Hồ Điệp Xuyên Hoa

Chương 55: C55: Chương 55




Hôm A Thi và Khang Gia Nhân hẹn nhau không phải một ngày lành để họp mặt bạn bè.

Khi ấy đoàn phim đang dựng trại ở gần rạp hát Tân Quang, lịch quay kín mít, chỉ có hôm Thanh minh là cả tổ được nghỉ, bởi trong nhà đạo diễn với quay phim có mẹ già đã mất, không thể không đến nghĩa trang cúng viếng.

Đến đây Khang Gia Nhân mới rảnh rỗi, hứa hẹn chập tối gặp nhau ở phố Miếu, ăn ở sạp ven đường* đơn giản nhất, sao nữ bình dân không phải cô thì còn ai.

*gốc Dai pai dong, mấy sạp kiểu này là dấu ấn của Hồng Kông.

Ban ngày, Tô Khởi đi một chuyến đến Bảo Liên thiền chùa ở Đại Đảo Sơn để dâng hương. Thời tiết ngày một nóng bức, bà Đường vốn đã không có hứng mấy, lại thêm hôm đó trời nắng lớn oi ả, bà cũng thôi không đi cùng.

Lí do Tô Khởi không thể không lên núi viếng chùa là: Trước giờ cô mượn dịp này để tưởng nhớ người nhà đã mất.

Tro cốt của họ không biết bị Ôn Chí Trăn đặt ở một nhà tro cốt tư nhân nào, Tô Khởi không có tìm hiểu, kể cả biết được vị trí, cũng chẳng có cách nào đến để cúng bái, thế nên mới đi bái phật vào một ngày đặc biệt.

Tô Bảo Trân chẳng hề tin Phật đâu, người nhà họ Tô chỉ có bà Tô tin sương sương thôi. Mấy năm nay cô đến thường xuyên, có đôi lúc trụ trì sẽ giảng sơ chút Phật pháp cho cô. Cô bằng lòng tin vào nhân quả, hoặc là nói tin vào thiện ác có báo ứng.

Đường Duẫn bị Đường Hiệp Đình hạ lệnh cưỡng ép đi tảo mộ tổ tiên, Bắc Tử thì theo Tô Khởi lên núi. Cậu cúng của cậu, cô điếu của cô, mạnh ai nấy hoạt động không can hệ gì nhau, thế này thật hay.

Trên đường xuống núi, cô nhận được điện thoại Ôn Khiêm Lương, ngoảnh đầu lại ngó Bắc Tử một cái, vẫn quyết định bắt máy.

Đầu bên anh có hơi ồn, tập trung lắng nghe thì mới nhận ra là tiếng tụng kinh, Ôn Khiêm Lương giải thích: "Mommy mời đại sư tụng kinh tích đức, đốt giấy tiền vàng mã, hãy còn đang làm."

Tô Khởi đương nhiên rõ là vì ai, cổ họng hơi khàn, "Vâng, giúp em cảm ơn cô."

Bận lòng Bắc Tử đang đi theo sau, cô nói ngắn gọn, không bật ra hai từ "Mẹ nuôi".

Ôn Khiêm Lương hiển nhiên đoán được, "Mỗi năm đều làm cả, ngày tháng bà nhớ rõ ràng, chuẩn bị từ lâu, ngày giỗ cuối năm ngoái cũng từng đến, lúc về đến nhà đôi mắt đỏ hoe."

Tô Khởi hít sâu để ổn định cảm xúc, giả vờ bình thường, "Anh không cần cho em biết ở đâu."

"Anh còn chưa ngốc đến mức này đâu, nói vị trí cho em em cũng chẳng tới được."

Tô Khởi trầm mặc.

Ôn Khiêm Lương nói tiếp: "Từ đấy tới giờ em không liên lạc anh, có phải đã biết mình làm sai rồi không?"

"Thật tình em không biết nói sao với anh, đường là tự em chọn."

