Đường Hiệp Đình cùng bà Đường dùng bữa sáng đúng giờ giấc, ăn cháo uống trà, ông thấy hai người trẻ trên lầu chưa lộ mặt thì không tránh khỏi có hơi phật lòng, bà Đường khuyên ông bớt bực.
Đến khi hai người khoan thai xuống lầu tới phòng ăn, Đường Hiệp Đình và bà Đường đã trở lại phòng khách, Đường Hiệp Đình lật xem báo chí hôm nay, bà Đường tự chỉnh sửa bình hoa tươi mới cắm để giết thời gian.
Tô Khởi tiếp nhận công việc của người làm Phi, tự tay múc một chén canh cho anh, Đường Duẫn nhíu mày, "Anh không thích uống canh."
Cô đứng anh ngồi, cô nhìn xuống anh, bên trong giọng điệu nhu mì ẩn chút bức bách, "Tốt cho cơ thể."
Giống như vợ chồng mới cưới, một đôi thiện nam tín nữ hết sức phổ thông từ khi Hồng Kông mở cửa đến nay, nói đi nói lại xem có muốn uống một chén canh không, giây tiếp theo hẳn là xuất hiện một em bé nhỏ cao nửa mét ôm lấy cẳng chân anh nũng nịu đùa nghịch...
Không ấm cúng được thế, Đường Hiệp Đình bên phòng khách trầm giọng gọi Đường Duẫn qua tới, Đường Duẫn hãy còn nhíu mày, lê dép đi qua.
Tô Khởi lặng yên ngồi xuống, khoé miệng cong lên tự nhiên, lặng lẽ uống canh, tựa hồ không biết chuyện gì sắp sửa xảy ra.
Bà Đường đẩy đẩy cánh tay Đường Hiệp Đình, hạ giọng xoa dịu ông: "Ngày đầu năm mới, chớ nóng giận."
Đường Hiệp Đình thì quăng báo về phía Đường Duẫn, Đường Duẫn tóm được chính xác, cúi đầu thấy ngay, trang đầu dòng đầu, chữ to cường điệu.
Chuyện cũ tám năm kể lại:
Họ Tô gánh hoạ diệt môn, Ôn Chí Trăn chủ mưu phản bội bạn chí cốt.
Đường Duẫn ngó sang phòng ăn theo bản năng, hiển nhiên nghi ngờ đây là bút tích của Tô Khởi, song vẫn giữ kiên nhẫn đọc nốt bài.
Đường Hiệp Đình tất nhiên chỉ nhìn tiêu đề, gằn giọng phẫn nộ, "Vụ này là sao đây? Chuyện năm đó mày làm ăn kiểu gì vậy?"
Đường Duẫn hạ giọng đáp ông, "Đích thân con đi hồ Thành Môn, chuyện còn lại đều do Phì Phiên xử lí."
Trong lòng thì nghĩ về Tô Khởi, anh bịa lời dối trá mà mặt không chút biến sắc: "Một cha một mẹ, thêm cả hai đứa con gái, tro cốt cả nhà đều bị Ôn Chí Trăn lãnh đem đi thờ ở nhà thờ phụng tư nhân hết rồi, ba đang nghi ngờ cái gì?"
Đường Hiệp Đình nhíu mày, "Phì Phiên chết rồi, tao xuống dưới hỏi nó chắc? Đương nhiên là hỏi mày rồi!"
Đường Duẫn đã nhanh chóng đọc lướt xong mẩu tin này, không hề đề cập bóng gió chút nào đến họ Đường, kể cả chi tiết của âm mưu cũng không có, chỉ là để vạch mặt Ôn Chí Trăn mà thôi. Ví dụ như xưởng đóng tàu, lộ tuyến hợp tác của Tô đều bị Ôn ngầm chiếm, lúc sinh thời Tô Thế Cẩn từng tuyên bố công khai rằng Tô thị tuyệt đối sẽ không chạm vào nghề cá độ, sau khi chết thây cốt chưa lạnh, Ôn Chí Trăn đã mời gọi đối tác sáng lập dự án --- dùng thuyền nhà họ Tô, đi đường nhà họ Tô.
Đối tác đương nhiên gồm có Đường Hiệp Đình, nhưng mẩu tin này lấy được viết từ góc độ của người trong cuộc kể lại chuyện xưa, không hề dính líu đến người nào khác, có thể thấy được bút lực của người viết không phải dạng vừa.
Anh hoài nghi --- hoặc phải nói tin chắc là một tay Tô Khởi làm, song trong khoảng thời gian ngắn không thể lập tức tìm hiểu ngọn nguồn, trước hết vẫn là phải trấn an Đường Hiệp Đình.
