Nguyên nhân tử vong của Đường Hiệp Đình không hề là một đao trí mạng.
Trong quá trình giám định, pháp y bị tra tấn vô cùng. Trên thân ông trúng gần trăm nhát dao nông sâu khác nhau, cuối cùng chết do mất máu quá nhiều, thấm ướt khắp thảm lót trong từ đường, lúc tắt thở đang ghé lên cửa đưa lưng về phía bài vị của chư vị tiền bối Hoằng Xã. Sát thủ xong chuyện thì phất áo rời đi, một phiến lá cũng không dính thân.
Đường Duẫn đích thân tới nhà xác xem xét. Người hành tẩu giang hồ nghe nhiều thấy nhiều, kết hợp với phán đoán và phân tích của pháp y, đi đến kết luận: Là một loại đao pháp cổ xưa của Nhật --- Nhộng đao.
Thủ pháp giết người đề cao tính nghệ thuật. Sát thủ Nhộng đao cấp cao nhất có thể xuống tay mấy trăm nhát nhưng vẫn khiến người bị thương không chết, mãi cho đến khi cạn máu mà chết, suốt quá trình vô cùng thống khổ.
Cho đến nay cuối thế kỉ hai mươi, phái Nhộng đao gần như thất truyền, chỉ nghe nói thủ lĩnh đương nhiệm đang ẩn cư ở Heijo-kyo, không ai lần ra được tung tích cụ thể.
Trước hết, Đường Duẫn tất nhiên nghĩ đến Tô Khởi mới vừa đi Nhật không lâu, hoàn toàn có thể chắc chắn được chủ mưu sau lưng chính là cô. Nhưng anh để tay lên ngực tự hỏi, kẻ thù của Đường Hiệp Đình quá nhiều. Chưa nói tới Đường Duẫn anh muốn gặp mặt thủ lĩnh của Nhộng đao cũng không phải chuyện dễ, Tô Khởi làm sao có bản lĩnh thông thiên, nói thấy là thấy, còn mời được đối phương đến Hồng Kông.
Từ sở cảnh sát bước ra, Đường Duẫn ngồi bất động trong xe một lúc lâu, cả người tựa lưng ra sau như hết hơi hết sức. Đầu tháng anh còn đang tội nghiệp Ôn Khiêm Lương, bây giờ tới phiên mình bị dày vò: Đường Hiệp Đình gặp chuyện, làm sao giải thích với Đường Trịnh Mẫn Nghi đây?
Dù hôm nay không nói, tin tức cũng không giấu mãi nổi. Bà Đường trai giới ba ngày, ngày mai nhất định xuống núi.
Thật mong kẻ chết là chính mình mà, như vậy với mọi người đều tốt. Đường Duẫn nghĩ thế.
Biệt thự nhà họ Đường bị cảnh sát vây quanh, tổ trọng án đặc biệt mời chuyên gia đến phá án, Đường Duẫn không tỏ thái độ gì, thây kệ nó.
Mà mấy tay anh chị Hoằng Xã hôm qua vừa tuyên bố rửa tay chậu vàng, làm việc văn minh chợt ùa ra phố, kiêu căng ngạo mạn không tả nổi. Bất kì nơi nào khi nào cũng có thể bắt gặp một tay đấm thuê mặc nguyên cây đen, mặt cũng âm u không kém, quần chúng thấy thế vội vàng giải tán, nhanh nhanh về nhà.
Cứ đùa, lão đại Hoằng Xã Đường Hiệp Đình chết li kì, hung thủ lại là một đao khách truyền kì như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, bất kể là Hoằng Xã hay cảnh sát đều dàn quân trên diện rộng. Khung cảnh hoành tráng, tình tiết li kì, có thể viết vào kịch bản phim của Vương Gia Vệ, "Đông Tà Tây Độc chi Thiên Sứ Sa Đoạ" bắt tay vào quay ngay.
Mùng Một đầu năm, suốt một ngày khi xảy ra chuyện, ngoại trừ gọi cú điện thoại chất vấn Tô Khởi kia ra, Đường Duẫn không nói gì thêm.