"Cách làm của anh cũng không thỏa đáng." Anh cũng dịu giọng theo, "Anh chỉ là không muốn em bị liên lụy theo quá nhiều, thử nghĩ ngày đó nếu em chịu theo người của anh, giờ đã ở Mĩ rồi. Tro cốt của Coral với mọi người cũng có thể đưa sang, giữ trong nhà hoặc là chọn mộ địa đều theo ý em."

"Biết được anh trông nom họ cẩn thận, em thấy an tâm."

Tình cảm muốn cao bay xa chạy cùng Childe, nhưng lí trí nói với cô không được.

Ôn Khiêm Lương nâng tay liên tục xoa đôi mày nhíu chặt, tơ máu trong mắt vẫn rõ bần bật, mắt anh thật dễ bị kích ứng.

"Có khi nào em yêu Đường Duẫn rồi không?" Bất thình lình thốt ra câu hỏi kinh người.

"..." Trong đầu Tô Khởi chợt hiện lên những mảnh vụn ở Singapore, cảnh đêm êm ả màu quýt, cung đường dài tít tắp.


"Anh đang nói chuyện tiếu lâm."

Anh thở dài, giọng bất lực, "Anh thật tình muốn đầu hàng với em hết lần này tới lần khác."

Vốn tưởng rằng cuộc trò chuyện sắp chấm hết, Ôn Khiêm Lương bỗng nhắc tới Tô Thế Phổ, "Tô Thế Phổ chết rồi, em có biết không?"

"Không biết, sao lại như vậy?"

"Một lời khó nói hết. Còn hận ông ta sao?"

"Đương nhiên."

"Vậy coi như tin tốt. Gần đây anh bận bịu, nhưng nếu em có việc gì, cứ gọi anh lúc nào cũng được, tự mình cẩn thận."

Tô Khởi đáp lời, sau đó cúp máy.

Năm đó công ty Tô Thế Phổ bị thâm hụt, ông ta lừa từ tay anh ruột mình một khoản khổng lồ để đắp vào lỗ hổng. Thanh danh Tô Thế Cẩn nhém chút nữa bị ông ta hủy hoại, thành ra hai nhà bớt qua lại từ đấy.

Đương lúc Childe và Pearl đang tình nồng ý đậm, tất nhiên biết rõ chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà nhau.

Thế nhưng Ôn Khiêm Lương không rõ rằng, năm đó là Tô Thế Phổ chủ động tiết lộ động thái nhà họ Tô cho Đường Hiệp Đình, khi Phì Phiên phá cửa xông vào hiển nhiên biết rõ phòng ngủ của cô và Bảo San, tự tay tóm hai cô bé ra ngoài.

Lại nói mấy năm gần đây, Tô Thế Phổ không ít lần xu nịnh Đường Hiệp Đình vào dịp công khai.

Khi đó Tô Khởi chỉ là hơi ngờ vực trong lòng, bởi dù gì thì giấy tờ được lấy từ két sắt của Ôn Khiêm Lương, cô hãy còn chưa rõ sự thật là: Ôn Chí Trăn mới là đầu sỏ lôi kéo Tô Thế Phổ làm ăn thua lỗ.

Hồi lâu sau khi cúp máy, cô cứ mãi cảm thấy bên tai còn quanh quẩn tiếng tụng kinh cầu phúc vừa nãy, hốc mắt ửng đỏ.

Quay đầu lần nữa, đối điện với ánh mắt quan tâm của Bắc Tử, cô đưa ngón tay xoa khóe mắt, cười nói với cậu chàng: "Gió lớn ghê, thổi đau hết cả mắt."

Bắc Tử từ tốn cất lời: "Chị dâu, đừng đau lòng."

Thấy cô không tiếp lời, Bắc Tử nói tiếp: "Anh Duẫn với chị đều còn trẻ, sẽ lại có con thôi."

Trong phút chốc ấy sự đau thương bao trùm cô hoàn toàn tiêu tan, cảm thấy sao mà chẳng đâu vào đâu hết, đành ráng nín cười trả lời cậu ta.

