Hồ Điệp Xuyên Hoa

Chương 60: C60: Chương 60




Rõ ràng tháng trước còn cùng A Thi đi xem buổi chiếu đêm của "Trùng Khánh Sâm Lâm", cô ấy vẫn còn sôi nổi hoạt bát, thế nhưng giờ đây mặt trắng môi tái nằm trên giường bệnh.

Tháng tám, tháng nóng nhất Hồng Kông, Tô Khởi thế nhưng lạnh cóng từ bên trong ra ngoài, miễn cưỡng xốc lên tinh thần để tập trung vào A Thi, lờ đi mớ rối như tơ vò trong đầu.

Mới nãy tài xế của Ôn Chí Trăn hỏi cô xong thì đi ngay, không hề nấn ná thêm giây nào, tuy rằng cô đeo kính râm, nhưng vẫn cảm thấy người đó nhận ra cô.

Không biết Ôn Chí Trăn có ở trong xe hay chăng, không dám nghĩ ngợi.

A Thi ra tay ngắt véo, làm cho Khang Gia Nhân sợ tới mức trốn sau lưng Tô Khởi, "Đừng giận mà chị ơi, còn không phải là tại em khuyên chị không nổi, nên chỉ có nước kêu chị Khởi tới thôi. Chị coi giờ chị ngoan ngoãn chưa kìa, đúng một em bé ngoan!"

Sắc mặt Tô Khởi nặng nề, vốn đã không thoải mái, giờ phút này nghiêm nghị gấp bội.

"Con của ai?"

Hôm qua cô nàng bất cẩn sảy thai, ít nhất đã ba tháng. Hơn nữa mới nãy còn giãy giụa một hai đòi xuất viện, phía dưới lại đổ máu tiếp, tình hình càng thêm nghiêm trọng.

Ánh mắt cô ấy tránh né, "Tao không biết."

Tô Khởi càng lạnh giọng hơn nữa, "Mày nói mau, hay nhất định phải để tao nhờ Đường Duẫn tra?"

A Thi cố tình mồm mép chanh chua, dẫu mắt đã phiếm đỏ rành rành, "Mày thì thần thông quảng đại rồi, cả Hồng Kông đều biết mày câu được Đường Duẫn làm chị dâu, đủ chưa hả?"

Tô Khởi không giận mà lại cười, "Bớt có nói nhảm, mày có khai không?"

"Có cái gì hay mà khai? Đó giờ tao vẫn làm nghề tiếp khách đó thôi, sẩy thai không phải là chuyện quá bình thường đó sao? Kể cả có sinh ra được thì cũng là ngu đần thiểu năng..."

Tô Khởi ngắt lời, "Tào lao. Mày với khách làm không đeo bao? Bây giờ tao đưa mày đi làm kiểm tra, nhờ bác sĩ coi coi mày có nhiễm bệnh tình dục nào không."

A Thi lặng thinh, Khang Gia Nhân kéo kéo Tô Khởi, khuyên cô bớt lời.

Mười giây trôi qua, Tô Khởi hỏi lại lần nữa: "Con ai?"

A Thi suy sụp đầu hàng, "A Khởi, đừng ép tao mà, tao thật sự không biết."

Cô tựa như đã thông tỏ gì đó, đổi một cách hỏi khác: "Có những ai?"

"Bắc Tử."

Đáp án nằm trong dự kiến.

"A Chính."

Tô Khởi trừng to hai mắt, nhìn cô ấy một cách kinh ngạc.

Thì ra đêm mưa ấy người đội mũ xuống lầu thoáng chạm mặt với cô là A Chính, người ra tay đánh nhau với Bắc Tử cũng nhất định là A Chính. Vết thương trên mặt Bắc Tử là do tay đàn ông đục ra, A Thi không có mạnh tay được như vậy.


Lại nhớ đến hồi trước, cô nhiều lần bắt gặp A Chính xuất hiện ở phố Miếu, chỉ xem như anh ta tìm gái mua vui, chưa từng nghĩ ngợi sâu xa, càng đừng nói tới có quan hệ gì với A Thi.