Tim Tô Khởi run lên vì tiếng "Tô Bảo Trân" kia. Cô không phải người chết, cô cảm nhận được cảm xúc phức tạp trong đó, cảm nhận được sát khí, hối hận, và cả yêu mà chẳng đặng. Từ đầu chí cuối, cô thông suốt một chút: Hai năm nay dây dưa không rõ với Đường Duẫn, ai không thương cảm cho được?
Nhưng không có cách nào, quan hệ của họ kể từ khi bắt đầu đã viết sẵn kết cục. Mà tiến độ của đời cô đã đi tới 80%, sẽ kết thúc mau thôi.
Kết thúc tương đương với giải thoát.
Đường Duẫn có tình, cho nên để cho cô thời gian chạy trốn. Hoặc nên nói là anh quá tự tin, tự nhận là dù cho cô thời gian một ngày cũng không thoát nổi Ngũ Chỉ Sơn* của anh, việc cấp bách là bắt được tên sát thủ Nhộng đao kia.
*Ý nói ngọn núi có hình bàn tay năm ngón, giống như Tôn Ngộ Không bị tóm trong tay Phật Tổ.
Tô Khởi cũng có tình như thế. Cô là chị dâu ân ái không rời với Thái Tử gia Hoằng Xã, giờ phút này cô nên làm gì, thì nhất định phải đi làm cái đó.
A Thi gấp rút chạy tới hộp đêm Tiên Đô. Lão đại cấp cao nhất đã qua đời, địa bàn khắp nơi của Hoằng Xã cần có người phụ trách trấn trụ, tay đấm Hồng Côn đã tới chỗ vào vị trí, một khi có đứa nào giành địa bàn thì không chút nương tay.
Còn Tô Khởi bắt taxi đến bến phà, Đường Duẫn nhận được tin báo từ người đi theo cô, vẻ mặt anh càng lạnh lùng.
"Để cổ đi."
Mùng Hai đầu năm, tin Đường Hiệp Đình chết đăng báo sáng sớm. Trời còn chưa hửng sáng Đường Duẫn đã đi Đại Dữ Sơn--- đón bà Đường về nhà.
Anh chẳng ngờ tới rằng, người đỡ bà Đường ra khỏi cửa phòng nghỉ lại là Tô Khởi. Hai mắt bà Đường sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt, cố giữ lấy chút thể diện cuối cùng để từ biệt trụ trì.
Nhân lúc trụ trì cùng bà Đường ngồi thiền trấn an tinh thần, Đường Duẫn lôi Tô Khởi vào phòng nghỉ, tránh mặt người khác.
Tô Khởi chưa kịp phản ứng thì đã bị anh ấn lên mặt tường chùa miếu lạnh băng thô ráp. Ngay kế đó vai va vào tường đau đến nhất thời mất hết cảm giác.
Mà Đường Duẫn dùng một tay bóp lấy cổ cô dễ dàng, hổ khẩu từ từ siết chặt, siết chặt dần. Khi sắp đứt hơi, Tô Khởi gồng mình giãy giụa, cô không thể chết được.
Chợt bừng tỉnh trong phút chốc, thì ra lần trước Đường Duẫn đã muốn giết cô. Cô chủ động dụ dỗ, bị anh đè cổ lại trong suốt cuộc mây mưa là một trò tình thú dễ chịu lại dịu dàng, nhưng giờ phút này đây, anh thật sự muốn cô chết.
"Em lại đang làm gì nữa?"
Anh bực vô cùng, vừa đau thương vừa bực dọc, vì sao cô cứ luôn không ra bài theo kịch bản?
Tô Khởi siết chặt cổ tay anh khi vẫn đang giãy giụa. Đường Duẫn tựa như đang đè bẹp một con trùng gần chết, đoạn bỗng buông tay ra, để cho cô thở lấy một hơi trước giây phút nghẹt thở cuối cùng.
"Em... khụ khụ... em nói chuyện này... chuyện này... không liên quan tới em... khụ... anh tin..."
"Tôi tin cái con mẹ em đó."