"Không sao." Cô muốn đập Đường Duẫn một phát thật chứ, ông thần này sợ dân khắp Hồng Kông không biết chuyện.

"Ngày đó đều tại em, nếu em theo chị đi Hồng Khám, thì sẽ không có chuyện gì."

Cậu chàng thật sự rất đơn thuần.

Tô Khởi không thể không lái sang chuyện khác: "Cậu với A Thi thì chừng nào quen đây?"

Mặt lại đỏ ké lên, lắp ba lắp bắp kêu, "Không... không có cặp bồ... không có thật mà..."

Tô Khởi dường như cũng hóa thân làm A Thi, thích đùa giỡn quá trớn, cả đường xuống núi chọc ghẹo cậu chàng.

Chỉ có bản thân rõ ràng, trong lòng càng áp lực, ngoài mặt càng phải vờ thoải mái, kéo từ hai hướng, càng kéo càng xa.


Đêm đó, phố Miếu.

Ba vị mỹ nhân ngồi vây quanh một chiếc bàn, uống bia, ăn đả lãnh Triều Châu*. Phá lấu, cơm cá, dưa chua, món nóng đủ cả. Khang Gia Nhân đội mũ giả làm thường dân, do tụ tập với hai con nghiện thuốc, cô nhóc cũng ngứa tay muốn làm vài điếu, cả bàn khói lửa mịt mù, đây mới là trạng thái phố Nam.

*gốc 潮州打冷, hay còn được gọi là Daa Laang, là một dạng ẩm thực của dân Triều Châu nhập cư sang Hồng Kông. Sau được xem như một dạng bữa khuya ở Hồng Kông, gồm các món nóng và lạnh của Triều Châu.

A Thi ngoác mồm hỏi Khang Gia Nhân nam diễn viên đóng vai ân sư của cô nhóc lúc tẩy trang xong có còn ngon nghẻ như cũ không. Đằng xa, loa ca sĩ hát rong phát nhạc đinh tai, song Khang Gia Nhân vẫn phải đưa tay lên che mồm cô ấy, liên quan chuyện nội bộ ngành sản xuất, không thể tiết lộ.

Không khí cả đêm ấm cúng, phố Miếu 365 ngày không đổi, sẽ không vì sáng nay đi tảo mộ cúng bái, lạy cha lạy mẹ đã khuất mà nghỉ việc không làm, trăm sự không quan trọng bằng tiền.

Tầm khoảng chín giờ, Khang Gia Nhân nài nỉ Tô Khởi, một hai bắt cô phải xem bói cho mình, Tô Khởi cự tuyệt liên tục.

"Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, mạng càng tính là càng mỏng, bây giờ em đang gặp thời, tiền đồ không tệ, hà tất cứ phải tính nữa?"

Cô nhóc nói thẳng không kiêng: "Hôm nào em cũng lo lắng."

A Thi giả làm chị lớn giảng giải cho cô nhóc: "Lo lắng mới là trạng thái bình thường, giờ em còn trẻ, qua mấy năm nữa sẽ ngộ ra --- con người chỉ cần còn tồn tại, thì vĩnh viễn phải chịu tra tấn đó."

Tô Khởi chống đầu cười nhẹ, cảm thán hai người này mà giả ngây giả dại thì đúng là một chín một mười.

A Thi bẻ khớp tay, bày vẻ cho Khang Gia Nhân là khi nào khốn khổ hết chịu nổi, thì còn có đường làm gà này là hi vọng cuối cùng đây. Lúc lấy cô ấy bản thân làm ví dụ thực tiễn cho bài phân tích, Tô Khởi nhác thấy một vị ăn mặc như tài xế từ xa đi đến.

Đèn đóm phố Miếu sáng choang, tầm nhìn có hơi lòe nhòe, cô cứ ngờ ngợ mình đã từng gặp người này rồi, theo bản năng nghiêng đầu né đi.