A Chính khác với Bắc Tử, anh ta nhất định có tích luỹ chút đỉnh, tới Bắc Tử còn khuyên A Thi đổi nghề, A Chính cớ sao còn có thể để cô ấy tiếp tục làm gà?

Trong lòng mắng chửi dày xéo anh ta một vạn lần, lại vô cùng đau lòng thương xót A Thi.

"Đã quên là hồi nào bắt đầu dây dưa cặp kè với ảnh, tao thích ảnh, chủ động liên lạc. Ảnh giống như thằng khốn gạt tao năm đó vậy, nhưng lại tốt hơn rất nhiều --- ảnh lười mà gạt tao."

"Thú thật mà nói thì, ghẹo Bắc Tử cũng là để chọc cho ảnh ghen, tiếc là hiệu quả cực nhỏ, vốn dĩ cũng đâu có tính hẹn hò gì đâu, là tao một bên tình nguyện, lại còn dính phải một em trai không chịu tha."

"Lần trước trời mưa Bắc Tử tới kiếm tao, thấy tao với ảnh thân mật, hai tên nhào vào đánh lộn. Tao vốn tính gọi mày sang, mày thấy rồi thì tao giải thích cho mày nghe luôn, nhưng ngặt nỗi mày tới chậm quá, A Chính đi rồi, tao cũng không kể luôn."

Tô Khởi hỏi: "Hôm qua xảy ra chuyện gì?"

A Thi nói: "Bắc Tử tới nữa, ngay mùa bão bùng nên ẩm thấp, ông già nó nấu nước lúa mạch tránh ẩm*, háo hức hăm hở đưa tới."

*như kiểu để giữ người khoẻ, không bị khí ẩm làm sinh bệnh.

"Tao ăn nói chói tai, tránh chấp qua lại với nó rồi bị đẩy ngã, sau đó ra máu, call xe trắng."

"Nó cho rằng con là của nó, thứ ngu, kể cả tao còn không biết là ai, vậy mà đây còn chủ động muốn làm cha nữa."

Biểu cảm của Tô Khởi và Khang Gia Nhân cuối cùng cũng trở nên đồng nhất, đau thương hỗn loạn, thì ra vui buồn của loài người cũng có thể tương thông với nhau.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Khang Gia Nhân rủ rỉ với Tô Khởi: "Bắc Tử đáng ăn chửi lắm, nhưng ảnh cũng có tới xem, chị Thi vậy mà còn đuổi người đi mất tiêu, đúng là chỉ không thích ảnh thật."

Tô Khởi biết, Bắc Tử là chàng ngốc nai tơ, có sai nhưng không đáng tội chết. Cô càng muốn chửi A Chính hơn, vì sao anh ta không xuất hiện được dù chỉ một lần?

Ân oán thù hằn trong cõi trần này thật phức tạp.

Đường Duẫn lạnh nhạt nhìn màn trừng phạt của Hoằng Xã, xử lý xong vài chuyện thì lái xe về nhà, trên người còn dính mùi máu tươi, anh vọt đi xối người, sau đó đứng trước cửa sổ sát đất thẩn thờ.

Rõ ràng sắc trời đã vào khuya, nàng tiên cô nói "Chút xíu là về ngay" kia có thể được xếp vào loại miệng mồm gian dối, giang hồ tối kị, mất danh dự.

Mãi cho đến lúc ở cửa vang lên tiếng, Đường Duẫn đi qua đón cô, phòng khách không bật đèn, đen thui không thấy rõ vẻ mặt.

Cô vào cửa, ngó thấy Đường Duẫn rén tới mức hơi rụt người lại, sau đó đó tức thì tiến lên, hai tay vòng lên vai cổ anh, ôm anh thân mật.

Đường Duẫn ngạc nhiên, có ý tóm tay cô xuống, cô lại siết chặt cứng, anh không muốn dồn hết sức, giống hiện trường bạo lực gia đình.