Ném tờ báo về lại, "Ba nhìn cho kĩ đi, không có liên can gì nhà họ Đường. Chiều nay con với A Khởi về vịnh Đồng La, tới đó biểu A Chính đi tra, ba đợi tin của con."
Đường Hiệp Đình ngó qua mấy lần hơi thả lỏng bớt, hừ lạnh một cái, mặt mày vẫn đưa đám y vậy.
Tô Khởi liếc đồng hồ, đã qua 10 giờ, cũng tới tầm đó rồi. Ôn Chí Trăn định sẵn không bắt kịp được báo buổi sáng hôm nay, nhưng nhất định có thể lên bảng tin nóng.
Lúc này điện thoại trong túi Đường Duẫn reo lên, anh đanh mặt nhận máy, A Chính báo cáo ngắn gọn tin tức khiến toàn xứ Cảng hãi hùng ngày đầu năm mới, thiên lôi đánh xuống đất bằng.
Anh không nói tiếng nào, vội vã vớ lấy điều khiển bật TV, chuyển sang kênh tin tức, nữ MC đang nghiêm túc tường thuật tin tức.
"Đêm qua trên du thuyền sòng bài xuất phát từ bờ Tây phát sinh ra một vụ án mạng, tổng cộng ba người tử vong, một người bị thương, một trong số người chết là chủ tịch tập đoàn Ôn thị Ôn Chí Trăn. Du thuyền sòng bài có liên quan mang tên Conrad Star, năm trước đăng kí ở Panama, nghiệp vụ chủ yếu là đánh bạc trên vùng biển quốc tế. Hiện tại du thuyền đã thuận lợi về đến Hồng Kông, sau khi du khách và nhân viên công tác được sơ tán thì liền đi sở cảnh sát tiếp nhận tra hỏi, kênh chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật tin tức."
Ba người nhà họ Đường đều tối sầm mặt mày, cả phòng khách lặng ngắt như tờ. Màn hình chuyển tới cảnh hiện trường, bến cảng sớm hôm, du thuyền xa hoa, không khí quỷ dị, bên trong bên ngoài TV đều nghiêm trọng như nhau.
Cạnh phòng khách, Tô Khởi đứng nơi đó cất giọng nhỏ nhẹ, phá tan sự im lặng.
"Xảy ra chuyện gì?"
"A Duẫn, canh muốn lạnh rồi."
Tiếng nói có dịu dàng nhường nào, thì vẫn vô cùng đột ngột.
...
Hai tháng trước, phòng trà, Tô Khởi ngồi đối diện Húc Tử, buông ngón tay đang dựng thẳng lên xuống, hạ giọng nói tiếp.
"Cách hai vô cùng nguy hiểm, nhưng một khi thành công, tuyệt đối ổn thoả."
"Giải quyết sạch sẽ Ôn Chí Trăn."
Húc Tử tất nhiên kinh đảm, "Chị..."
Tô Khởi giải thích, "Đừng sợ hãi, cũng đừng lo tôi giăng bẫy cho cậu nhảy vào, chuyện này còn không thể thiếu sự giúp sức của KK, tôi có thể làm gì KK chứ?"
Húc Tử hỏi: "Chị với Ôn Chí Trăn không thù không oán, vì cái gì?"
Tô Khởi nói: "Cũng không phải là không oán không thù."
"Dạo trước Hoằng Tuyển với Ôn thị cùng tranh một miếng đất bên Truân Môn, thêm cả quyền kinh doanh một toà nhà lớn. Ôn Chí Trăn đã sớm lo liệu với quan lớn bên bộ xây dựng, Hoằng Tuyển toi công một hồi."
"Cậu hẳn đã nghe nói rồi, tôi theo Đường Duẫn gần hai năm, không danh không phận, bà Đường mãi cũng chịu nhả ra cho tôi vào cửa, nhưng ông già ảnh một hai phải bắt tôi lo chuyện này cho xong, giờ tôi làm kiểu gì đây?"
"Không giấu gì cậu, tôi đã âm thâm liên hệ sát thủ, chỉ tiếc không có đường nào đáng tin cậy, Hoằng Xã đã lâu chưa thấy máu, cậu hiểu mà."
Húc Tử nhìn chòng chọc cô, vẻ mặt Tô Khởi bình thường, có nét tàn nhẫn của chị dâu giang hồ, cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ.