Đường Duẫn nhấc cổ áo cô lên, hôm nay cô cũng mặc một cây đen, áo khoác ngoài bằng len Cashmere. Giờ phút này đây anh hận chết màu đen, vốn là một sắc tối hợp với đủ mọi kiểu dáng mà anh từng thích nhất, nhưng sắp tới đây nhìn chỗ nào cũng đều là đen, nhìn mãi mà muốn nhàm.
"Chờ bắt được tên sát thủ Nhộng đao đó rồi, tự tay tôi tiễn các người lên đường."
Anh xoay người đi ngay, Tô Khởi nằm liệt người trên đất, thanh âm ngậm ngùi bi thống, gào rống gọi anh: "Đường Duẫn!"
Đường Duẫn hơi dừng bước, quay đầu cười lạnh, "Đừng diễn, trò chơi kết thúc."
Khoảnh khắc anh bước qua ngạch cửa, cô vẫn còn đang "Diễn kịch".
"Không bằng bây giờ anh giết tôi luôn đi thôi..."
Suýt nữa thôi anh phải đầu quân mà cho là: không phải cô, thật sự không phải cô.
Nhìn kìa, cô khóc lóc thảm thiết nhường ấy, dường như là thật sự bị Đường Duẫn vứt bỏ. Cô đáng thương quá, công chúa cao cao tại thượng đã chật vật như thế bao giờ?
Đường Trịnh Mẫn Nghi thấy Đường Duẫn ra tới một mình, đưa mắt sang tỏ vẻ nghi vấn. Đường Duẫn nghĩ đến Đường Hiệp Đình cũng không nhiều lời với bà về việc xã đoàn, bèn ngay lập tức quyết định che giấu.
Thế nên anh nói: "Cãi nhau thôi, cổ sẽ tự về."
Bà Đường không nói gì thêm nữa, khi xuống núi rồi còn không quên ngoảnh lại nhìn. Bà thật sự không còn lòng dạ nào để nhúng tay vào chuuyện tình cảm của Đường Duẫn, nhưng khi lên xe rồi vẫn chỉ bảo vài câu: "Sáng sớm hôm qua A Khởi đã lên núi rồi. Cảm xúc của mẹ không ổn lắm, con bé bầu bạn với mẹ bên giường cả đêm không ngủ. A Duẫn, phải học cách tích phúc."
Thì ra hiện giờ bà Đường trông có vẻ bình tĩnh thong dong như thế, là bởi hôm qua đã suy sụp cả ngày. Mà anh bởi vì chuyện bên ngoài, bởi vì trốn tránh mà không thể ở bên cạnh bà. Trong nháy mắt không còn nghĩ ngợi gì về Tô Khởi nữa, ngược lại là áy náy với mẹ mình.
Anh nghiêng người qua, chủ động ôm lấy bà Đường. Bà há hốc, kế đó nước mắt chảy giàn giụa, toàn bộ thấm vào đầu vai Đường Duẫn.
Giọng Đường Duẫn run rẩy, "Mẹ..."
Lần đầu tiên anh gọi bà như vậy, chính miệng gọi ngay trước mặt bà, vào sau ngày chồng qua đời, không khỏi quá trễ lại quá đau thương. Đường Trịnh Mẫn Nghi gào khóc không hề kiêng kị gì, không màng tới mặt mũi.
"Mẹ ơi... Xin lỗi, con có lỗi với mẹ, có lỗi với ba, người đáng chết nhất chính là con."
Đường Trịnh Mẫn Nghi quờ quạng ôm anh lại, lắc đầu liên tục,"Là ba mẹ có lỗi với con. Nếu có thể chọn, nếu... Con không nên trở thành thế này."
Đường Duẫn không kiềm nổi mà đỏ mắt, nghĩ rằng đời người nào có "nếu như" chứ. Chỉ có thể đổ lỗi cho chính anh tỉnh ngộ quá trễ, trì hoãn phung phí hơn 20 năm với cha mẹ mình, nhớ đến quá khứ chỉ là một cuộn chỉ rối.
Đường Duẫn nói: "Yên tâm, con trai mẹ năm nay đã hai mươi tám rồi, bất luận là Hoằng Xã hay là Hoằng Tuyển, sau này con đều sẽ gánh vác hết."