Lạnh lùng hỏi cô: "Đây là màn gì đây?"

Câu nói khịa "Rốt cuộc cũng chịu tạm biệt Ôn sinh của em mà về nhà" kế đó bị cô ém trở về.


"Em sớm đã tách khỏi Ôn sinh, đi bệnh viện."

Giọng cô trầm xuống, Đường Duẫn không kìm chế nổi mà nghĩ đến chuyện cô mang thai, khả năng lớn hơn có lẽ là không giữ được con.

Ai nói nghĩ ngợi miên man là thiên tính của đàn bà, đàn ông cũng khác gì.

"Làm gì đó?"

Cô buông anh ra, cúi đầu đổi giày, "A Thi sẩy thai, tình trạng không tốt lắm."

Tim anh thả lỏng, nhưng khó tránh khỏi có chút xốn xang mất mát.

Sau đó anh còn hỏi: "Hơn một năm rồi, sao em không có chút động tĩnh gì vậy?"

Cô đương nhiên biết anh đang nói tới chuyện gì, "Rượu chè thuốc lá gì anh cũng ngốn, cơ thể không ổn."

"Anh ổn hay không em không biết? Sao không nói do chính em không ổn đó."

Lần đầu tiên nói chuyện này sòng phẳng với anh, ngực cô đè nén, hoàn toàn có thể chấp nhận bản thân mãi mãi dây dưa với Đường Duẫn, không sao cả.

Nhưng đứa con vô tội, nếu có thể, tốt nhất là nó vĩnh viễn đừng đến.

Dùng nó làm lợi thế vô cùng tổn hại âm đức.

Cô đổi chủ đề: "Anh có rành Ôn thị không?"

Đường Duẫn khẽ động đậy khoé miệng, "Hỏi chuyện đó chi?"

Tô Khởi thong thả nói: "Không phải Hoằng Tuyển muốn tranh giá một miếng đất với Ôn thị sao?"

Anh gật đầu, đáng lí có thể không cần nói gì cả, tuỳ tiện qua loa lấy lệ với cô là được, chuyện này anh rành,

Nhưng ngặt nỗi giờ phút này bị ác quỷ quấy phá, vô số tế bào gào thét bắt anh nói ra, nói ra.

Thế là anh từ tốn cất lời: "Miếng đất kia Hoằng Tuyển không bắt được đâu, em khỏi để ý nhiều chi. Ôn Chí Trăn đã bàn bạc xong xuôi với bên chính phủ lâu rồi, trích 10% đưa cho đám ở trên, cũng ngốn một khoản đó. Ông già anh một hai phải chen chân vào, đâm thọc đám đó cái thôi."

Tô Khởi cũng không khiếp đảm mấy. Tựa như sau khi Ôn Chí Trăn gây ra tội ác, bán đứng cả nhà bạn tốt nhiều năm, ông ta có làm ra chuyện gì thì cũng không bất ngờ nữa.

Đường Duẫn nói tiếp: "Sang năm thanh thế của Ôn thị chắc chắn chỉ có càng mạnh, mấy cái dự án bên Macau mà Ôn Khiêm Lương đẩy mạnh giúp ông già có thể sinh lời từ số không, tên đó còn không cần mượn tiền ngân hàng, tự mình quay vòng cũng đủ."

Cô nghiền ngẫm nghiên cứu cụm "Sinh lời từ số không", biết Đường Duẫn nhất định có ý chỉ ngầm, liên tưởng đến làm ăn bên Macau, còn có Tô Thế Phổ đã chết bị nghi ngờ dính líu đến rửa tiền đen, đầm nước này nhất định không cạn.


Hôm nay Đường Duẫn hoá thân thành thầy giáo hiền hậu, còn đưa cô sang phòng làm việc, không biết đụng vào cái chốt mở nào trên kệ sách, thế mà có thể kéo ra mấy cái hộc trông như ngăn tủ, lấy ra mấy xấp giấy tờ tư liệu.