"Nếu cậu không tin, cứ việc nhờ người hỏi thăm. Chuyện này của ổng quá thất đức, thật tình là ép tôi muốn điên. Không thì lúc trước cậu làm vậy với tôi, KK nhờ tôi, tôi còn không phải lập tức kêu A Chính thả người đó sao?"
Dùng ân tình để cảm động.
Húc Từ nói chậm rãi: "Nói chút về kế hoạch của chị đi."
"Ôn Chí Trăn thích đón giao thừa trên biển, nhưng không phải lên chiếc du thuyền của chính ông ta, mà là lên du thuyền sòng bài xa hoa để đánh bạc. Ở trên thuyền, đưa một loại vũ khí nhỏ gọn cho KK, nhân lúc Ôn Chí Trăn nghỉ ngơi rồi ra tay."
Húc Tử lắc đầu, "Vậy KK làm sao bây giờ?"
"Tôi sẽ cho người Hoằng Xã lái thuyền tiếp ứng, con bé sẽ mượn thuyền cứu hộ của du thuyền để trốn ra, quay lên thuyền của chúng ta, cậu cũng ở đó chờ nó. Sau đó từ thuyền nhỏ đổi sang thuyền lớn, tôi sẽ đưa hai đứa sang thẳng Đài Loan, cập bến ở cảng Cơ Long. Tiền tôi cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ, coi như là thù lao cậu làm việc cho tôi."
Y đã vào đường cô vạch, nghiêm túc phân tích tính khả thi, "KK nhát gan, không làm nổi."
Tô Khởi không dẫn dắt thêm, cúi đầu nhấp ngụm trà, đã lạnh ngắt, cảm giác chua chát càng dữ dội.
"Xưa nay làm việc trên biển đều là như thế, có người tiếp sức đương nhiên ổn thoả hơn là hành động một mình. Nếu vẫn là không được, tôi chỉ còn nước kiếm người khác làm, cậu coi như chưa nghe gì cả."
"A Thi từng sợ cậu, nó cho rằng cậu còn trẻ măng mà quá tàn nhẫn, tôi biết cậu tới không phải để hao nước bọt với tôi, mới nãy cậu cũng nói muốn chính tay chém chết Ôn Chí Trăn, tôi chỉ có thể làm được bấy nhiêu."
Dùng tình lí để thuyết phục.
Húc Tử nói: "Không phải không làm, tôi với cổ cùng làm."
Tô Khởi kích y dụ y, mãi cũng đợi tới khi tên sinh sau đẻ muộn này vào tròng, song hãy còn vờ vịt khó hiểu, "Cùng làm kiểu gì?"
"Tôi lên thuyền giúp cổ. Cổ không làm được tôi làm, tôi làm thay cổ, sau đó cùng nhau đi. Kể cả xảy ra chuyện thì cũng là hai đứa cùng chết."
Trong bụng cô kìm được phải cho tràng pháo tay, xã hội đen có tình có nghĩa, đôi uyên ương sống chết không lìa, cuối thế kỉ XX vậy mà vẫn còn có người yêu chân thành đến thế, họ nhất nhất tin rằng sau khi chết có thể hoá bướm.
Tô Khởi không tin, cô cho rằng khi đó chỉ có thể sinh ra ruồi bọ ăn phân.
Húc Tử không tin được người Hoằng Xã, "Không cần Hoằng Xã, tai vách mạch rừng, tôi mượn một chiếc cano là đủ rồi."
"Nghe cậu hết."
Hôm đó là lần cuối cùng gặp Khang Gia Nhân.
Húc Tử hẹn cô lúc sáng sớm, nói xong thì đi làm việc ngay. Một mình Tô Khởi lái xe đi Khang Di Hoa Viên, trên đường không chỉ báo cáo cho Đường Duẫn, mà còn hẹn A Thi một tiếng sau đi dạo phố shopping.
Khang Gia Nhân nghe Tô Khởi vạch ra kế hoạch, lúc ban đầu sợ hãi không ít, thật lâu sau khó mà tiếp thu nổi.
Cô chưa từng lắm lời khuyên nhủ cô nàng, chuyển ngay sang kế dụ dỗ, "Kiểu ngày tháng giống vầy em còn muốn sống bao lâu nữa? KK, hai mình thân như chị em ruột, chị chỉ xót cho em thôi."
Lời vừa ra khỏi miệng thì chính cô đỏ mặt trước cả, xấu hổ hiện dưới lớp da bên trong, lớp trang điểm của cô che đậy, không chút khuyết điểm. Người động lòng chính là Khang Gia Nhân, cô nàng cúi đầu rơi lệ, khiến người xót thương.