Người tới đứng xéo sau cô, hiển nhiên là tìm Khang Gia Nhân, giọng điệu nho nhã lịch sự, "Cô Khang, ông chủ đang đợi cô."

Khang Gia Nhân chỉnh mũ lưỡi trai trên đầu lại cho ngay, ngoài hai má hơi ửng hồng, đầu óc vẫn còn thanh tỉnh, quay sang tạm biệt hai cô.

"Ông chủ của ảnh cũng là ông chủ của em thôi... Đi trước nha, chờ bộ này đóng máy rồi kiếm hai người sau."

A Thi mở lời chúc phúc, "Chỉ sợ bộ này của em thành bom tấn, lúc gặp lại chắc em ít nhất cũng phải ở Grand Hyatt, Miss Khang đừng quên thu giữ chị ngủ lại một đêm."

Tô Khởi cười hiền, không nói gì hết, yên lặng vẫy tay tạm biệt cô nhóc. Khang Gia Nhân để lại một câu "Mong như lời chị", rồi theo tài xế kia đi khỏi.

A Thi chợt vỡ lẽ, "Ông chủ nó trễ vậy kiếm nó chi? Bàn kịch bản? Diễn viên chuyên nghiệp gớm ha, ngành điện ảnh xứ Cảng Thơm ắt phải phát đạt."

Tô Khởi uống rượu quá nhanh, giờ đây có hơi váng đầu, cô châm điếu thuốc, cố ép mình nhớ ra người tài xế khi nãy gặp ở đâu, bần thần ừ với A Thi.

Chưa đợi nhớ ra, phố Nam lại có khách mới đến thăm, là Húc Tử cũng lâu rồi chưa gặp.

Một tất hình xăm trội khỏi cổ áo, giống bản thân tên này vậy, thích chơi trội. Lâu như vậy chưa gặp y, Tô Khởi cứ thấy mặt mày y càng ngày càng ương ngạnh, mà nàng mỹ nhân duy nhất có thể chế ngự được y đã rời khỏi rồi.

Tô Khởi chủ động nói: "KK mới vừa đi không lâu."

Hai tròng mắt của y ánh lên nét tàn nhẫn, "Đi một mình?"

Tô Khởi lắc đầu, "Ông chủ đón đi, tài xế mặc vest đeo cà vạt."


Cô nhìn tên sinh sau đẻ muộn tướng tá mảnh khảnh này, bỗng sáng dạ lên, nhớ ra người tài xế ban nãy là ai.

Húc Tử tính đi, Tô Khởi kêu người lại, tiện miệng hỏi: "Hai đứa đang cặp bồ à?"

A Thi kéo vạt áo cô dưới bàn, Tô Khởi giả bộ không biết, Húc Tử liếc cô một cái lạnh tanh, không trả lời trả vốn, quay người rời đi.

Đợi người đi rồi A Thi mới mở miệng, "Nhìn cái là biết thằng đó thích em gái mới nổi rồi, nhưng em gái lại không nói với nó, làm nó bắt hụt, yêu đơn phương chứ gì nữa."

Tô Khởi thấy nói có lí, cười cười bâng quơ.

A Thi lại nói: "Em gái mới nổi kể hồi trước nó làm ma cô, còn đi đòi nợ mướn dùm đám cho vay nặng lãi, tuổi không lớn, nhưng chuyện sai quấy làm không thiếu, một câu tao cũng không muốn nói với nó."

Nhắc tới chuyện thương tâm thì thao thao bất tuyệt, "Hồi tao mới tới Hồng Kông cũng bị ma cô lừa sạch bách đó, Đơn đối đơn*, kịch bản dành để đối phó với gái si tình, hên là tao không mắc mưu."