Hèn chi phòng làm việc anh không hề phòng cô, cô đi vào tìm mấy lần cũng không thu hoạch được gì.

"Người anh cử bên Macau tra được, chỉ có thể nhìn ra có điều khác thường, nhưng cũng không có tác dụng gì đáng nói."

"Hồi trước khi ba anh còn giao hảo với ông ta, không ít lần khuyên can đừng có tới lui với mấy người đó. Bọn đó chỉ nhận tiền, mạng người quá rẻ mạt."

"Ổng càng lún càng sâu, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cả nhà đều không chạy thoát."

Tô Khởi tuỳ ý lật xem, đa phần là sản nghiệp của nhà họ Ôn ở Macau, dòng tiền lưu động quá mức thuận lợi, chắc chắn 100% là có điềm. Cô nhớ tới hộp cuộn phim còn trong tay mình kia, xem ra bây giờ không thể không rửa nó ra, có chút tác dụng.

"Này không phải giống một ván cược sao? Nguy hiểm cao, tiền lời cao, động một chút là một đêm tài sản ngút ngàn, cũng có khả năng táng gia bại sản." Tô Khởi nói.

Đường Duẫn dựa lên ghế, cười xoà lơ đễnh, kéo cô nàng đang nghiêm túc tự hỏi vào lòng, "Hay, vậy giờ nói anh nghe coi, hôm nay em với tên Ôn sinh kia làm gì?"

Qủa nhiên, khắp thiên hạ này, người đang trong ái tình đều phải nghi thần nghi quỷ, Đường Duẫn cũng không ngoại lệ.

"Em với ảnh đâu có thân, uống xong li trà thì nhận được điện thoại của KK, rồi chạy tới bệnh viện."

"Em đừng có nhấn mạnh là không thân với tên đó."

Tô Khởi quay đầu liếc xéo anh, "Không thì sao?"

Anh cười cười, không nói gì thêm.

Đêm đó trước khi ngủ, Đường Duẫn nói một cách sâu xa: "A Khởi, chúng ta như bây giờ thật tốt."

Có giấu diếm lẫn nhau, nhưng cô không hại anh, anh không sợ cô, sưởi ấm cho nhau, thật sự quá tốt, có đúng không?

Đôi mắt Tô Khởi mở hết nổi, "Ừm... tốt thật."

Anh lại hỏi: "Em sẽ đối đãi kẻ thù của em ra sao?"

Cô ngủ rồi.

Giữa trưa hôm sau, Tô Khởi xin nghỉ với Đường Duẫn, xin thêm một giờ đi bệnh viện thăm A Thi, đưa cơm, Đường Duẫn đồng ý, còn ném chìa khoá xe cho cô, Tô Khởi lái xe đi trước.

Không ngờ tới ở cửa bệnh viện gặp được người kiên nhẫn chờ đợi.

Người tài xế hôm qua xuất hiện trước mặt mời cô lên xe, Tô Khởi biết rõ ai đợi cô trong xe, trái tim đập tăng tốc hoảng loạn.

Cô nhấc hộp giữ nhiệt tới trước người, "Có thể đợi tôi đưa cơm cho chị em tốt trước được không? Cơ thể của cổ hơi yếu."

Tài xế vươn người vào cửa sổ ghế trước xin chỉ thị, sau đó đưa ngón tay chỉ hướng cửa bệnh viện, "Được, ông chủ đợi ngài ở đây."

Hoàn toàn không nhớ rõ quá trình ra vẻ thong dong đưa cơm đến tay A Thi, sau đó viện cớ có việc, vội vã xuống lầu, hệt như khẳng khái chịu chết.

Nhớ đến lời mình hứa với Đường Duẫn trước hai giờ nhất định về tới Hoằng Tuyển, như là có bảo đảm, yên tâm đi gặp Ôn Chí Trăn.


Ngay giây phút lên xe, cửa sổ xe hàng ghế trước đóng lên, điều hoà mở ngày hè thật lạnh.