"Làm sao mà em không muốn an ổn kia chứ, tiếc thay gặp phải... Chị Khởi, chị xem cho em một quẻ, Húc Tử có phải là người hợp duyên của em không? Ảnh thích em lại còn thật lòng đối tốt với em, có lúc em suy nghĩ, nếu lúc ấy bộ phim kia cứ bỏ xó đó, em với ảnh sống cuộc sống bình thường thôi là đủ lắm rồi."
Đời người trước nay không hề có nếu.
Tô Khởi bảo: "Hiện giờ chưa xem là muộn, coi em có đủ tàn nhẫn hay không để mà làm, Húc Tử chỉ ước được tự tay giúp em."
Thấy Khang Gia Nhân vẫn lưỡng lự, Tô Khởi bẻ lái ngay, "Không sao hết, KK, để Húc Tử làm là được."
Mới nãy cô không kể là Húc Tử quyết định lên thuyền giúp cô nàng, vốn định khiến Khang Gia Nhân chịu nhẫn tâm làm, dù gì thì Ôn Chí Trăn cũng hành hạ cô nàng tới vậy. Hiện tại thấy cô nàng không sao chấp nhận, Tô Khởi chỉ có thể lui bước.
"Để cậu ta lên thuyền ra tay, em tiếp ứng nó. Tiền chị sẽ chuẩn bị đầy đủ, hai đứa đi sang Đài Loan, sống cuộc đời mới, tới Tết nhớ chụp hình gửi chị."
Khiến cô nàng ra sức tưởng tượng về một tương lai tốt đẹp.
Khang Gia Nhân đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng quyết liệt ra quyết định, cắn răng đồng ý với Tô Khởi.
Cô nàng còn lời muốn nói, "Đừng để Húc Tử lên thuyền."
Tim Tô Khởi chùng xuống, "Ý em là gì?"
Khang Gia Nhân lau nước mắt ứa ngay khoé mắt, "Ôn Chí Trăn giao cho em, em nhất định sẽ làm được. Chị kêu ảnh đi lên thuyền đợi em, vì để được đi cùng ảnh, em cũng sẽ gắng hết sức."
"KK..."
"Lỡ như, lỡ như em không làm được, chị cứ việc kêu người dẫn ảnh đi, rời khỏi Hồng Kông. Em tin rằng thế giới ngoài kia nhất định tốt hơn ở đây, em chịu nơi này đủ rồi, đám rừng bê tông, che trời bó đất."
Con tim Tô Khởi bị bóp nghiền dữ dội, mặt cô cứng đờ nói lời đồng ý, do dự xem nên ăn nói với Húc Tử thế nào.
Cô bảo: "Thật ra thì em có thể nói thẳng với cậu ta."
Khang Gia Nhân cười thấu tỏ, "Ảnh nhất định sẽ không chịu, em biết mà. Cho nên chị Khởi ơi, chị nhất định phải kêu người coi chừng ảnh, hoặc là đợi được em để đi chung, hoặc là đợi không được em thì tự mình đi, đều có khả năng cả."
Tô Khởi không nói lời nào, căn bản là không có người Hoằng Xã nào cả. Cô chắc mẩm Húc Tử kết thù với Hoằng Xã, thà rằng tự một mình hành động, cũng không muốn chịu giúp đỡ từ Hoằng Xã.
Hôm đó khả năng cao có thể là: Chỉ có một mình Húc Tử, cùng với một chiếc ca nô.
Có cần nói rõ với Húc Tử hay không, nói như thế nào, là một nan đề thật lớn.
Sau đó Tô Khởi lái xe chở Khang Gia Nhân đến vịnh Đồng là tụ tập với A Thi, lần cuối cùng ba chị em quây quần tề tụ bên nhau.
Ở Hoa Nhuận Quốc Mậu*, A Thi giả Chung Sở Hồng, tự xưng "Đẹp nứt tiếng đường Bát Lan", đeo băng đô dày, mặc áo liền quần, rồi lại đau đầu làm thế nào để đi WC.
*华润国贸 – công ty Mậu dịch quốc gia Trung Quốc, tên dài quá để trên đoạn này đọc nó bị cấn.
Khang Gia Nhân điên cuồng quẹt nát thẻ Ôn Chí Trăn tặng, tựa như tận hứng trước tận thế, không quên mua hai chiếc áo đẹp đắt đỏ cho Húc Tử--- lúc trước đời nào cô nàng dám làm càn đến thế.
Tô Khởi dừng ven đường nghỉ chân hút thuốc, không biết bản thân mình bây giờ mấy phần thiệt tình, mấy phần giả ý, như một con rối đi khắp thế gian.