Hồ Điệp Xuyên Hoa

Chương 7: C7: Chương 7




Tô Khởi lạnh giọng chửi anh: "Đồ dê cụ."

Anh cười, túm áo cô lên cởi ra, trơn tru như anh cởi áo của bản thân đêm đó.

Anh đẩy áo lót ra rồi vùi đầu vào bầu ngực, chứng minh biệt hiệu cô mới tặng cho. Một tay nắm chặt vú trái, bên còn lại thì ngậm lấy, phải phục vụ cả đôi mới công bằng. Tô Khởi thở càng thêm nặng, căng thẳng bủa vây, khó tránh có hơi thất thần.

"Em sinh ra kiểu gì thế, trắng gớm." Đường Duẫn nhíu mày nghiêm túc, ra chiều như đang nghiên cứu dữ lắm.

"Anh mau lên, ai rảnh mà nghiên cứu với anh."

Anh xấu tính lột cô sạch bách, còn mình thì vẫn quần áo chỉnh tề như cũ. Logo thắt lưng dán lên da thịt trần trụi của cô có hơi lành lạnh, Tô Khởi không chịu nổi phải né ra.

"Bà cô già, không hiểu phong tình."

Cuối cùng cũng kêu "bà cô già" ngay trước mặt cô, Tô Khởi lập tức động thủ hỏi thăm. Đường Duẫn không mấy kiên nhẫn, một tay như gông cùm xiềng xích chộp lấy hai cổ tay cô ấn lên đỉnh đầu, một cái tay khác lần lượt vỗ về đùa giỡn hai vú, cười cười lưu manh.

Cô cắn răng nhịn rên, đỏ mặt nhíu mày nhìn anh trân trân, còn có hơi hung dữ. Vị trí không bình đẳng, không công bằng gì hết, cô chất vấn.

"Anh có cởi không đây?"

"Tiên cô nóng vội à? Nào, em cởi cho anh đi."

Anh kéo cánh tay để cô ngồi dậy. Giữa trưa người giúp việc qua đây đổi thành ga giường lụa đen, tương phản rõ rệt, nhìn đến bên dưới của anh đang muốn ngóc đầu.

Tay Tô Khởi bị anh dắt đến bên hông, cứng nhắc cởi từng món một. Cô thuyết phục bản thân rằng tướng tá ngon nghẻ thì là trai bao lành nghề. Còn Đường Duẫn tửu sắc đều chơi, nhất định không dùng được bao lâu, chắc chỉ như chích thuốc, muỗi cắn một cái, lẹ vô cùng lẹ.

Tưởng tượng thế nên động tác cởi thắt lưng của cô có phần hiên ngang lẫm liệt. Đường Duẫn vừa tức vừa muốn cười, giật hai ba cái mở sạch nút áo sơ mi, tay phải cầm một chân cô, ấn người xuống dưới.

Tô Khởi cảm nhận được có thứ nóng cứng nào đó đang chào hỏi gò mu trần trụi của cô.

Chân câu ở bên hông anh, Đường Duẫn không thích động tay chân lỗ mãng, anh thích tâm sự giao lưu, chậm rãi từ tốn. Anh nâng nửa bên mặt cô lên, đầu lưỡi ướt nóng như rắn, Tô Khởi cảm thấy như đang bị rắn nuốt chửng, luồn lách trong miệng, chiếm lấy hết thảy dưỡng khí.

Không muốn nhìn bản mặt đó của anh, Tô Khởi nhắm mắt, cảm quan lại phóng đại.


Kỹ xảo hôn của anh điêu luyện, vốn dĩ trong lòng mắng anh dâm dê, nhất định kinh nghiệm thực chiến đầy mình, đầu lưỡi mang theo độ ấm, bỡn cợt cô, lại lung tung liếm láp hàm trên, mút mát đầu lưỡi, gặm cắn cánh môi, lần lượt tấn công...

Anh như đang lấy lòng cô vậy, nhưng không có khả năng, anh chỉ đang khoe khoang, đang thể hiện kỹ xảo, thế mà khiến cô cũng mất luôn khống chế.

Đường Duẫn không phải Ôn Khiêm Lương sống trong nhung lụa từ nhỏ. Ngón tay anh phủ một tầng kén mỏng, vê bóp bầu ngực nõn nà, lại vo xoắn núm vú mẫn cảm, hành động theo bản năng, rất tự nhiên.

Nhịp thở anh ổn định, sau khi cắn nuốt hết dưỡng khí trong miệng cô, Tô Khởi chịu hết nổi, hai vú bị anh vần vò tới phiếm đỏ lại đau nhức, trong lòng biết rõ phía dưới đã động tình ướt đẫm, cửa hang vô vọng chảy nước lênh láng.

Cô không phải cô nhóc chưa trải sự đời, từng có những đêm triền miên không màng mọi thứ, hiện giờ lại nhiều năm phẳng lặng, nếu coi như bao trai thì tốt nhất Đường Duẫn đừng thể hiện quá kém.