Ôn Chí Trăn nghiêng người sang, nhìn cô cười hiền từ, Tô Khởi cúi đầu, chậm rãi tháo kính râm xuống, lần lựa một hồi mới mở miệng gọi, vẫn là xưng hô ngày trước.

"Ba nuôi."

Ôn Chí Trăn cười càng thêm đậm, "Ngay lúc nhìn thấy con hôm qua, lập tức đoán được nhất định là Pearl, từ nhỏ đã xinh đến như vậy, không thay đổi gì cả."

Bụng dạ ông ta nham hiểm thâm sâu, vết sẹo trên trán Tô Khởi, rõ ràng nhân viên Hoằng Tuyển đều nhìn không ra, mà ông ta lại nhìn ra. Đưa tay làm bộ muốn vén lên nhìn, Tô Khởi tránh né theo bản năng.

Ông ta thong thả rút tay về, lại thở dài, "Con còn sống còn không cho ba biết chuyện, Childe cũng không nói, mấy đứa để ba nuôi lo lắng biết bao nhiêu có biết không? Hư quá hư."

Cả người cô khó chịu, không muốn diễn kịch chút xíu nào, chợt ngẩng đầu nhìn thẳng ông ta, mắt bừng lửa hận.

"Tại sao còn phải làm bộ? Bảy năm, là người hay quỷ tôi nhìn rõ cả."

Nụ cười Ôn Chí Trăn cứng còng, im lặng chốc lát.

Sau đó hỏi cô: "Đến giả bộ con cũng không thèm làm, không sợ ba giao con cho Đường Hiệp Đình à?"

Lại lầm bầm làu bàu, "Không đúng, giờ con đang trong tay người nhà họ Đường."

Ôn Chí Trăn hiển nhiên đã điều tra cô, Tô Khởi run rẩy không thể kìm nổi.

Cô hỏi: "Bây giờ ông muốn diệt khẩu tôi?"

Ôn Chí Trăn lắc đầu, "Đường Hiệp Đình làm việc không sạch sẽ, xứng đáng rước hoạ vào người. Ba nuôi tin tưởng con có năng lực này, có thể đảo lộn nhà họ Đường, không thì quá có lỗi với gương mặt này."

Vô sỉ đến cùng cực.

Ông ta nói tiếp: "Để ba ngẫm lại coi, kế hoạch ban đầu của Pearl là --- đảo lộn nhà họ Đường, để cha con họ Đường chết chóc thương vong, lại thông qua Childe để quay về nhà họ Ôn, âm mưu phản bội ba và nó?"

Ở trước mặt ông ta, cô mãi mãi là một cô bé nhỏ.

Một câu Tô Khởi cũng không bật ra được, ngón tay cào đến đỏ ửng, thiếu nước tự làm bị thương chính mình.

"Con như thế này, làm ba nuôi khó xử lắm đó..."

Nhiệt độ cuối hè luôn là không đủ đô, lời từ miệng ông ta giống lửa cháy đổ thêm dầu, độ nóng bỏ xa Hoả Diệm Sơn. Lại còn đâm lưỡi băng vào trái tim đang đập của Tô Khởi, bên trong hai cực, yêu hận đan xen, cuối cùng tất cả đều nhập cuộc, ai cũng khó thoát được phán xét và chết chóc.

Phá tan niềm nuối tiếc cuối cùng trong lòng cô, bao nhiêu kỉ niệm ngày xưa vỡ nát trong phút chốc, tan tành đứt đoạn, hung thủ là ai?

Ai ai cũng là hung thủ.

"Con với Coral từ nhỏ được Thế Cẩn bảo bọc quá kĩ, không biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu hiểm ác.

"Ba với Đường Hiệp Đình âm mưu, ý định đã có từ lâu, Childe đương nhiên biết rõ."

"Pearl, vẫn là quá đơn thuần."

P/s: nhạc là bài Chuông gió đêm 夜風鈴 của Cass Phang, nghe hay quá nên share cho quý vị vừa nghe vừa đọc truyện.