"Mẹ, còn có Trịnh thị của mẹ, mẹ hãy tin con sẽ chăm sóc tốt cho mẹ."
Bà Đường gật đầu. Đường Duẫn đã ghìm lại ý khóc, ánh mắt anh chợt lạnh lùng hơn: "Cảnh sát không đáng tin, con phái người truy tìm hung thủ, đã có được manh mối, mấy việc này cứ giao hết cho con."
Bà Đường đã gào khóc hồi lâu, nên tài xế cứ lần lữa mãi không dám lên xe. Mãi đến cuối bà hoàn toàn tắt tiếng, tinh thần cũng trở nên rệu rã.
Trước khi chợp mắt còn không quên dặn dò: "Anh Đình mà nhìn thấy được con có thể cáng đáng, thì ở dưới chín suối cũng an lòng. Còn mẹ lại tha thiết trông mong thêm một điều nữa là con sớm ngày thành gia, A Khởi không rời không bỏ, sau khi trải qua sóng gió cùng con thì đã khác hẳn..."
Ánh mắt Đường Duẫn nặng nề, anh ôm bà tựa lên vai, không tỏ ý kiến.
Đường Duẫn thẳng thừng kêu tài xế chạy lên đỉnh núi Thái Bình, ở đó có một khu bất động sản đứng tên bà Đường. Buổi chiều, trời vẫn âm u như cũ, không biết đến chừng nào có thể quang đãng lại. Đường Trịnh Mẫn Nghi ngồi một mình thẫn thờ trong vườn hoa hồi lâu, bóng dáng đìu hiu, Đường Duẫn không dám tiến đến.
Anh lo rằng mình mà tới gần thì cũng yếu ớt theo luôn, không bằng quay về phòng vùi đầu ngủ, tiếp theo đây chuyện sẽ càng ngày càng nhiều, anh tuyệt đối không thể ngã xuống được.
Ngay lúc này A Chính bỗng gọi tới, ngữ khí nóng vội.
"Anh Duẫn, chị dâu xảy ra chuyện rồi, đang ở bệnh viện Dưỡng Hoà."
Đường Duẫn tỉnh táo tức thì, nhưng trong đầu lại đầy nghi hoặc không lời giải đáp.
Tại bệnh viện Dưỡng Hoà, A Chính canh giữ ở ngoài phòng khám bệnh. Đường Duẫn nhìn từ ngoài cửa sổ vào, màn che màu xanh nhạt kéo lại kín mít, không thấy được người.
A Chính hạ giọng kể lại: "Chị dâu đi shoppng ở quảng trường Trí Địa*, xách theo mấy túi đồ tới bãi đậu xe thì gặp được một người bạn, nhìn có vẻ là dân đi làm ở Trung Hoàn. Bãi đậu xe trống trải, mấy anh em đi theo chị dâu đứng cách quá xa, ngay kế đó là chỉ bị chém liền, hên là chạy tới nơi kịp thời, không thôi chỉ sợ là cùng một kết cục với Tam gia."
*tên tiếng anh Landmark – là một khu mua sắm phức hợp tiêu biểu ở Hồng Kông.
"Cổ sao rồi?"
"Nhộng đao ra tay nhanh lắm, xảy ra trong vòng mấy giây thôi. Hai tay của chỉ đầy vết dao sâu hoắm, đang được khâu lại."
Nhìn ra được Đường Duẫn nhíu mày càng sâu, A Chính từ từ ỉu xìu giọng, "Người chạy... bữa nay chị dâu mặc nguyên bộ đồ trắng, cả người máu me không, tình trạng quá thảm, mấy đứa đi theo không dám chậm trễ, nên vẫn là đưa người tới bệnh viện trước."
Đường Duẫn ngồi xuống băng ghế trống, mãi cũng không nói tiếng nào. A Chính thấy vậy cũng không dám ho he.
Hành lang tĩnh lặng, nhưng trong đầu anh hỗn loạn. Gần hai ngày không ngủ giấc nào, bây giờ tai đã bắt đầu ù.
Cho nên Tô Bảo Trân, chẳng lẽ thật sự không phải em?