Cô ưm ư ra tiếng, thật sự là thở không nổi, ngón tay bám vào lưng anh cấu chặt, để lại vết hằn, sau lưng Đường Duẫn vừa tê vừa đau, nên tặng lại lên hai vú cô, ai cũng đừng hòng sống tốt.

"Dừng..."

Cô quay đầu trốn nụ hôn của Đường Duẫn, bị anh đuổi theo tới tấp, cắn khóe môi. Hai đôi môi ướt đẫm chạm vào nhau. Nhịp tim cô tăng mạnh, dốc sức thở, nắm tay mềm nhũn đánh vào trên người Đường Duẫn.

Đường Duẫn nhìn đôi mắt đo đỏ của cô, hốc mắt sũng nước là do hít thở không thông. Anh lại cười đến ngả ngớn, tay dò đến giữa hai chân cô, chạm vào miệng hang ướt dầm dề.

"Tới vậy luôn?"

Giọng điệu bỡn cợt vô cùng, giễu cô bị một cái hôn sâu làm lung lay tiền tuyến.

Khoảnh khắc bị anh đụng vào, tim cô rớt nhịp, chân lưỡng lự giữa kéo vào hay đẩy ra. Cô lấy lại nhịp thở, nhấc người ngồi lên hông anh, mông vểnh nhẹ lên, tay chống lên cơ ngực rắn rỏi của anh

Đường Duẫn bày ra tư thế đầu hàng, phối hợp toàn phần, "Mời em."

Phụ nữ thích lấy lòng anh nên ở trên, tiên cô lãnh đạm nay thông suốt, cớ sao lại không chịu đây?

Cô đưa tay đỡ đầu khấc của anh, kích cỡ kinh người, xem ra chỉ là giỏi chiêu trò thôi chứ bên trong đã sắp nát hết.

Nhắm ra sau một chút rồi nuốt dần, hơi trướng. Đường Duẫn đỡ cái eo nhỏ của cô, từ dưới nhìn lên hai bầu sữa của cô trông càng đẫy đà, hiệu ứng thị giác càng cao. Anh chê cô chậm rì rì, ấn eo xuống dưới gồng người.


Tô Khởi bật kêu, tay chống ngực anh đẩy đẩy.

"Anh gấp cái gì..."

Trong nháy mắt ăn trọn cả cây, anh đâm sâu vào, cô rên rỉ không ngừng. Đường Duẫn bị cô hút đến da đầu tê dại, hơi nhíu mày.

"Em có làm chưa?"

"Đương nhiên làm rồi, anh nằm mơ à?"

Tay anh đang nắm eo cô càng siết chặt. Tô Khởi mắng anh là súc vật, trước ngực cô hiện dấu ngón tay đỏ rực, phần eo cũng sắp bị siết muốn hiện lằn. Cô xoay tròn cái eo bắt đầu phun nuốt, Đường Duẫn thở hắt, thẳng eo đâm cho càng sâu để đáp lại.

Cô đúng là thông minh, không phải dùng sức lên xuống, mà là trước sau nuốt nhả, cái eo nhỏ như yêu tinh xoắn đến làm cặp mắt anh sắp mờ, chỉ thấy chưa đủ. Truyện Thám Hiểm

Ngón tay Tô Khởi vô tình cào nhẹ ngực anh, thêm phần cám dỗ. Cô nhắm đúng ngay điểm G của mình đâm xuống, nhắm mắt lại hưởng thụ.

"Ưm... ư... ư"

Đường Duẫn vươn tay xoa nắn cặp vú cô, thẳng lưng thúc sâu. Cô lại chê anh quá hấp tấp, đưa tay còn lại đè hông không cho anh động đậy.

Anh bỗng vỡ lẽ chính mình bị xem như sextoy. Đường Duẫn tức đến bật cười, hết sức tàn nhẫn vấu vào một bên ngực cô, nhìn cô nàng đang híp mắt mê man trên người mình trợn mắt kêu la.

"Đau mà..."

Cô đời nào mà đè nổi eo anh, hai tay Đường Duẫn ôm ngược lại cô, lên xuống đâm vào mười mấy phát, phát nào phát nấy sâu tới mức cô ăn ngập mặt, ỉ ôi không ngừng.

"Ưm... Đừng... Sâu quá... đi..."

Đường Duẫn ngồi dậy, "Em quyết hay tôi quyết?"


Trong tư thế ngồi chồng này, anh ở dưới thọc rút, bàn tay vần vò cặp mông trắng muốt của cô, hai tay Tô Khởi câu lên bả vai và đầu Đường Duẫn, thi thoảng nâng tay vén tóc dài đến sau tai.

Mấy giây trước khi ra, Đường Duẫn cảm giác rõ ràng tiếng rên đang nhỏ dần lại có chút mất kiềm chế, anh liền dứt khoát rút ra, ấn cô lên giường.

Tô Khởi thở dốc, thiếu điều ra tay đập anh --- rõ ràng, anh cố ý.

