại dán sát tới hôn cô, miệng lải nhải lầm bầm không thôi.

"Anh kêu Bắc Tử đi Tây Cống một chuyến, hậu sự của a cô em giao hết cho nó xử lí, Bắc Tử làm việc em cứ việc an tâm. Đợi trời sáng rồi anh về núi Thái Bình, đích thân báo cho mẹ nghe quyết định kết hôn của mình."

"A Khởi, anh biết bản thân anh là một tên tồi tệ xấu xa, em coi như cho anh cơ hội chuộc tội đi. Anh sống thêm 50 năm, làm trâu làm ngựa cho em cưỡi 50 năm, em nói đông anh không đi tây, em nói một anh tuyệt đối không nói hai."

"Chuyện sát thủ anh không nên nghi ngờ em, anh nói xin lỗi em một vạn lần, xin lỗi em, xin lỗi em,..."

Tô Khởi lạnh lùng cất lời, "Anh nói xin lỗi thì nói cho đàng hoàng, đừng có hôn em có được không? Rồi dời cái móng heo trước ngực em ra chỗ khác."

Anh cười không biết xấu hổ, "Sorry nha Madam, nếu không phải tại cơ thể em không cho phép, anh bảo đảm còn hơn vậy nữa."

Tô Khởi trừng anh một cái, "Khỏi cần nói xin lỗi một vạn lần, bây giờ anh ra góc quỳ luôn được không, em không muốn nhìn anh cao hơn em."

Vô sỉ thăng cấp, mới vừa nói xong thì không tính --- anh không cho rằng vậy kêu là không tính, chỉ là thay đổi chiến thuật


Anh nói: "Hôm nay không hợp, lần sau quỳ bù cho em."

Cô tựa hồ như cảm nhận được gì đó, song vẫn chọn cách lảng tránh.

Tháng Hai năm 1995, Tô Khởi tham dự tổng cộng hai buổi tang lễ.

Lễ tang của cô Mao mang theo cảm giác mệnh số trì hoãn đã lâu, thì ra vụ tự sát miếu Thiên Hậu năm đó đã viết sẵn kết cục.

Nhớ lại mười mấy năm trước, có lần ở trường đua ngựa bên Happy Valley, cùng daddy mommy với ba mẹ nuôi coi đua ngựa. Cô xem mà không hiểu, thế là cùng Bảo San chạy một vòng ở ngoài làm dơ giày da. Cô Mao trong miệng thì rầy nhưng lại giúp hai cô bé lau chùi, hai cô bé nhỏ ngoác mồm cãi nhau xem cô Mao thương ai nhiều hơn...

Mưa nhỏ lất phất rơi, len vào mũi là mùi hương tươi mát sạch sẽ của bùn đất với cỏ xanh, mang đến ý nghĩa tựa như tái sinh.

Bắc Tử nâng một cây dù đen, Tô Khởi đứng ở bên dưới, quay đầu gục vào vai A Thi khóc đè nén, A Thi dịu dàng an ủi.

Đường Duẫn đến vào ngay lúc này.

Không để A Chính ra tay, anh tự mình dâng lên một bó hoa, hết sức thành kính mà khom người, cho đủ thể diện.

Đó là Thạch Úc vào đầu tháng hai năm 1995. Nhớ lại lần trước năm người ngồi ở phố Miếu ăn khuya, dường như đã qua mấy đời.

Sau đó trên đường về, Đường Duẫn thử mở lời, đề nghị đưa người nhà Tô Khởi dời ra nghĩa trang rộng hơn, nhận được cự tuyệt nằm trong dự kiến.

"Họ ở Tĩnh An Đường bên Bắc Giác đã ổn rồi, em không muốn động vào nữa."

Chung cư xây Tĩnh An Đường là đứng dưới danh nghĩa của Ôn Khiêm Lương, Đường Duẫn tất nhiên biết. Cô không chịu để Đường Duẫn hỗ trợ dời mộ, cứ như thể là để chừa lại đường lui, khiến trong lòng anh bất an.

Trên mặt thì không tỏ ý kiến, song ánh mắt thoáng lên vẻ sốt ruột, chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ về chuyện khác.

Lễ tang của Đường Hiệp Đình tổ chức vào cuối tháng hai, khi ấy Hồng Kông đã quang đãng từ lâu. Tên của Tô Khởi không có trên cáo phó, việc cô chịu tham dự là nằm ngoài dự đoán của Đường Duẫn.

Bà Đường vốn định thúc giục họ đăng kí kết hôn, Tô Khởi tính được là tháng hai không có ngày lành thích hợp, bà mới đành thôi. Cô xuất hiện cùng bà Đường, sau khi tế bái thì đến sảnh sau, cùng lắm là để gặp thân thích của Đường Trịnh Mẫn Nghi, còn khách lạ đều là Đường Duẫn tiếp.

Hắc bạch không thiếu.

Vì cái chết của Đường Hiệp Đình, Hoằng Tuyển khó tránh khỏi có chút lung lay không vững. Đường Duẫn dẫn vốn từ Trịnh thị rót vào, sau đó mở ra khu bất động sản mới ở Cửu Long. Sau khoảng suy thoái ngắn ngủi thì phồn vinh trở lại, có người hoài nghi là một đợt bong bóng sặc sỡ nhất thời, có người không tán đồng, người ta là phồn vinh thật mà.

Ngay khi Đường Hiệp Đình qua đời, Đường Trịnh Mẫn Nghi càng không còn hứng thú gì với chuyện làm ăn, vốn dĩ đã sớm tính toán giao toàn bộ cổ phần Trịnh thị cho Đường Duẫn, mấy năm nay cứ nấn ná hết lần này tới lần khác, bây giờ dứt khoát quyết định uỷ quyền.

Vào đêm, Đường Duẫn tâm sự với bà hồi lâu, cho rằng trên tay anh giờ chưa thể xem là sạch sẽ, không bằng giao cho Tô Khởi. Bà Đường chưa có ngốc tới mức này, tất nhiên không đồng ý. Đường Duẫn không ghìm được mà phân tích ưu-nhược điểm cùng bà. Sau cùng bà thật sự không lòng dạ lưu luyến gì nữa, nên vẫn là dời 30% vào tay Tô Khởi.

Không ngờ tới đứa con trai này của bà trong lòng vô cùng thông thấu, từng giờ từng phút không quên trù bị đường lui: Dù cho có một ngày Đường Duẫn anh gặp chuyện, cũng có thể bảo đảm cho Trịnh thị bình yên vô sự, mẹ và Tô Khởi bình yên vô sự.

Bà Đường không về biệt thự vịnh Nước Sâu nữa, định cư ở đỉnh núi Thái Bình.

Bà lần lượt thỉnh mấy tượng Phật về nhà, đêm ngày bầu bạn với mõ đỏ chuông xanh. Đường Duẫn im lặng với việc này, công việc lu bu, may thay có Tô Khởi hay qua bầu bạn với bà.

Mà Tô Khởi phát hiện, Long Bảy của Hoằng Xã biến mất đã lâu, nguyên lão cùng thế hệ với Đường Hiệp Đình hiện giờ chỉ còn sót lại mỗi ông ấy.

Đường Duẫn nói về chuyện này nhẹ tênh: Chú Long Bảy đích thân dẫn đàn em sang Nhật tìm người.