A Chính lại đưa mấy túi đồ Tô Khởi làm rơi tới để bên chân Đường Duẫn. Anh nhìn logo nhãn hiệu trên túi giấy, đoạn khom người lật nhìn.
Không ngoại lệ, toàn là quần áo trắng đen nhạt màu, còn có vài món nhìn là biết ngay kích cỡ và phong cách yêu thích của bà Đường. Cô có tâm vô cùng, ngược lại đứa con trai là anh đây hoàn toàn không nhớ tới.
Cửa phòng khám bệnh đột nhiên mở ra, Tô Khởi thong dong bước ra. Y tá bưng ống tay áo bị cắt cùng với rác thải y tế chứa mấy dụng xử lí vết thương, lướt qua bên người Đường Duẫn. Anh liếc mắt một cái liền biết tình trạng thảm thiết cỡ nào.
Sắc mặt Tô Khởi tái mét, trên trán đầy mồ hôi, cô nhìn anh rồi gồng mình cười khổ một cái.
Đường Duẫn hiển nhiên đã có chút lưỡng lự. Anh thừa nhận nỗi xót xa vùi sâu đáy lòng đã bắt đầu lan tràn, phút chốc đó thiếu nước nặn chính mình thành tượng đồng quỳ gối sám hối.
Tuy rằng mấy ngày này hôm nào cũng cần thay băng, ở bệnh viện quan sát hai ngày là tốt nhất, song Tô Khởi vẫn từ chối nằm viện. Đường Duẫn đợi A Chính thanh toán hoá đơn rồi lấy thuốc, sau đó lặng lẽ nói với anh ta về phố Thanh Phong. Tô Khởi nghe thấy cả, ra vẻ bị điếc.
Trên xe, tính luôn cả tài xế thì ngồi đầy bốn người. Dọc đường đi không một ai chủ động mở miệng. Khi xuống xe, Đường Duẫn lạnh lùng nhìn Tô Khởi hết sức cẩn thận nhích người, phòng ngừa đụng tới miệng vết thương, sắc mặt anh càng căng thẳng.
Anh hạ giọng nói mấy câu với A Chính, nhận lấy đồ Tô Khởi mua, rồi lặng lẽ đuổi theo bà chị dâu đang cắm đầu đi đằng trước, bỏ xa anh hơn mười mét.
"Đi lẹ như vậy gấp đi đầu thai hả?"
"Đúng rồi, đi gặp ông già anh, dù sao mới nãy cũng nhém chết mà."
Sắc mặt Đường Duẫn ánh lên chút hung tợn cùng mất bình tĩnh, nhưng vẫn cố kìm lại, "Mới nãy xảy ra chuyện gì?"
"Tôi với sát thủ chia phần không đều, giết lão đại của Hoằng Xã rồi xâu xé nhau, vừa lòng anh chưa?"
Anh đưa tay lên đánh đầu cô, "Tô Bảo Trân, nói thật coi."
Tô Khởi thất thần vì tiếng gọi "Tô Bảo Trân", sau đó nhẹ giọng lại, "Anh kêu anh em Hoằng Xã canh ở bến cảng, theo tôi phân tích thì người đó không phải dân Hồng Kông, cụ thể là ở đâu thì tôi không rõ, nhưng bây giờ khả năng cao là tên đó rời Cảng bằng đường thuỷ."
Đường Duẫn trầm mặc, Tô Khởi nói tiếp, "Lúc Ôn sinh đi có giới thiệu một trợ lí cao cấp cho tôi, Phùng Cảnh Sinh, tên tiếng anh là Billie, anh cứ việc tra. Ở bãi đậu xe dưới tầng hầm tôi tình cờ gặp ảnh. Ảnh đi rồi thì tôi phát hiện có một người nam mang ủng hành tung khả nghi, trạng thái suy sút nhưng rất nặng sát khí, nên mới đi qua đó..."
Đường Duẫn hừ khẩy cất lời, "Em cũng thật lòng thật dạ ghê, Ôn sinh để lại trợ thủ tinh anh cho em, muốn thể hiện hai người tình cảm sâu đậm tới cỡ nào?"