Đường Duẫn buồn cười, lật người cô lại, lưng ở trên, lần theo eo nhấc mông lên, lại ấn eo xuống, tạo ra cái tư thế vểnh mông.

Biết anh muốn vào từ sau, Tô Khởi chống tay, quay đầu lại ấm áp nhắc nhở: "Bao..."

Anh chỉ thấy ngữ khí sai khiến, không thích tí nào.

Anh thích tư thế trước mắt này đây, đủ bất công, đủ khống chế cô.

Nâng dục vọng chưa được thỏa mãn lên, cô ướt đẫm thấy mà thương, anh từ tốn đút vào.

"Không có."

Lạc giọng, đâm sâu đến đáy, ngập ngụa trướng đầy, cô thét chói tai, không nhịn được gập người lẩn trốn.

Cô vốn không tính ở trên đến khi xong chuyện, chỉ nghĩ trước khi anh bắn thì đeo bao lên, hiện giờ hiển nhiên tình cảnh đi chệch hướng.

"Không được...".

Cứ lờ mờ cảm giác được anh muốn bắn ra trong tư thế này, Tô Khởi vặn eo muốn trốn xa.

"Thấy tôi dơ? Nãy không phải ăn đến sung sướng à?

Ấn đè cái eo cong lên của cô xuống, mỗi lần đâm vào đều lút cán, rất hào phóng, cũng rất nặng nề.

"Không vui đâu..." Cô cho rằng anh đang nói giỡn, "Anh cũng không muốn... Ưm... có con rơi... đúng không... ư..."

"Đánh úp anh? Em là tôm hùm thành tinh sao? Eo cong thế?"

Tim cô đập nhanh không dừng nổi, tay chống lên đẩy anh ra, lại vừa giãy giụa trốn ra trước.

Lòng Đường Duẫn biết rõ cô chê anh bẩn, anh lười giải thích rằng lần nào mình cũng đeo, nhưng khỏi nói đến chuyện này, vì cái gì cô lại luôn như kẻ bề trên thế?


Nghĩ tới liền sầm mặt, kéo hai tay đang đẩy của cô lại khóa chặt bên hông, áp sát xuống, tư thế hoàn toàn hết đường phản kháng, hông căng lên rồi thả lỏng liên hồi, rút ra lại đút vào, hết lần này tới lần khác hưởng thụ cái miệng thèm thuồng liếm mút kia của cô.

Sướng muốn điên.

"Ư... chậm tí... ưm... ư..."

Cô mất khống chế triệt để, trong óc loạn một đống, thậm chí có hơi ong đầu, cả người mất sức, mông tuột xuống dưới. Đường Duẫn vỗ một phát, dùng kha khá lực, một tiếng "Bốp" vang lên. Người bên dưới nghẹn ngào mà nhếch lên, eo lại bị ấn xuống chút nữa, hết đường chống đối bị làm cho lên đỉnh liên tục.

"Huhu... Anh... ư... nhanh lên..."

Vùi đầu vào trong đệm, một tầng mồ hôi mỏng phủ gần khắp người, không kìm nổi, hoàn toàn không kìm nổi.

"Em không phải tiên cô sao? Tính xem chừng nào anh xong?"

Cô lắc đầu qua quýt, hốc mắt rớt nước, tiếng vỗ mông hỗn loạn vang vọng bên tai, nghe thấy lời anh, lại không đủ minh mẫn để trả lời.

Đường Duẫn đắc ý, ấu trĩ đi trả thù cô coi mình là cái máy thủ dâm, đâm rút càng hăng.

Tô Khởi không biết đã ra bao nhiêu lần, cánh tay cuối cùng cũng được anh thả ra, tê mỏi chống trên giường, mông cũng tuột xuống dưới.

Nhưng cái khúc kia của anh khảm vào người cô âm hồn không tan. Cuối cùng sau mấy mươi cú thúc hăng hái, anh phủ phục lên tấm lưng đẫm mồ hôi và trên mông cô, tay vươn về trước hung hăng nắm lấy một bên ngực, bắn hết vào hang sâu của cô.

Tô Khởi chôn mặt mình trong chăn, nức nở một tiếng.

Cô đã tin anh không phải chỉ có chiêu trò, đê mê qua đi lòng trống vắng vô ngần.

Đường Duẫn thở hổn hển, tư thế dán sát vào cô như cũ không nhúc nhích, nói câu khó hiểu.

"Xem ra đúng thế."

Cô xụi lơ vô lực, chớp chớp mắt, nhịp tim dần dần ổn định, hồi lâu mới nhận ra câu anh nói là ý gì.

Chính là đáp lại câu kia: Tiên cô ở trên giường có phải cũng mẫn cảm thế không, thích rơi nước mắt.

*

Tác giả: Nhắc nhở ấm áp: Nhớ kỹ từ đầu tới cuối đeo bao đàng hoàng, do cốt truyện cần, xin đừng bắt chước.