Tô Khởi đè giọng chửi anh "Dở hơi", hai người đứng lì ở cửa một lúc lâu, đều đang đợi đối phương mở cửa. Cánh tay cô không động đậy được, nên bèn nhấc chân đá Đường Duẫn một cái.
"Chỉ biết ghen tuông, anh đợi tôi dùng miệng mở cửa dùm anh à?"
Đường Duẫn rủa thầm một tiếng, yên lặng móc chìa khoá ra.
Sau khi vào cửa Tô Khởi muốn rót cốc nước, Đường Duẫn thấy tình trạng nửa phế của cô nên lặng thinh hỗ trợ, tự tay nâng cốc nước đến bên miệng cô luôn. Tô Khởi nhíu mày nhận ơn -- động tác của anh tuyệt đối không mềm mỏng gi, mà cả đời này cô cũng không bao giờ uống nước kiểu "cơ khát" nhường này.
Đường Duẫn lại nói: "Em chắc chắn là em theo đuôi hắn, chứ không phải là hắn theo đuôi em?"
Khác biệt quá lớn, Tô Khởi nghe ra được. Cô liếc anh lạnh căm, "Anh không tin thì giết tôi liền đi, bây giờ anh biết hết cả rồi, tôi tồn tại có ý nghĩa gì nữa?"
Đường Duẫn cất giọng trào phúng, càng giống tự giễu hơn, "Tô Bảo Trân, đối với em, tồn tại chính là hận thù vô tận, một chút tình yêu cũng không có?
Không thể phủ nhận, anh là ác nhân đệ nhất xứ Cảng. Nhưng chỉ là, giờ này phút này bỏ qua thân phận đó, chỉ vì mỗi chữ "tình" này mà quặn lòng khổ đau: Hai năm bên nhau, chẳng lẽ từ đầu đến cuối tim cô đều như sỏi đá.
Ban đầu Tô Khởi còn quật cường nhìn thẳng vào anh, nghe thấy thế rồi dịch mắt đi.
Đường Duẫn truy vấn: "Là hoàn toàn không yêu, hay vẫn là không thể yêu?"
Cô liều mình phản kích: "Vậy còn anh? Anh đã sớm biết chuyện còn giấu tôi, anh đang sợ cái gì?"
Đường Duẫn hơi lên giọng, thản nhiên thừa nhận: "Phải, anh đã sớm biết, anh sợ hãi."
Tô Khởi cười khẩy, ngồi trên sô pha ngẩng đầu nhìn anh, "Ba của anh chết là trừng phạt đúng tội."
"Em im đi!"
"Đường Duẫn, đừng có ở trước mặt tôi diễn cảnh cha con tình thâm, anh làm tôi buồn nôn."
Đường Duẫn thừa nhận, khi ngửa bài, thẳng thắn nói chuyện với cô, anh thấy hổ thẹn. Bỏi vì bắt đầu từ thời khắc cha mẹ và em gái cô qua đời, anh đã định sẵn không thể đứng ngang hàng nói chuyện với cô, anh thấp hơn cô một bậc.
"Anh đối với em không tốt sao?" Còn có nửa câu sau chưa nói ra miệng: Anh chưa bao giờ thích một người nào như thế.
"Tốt chứ, Thái Tử gia, anh tốt với tôi vô cùng." Nụ cười trên mặt Tô Khởi càng tươi mà cũng càng chua chát, cô không biết sao mình lại muốn cười đến thế: "Nên Đường Hiệp Đình là tôi giết đó, nhưng anh không được phép giết tôi, tôi sẽ đối tối với anh, tôi bên anh cả đời, không rời không bỏ."
"Đây có phải là tình yêu anh muốn không? Năm nay anh mấy tuổi hả? Anh không thấy nó rẻ mạt sao?"
"Anh xin lỗi." Anh đột ngột nói câu như thế.
Tô Khởi mãi cũng không bình tĩnh được, "Anh nói gì vậy?"
"Anh xin lỗi em."
Cô mạnh tay chộp lấy cốc thuỷ tinh kia chọi về phía anh, không rảnh bận tâm cánh tay có rỉ máu hay không, đau đớn thế nào, cô gào lên đứt ruột đứt gan: "Đường Duẫn! Sao anh không đi chết đi! Đã tám năm rồi, anh nói xin lỗi tôi, daddy mommy với Bảo San của tôi làm sao sống lại đây?"
Anh tựa như đã mất hết lí trí, đi đến sô pha, cơ hồ sắp quỳ gối bên chân cô, "Quá khứ anh không chọn được, bây giờ anh cho em chọn."
Mâm đựng trái cây trên bàn trà có gác một cây dao gọt hoa quả, Đường Duẫn rút vỏ dao ra đưa vào tay cô, "Đây, em giết anh đi."
Tay Tô Khởi run cầm cập không thôi, chính cô cũng không biết nguyên nhân là sợ hãi hay là đau đớn, "Giết người phạm pháp, tại sao tôi phải học theo mấy người chứ, anh cút ngay!"
Anh nâng tay đỡ hai má cô, lạnh lẽo như băng, giống như trái tim cô vậy.
Anh thậm chí muốn bật khóc, anh nói: "A Khởi, anh thật lòng thích em mà..."
"Tô Bảo Trân." Cô nói sự thật, cố ra vẻ lãnh đạm.
Đường Duẫn lắc đầu, "Bảo Trân là của họ mà, A Khởi là của anh."
Trong phút chốc, trái tim cô co chặt lại, Tô Khởi nghi ngờ mình thấy nước mắt ma quỷ. Không màng tới đường chỉ khâu vết thương có bị đứt hay không, cô dứt khoá vung tay tán vào mặt anh.
Đường Duẫn bị ù tai đã lâu, sau khi nhận trọn cái bạt tai thì đầu đau muốn nứt, song vẫn ngước lên nhìn cô, nói những lời tự mình đa tình một cách dõng dạc.
"Em thích anh đúng không? Lúc em cần anh anh đều xuất hiện, Ôn Khiêm Lương có làm được không?"
"Em giúp anh lấy lòng ba, chăm sóc mẹ, em là sinh viên giỏi của đại học Hồng Kông mà, ở Hoằng Tuyển cũng giúp anh rất nhiều, em thật lòng ra sức."
Anh còn muốn nói tiếp, nhưng bị điện thoại cắt ngang. A Chính không đợi anh mở lời liền kích động báo cáo: "Bắt được sát thủ rồi! Ở Thượng Hoàn, là người Nhật, Thái Tám Ngón đã tra tấn."
Cổ họng Đường Duẫn nhúc nhích, cố ghìm giọng cất lời: "Lát nữa tao qua tới."
Nói xong thì cúp máy, chặn ngang câu "Anh Duẫn sao anh khóc vậy" mà A Chính sắp buột miệng.
Tô Khởi đương nhiên nghe thấy, lạnh lùng nhìn anh, thấy anh vẫn quỳ trên đất như trước, dáng vẻ chật vật.
Anh bĩnh tĩnh hơn nhiều, "Anh hỏi em lần cuối cùng, chuyện này có phần của em không?"
Tô Khởi cười lạnh, "Cút."
Anh bỗng đứng phắt dậy, chống gối lên sô pha, tay đỡ lấy đầu cô. Tô Khởi không kịp phản ứng gì đã bị anh đè xuống kiss một cái thật sâu, hết sức triền miên, lại như hôn từ biệt.
Ngay giây phút đó Đường Duẫn đã quyết ý: Chỉ cần chuyện này không liên quan đến cô, anh phải cưới cô ngay lập tức. Cô không đồng ý, anh nhốt cô cả đời, hàng đêm gối súng cũng không hề gì.
Tô Khởi nhìn theo anh đi đến cửa, nghe anh để lại hai câu cuối cùng.
"Đừng có nhúc nhích cánh tay nữa, A Thi phải canh bên phố Bát Lan, anh gọi người làm Phi qua."
"A Khởi, hôm qua anh kêu em Tô Bảo Trân, sao em lại không đi? Mà cứ phải quay lại."
Tô Khởi nói: "Anh phiền quá, câm mồm."