*gốc 单对单, là một chương trình truyền hình của TVB, tên tiếng anh: Twinkle Twinkle Single Star, nội dung là tìm hiểu và trao đổi với các ngôi sao còn hoặc quay lại trạng thái độc thân (google). Ở đây dùng để nói về một thủ đoạn những tên ma cô hay dùng: lấy cớ gây dựng sự nghiệp để lừa tiền tiết kiệm kết hôn, khuyên bạn gái vào chốn lầu xanh, bán thân kiếm tiền. (tác giả)

Tô Khởi trần thuật sự thật: "Sau đó mày cam tâm tình nguyện tự ra bán."

"Không có giống đâu, A Khởi. Tao vì chính tao thôi."

Tô Khởi gật đầu, "Tao cũng định nói với Đường Duẫn, mai mốt vẫn là phải làm gì đó thôi, tới đó gọi mày làm chung."

A Thi xua xua tay, "Tao giúp mày miễn phí nhưng không được chê nha, khỏi cần cho tao lợi lộc gì, Thái Tử gia không có nghĩa vụ phải dìu dắt chị em mày."

Hiểu rằng cô ấy chỉ là sợ cô bị rơi vào thế khó, chịu người sai khiến, Tô Khởi đưa tay giúp cô ấy chỉnh tóc, không nói thêm gì.

Cùng tháng, bà Tô vợ Tô Thế Phổ, cùng với một trai một gái mở hộp báo, nghiêm túc tuyên bố cắt đứt quan hệ với Tô Thế Phổ. Người đã không còn, mà còn làm cho tình thế càng nhục nhã khó coi, bất kể ai ở dưới chín suối cũng khó an được.

Đường Duẫn chỉ rõ: bà Tô này đang tự bảo vệ mình, không thì rất có khả năng phát sinh thảm án diệt môn.

Đến khi hè sang, hung thủ giết Tô Thế Phổ vẫn chưa bị bắt, phố xá xôn xao thuyết âm mưu thật thật giả giả rằng kẻ thủ án là sát thủ chuyên nghiệp. Ngày đến ngày đi, sức nóng của việc này cũng dần hạ thấp.

Tô Khởi nhận được tin từ Chung Diệc Sâm, Tô Thế Phổ lúc ấy đã có khuynh hướng nhả ra, không ngờ tới đối phương thẳng tay giết người diệt khẩu. Vợ con ông ta đương nhiên không rõ chi tiết trong đó, đương sự đã bỏ mạng, án kiện liền phải giải quyết qua quýt, không cách nào đào sâu thêm bước nữa.

Lần này cô thế mà không hề phản ứng dữ dội như khi nghe tin Phì Phiên chết, có lẽ là bởi Phì Phiên vốn phải chết, nhưng chưa khai gì cả lại tự sát li kì; còn Tô Thế Phổ tội không đáng chết, tiến triển như này xem như là thu hoạch bất ngờ.

Chung Diệc Sâm lại hỏi cô khi ấy còn có thu được bằng chứng khác không, Tô Khởi nhớ đến cuốn phim trước sau vẫn giấu ở Dư Lâu kia, bèn bịa ra chút lời nói xạo.

"Không còn nữa. Người nhà họ Ôn cẩn thận, em chỉ chụp kịp một phần văn kiện này thôi."

"OK." Vậy mà anh ta không để tâm mấy, "Anh nghe nói dạo gần đây em hay ra vào Hoằng Tuyển."

"Còn đang nỗ lực đây, nếu có thể vào Hoằng Tuyển, sẽ thuận tiện làm việc hơn nhiều."

Cô đang có ý thuyết phục Đường Duẫn, để cho mình vào Hoằng Tuyển làm việc.

"Vậy chúc em thành công, giữ liên lạc nhé."

"Giữ liên lạc."

Tiết Mang chủng, động thái của họ Đường không gì ngoài việc --- Đường Hiệp Đình mời một đại sư phong thủy có lai lịch thâm hậu, quy ẩn nhiều năm rời núi, tự tay giúp ông lựa chọn long mạch phúc địa, thực hiện nghi thức trồng sinh cơ.

Sự tình tiến triển đến đâu Tô Khởi không rõ, dù gì mỗi bước chọn huyệt này thôi cũng phải tốn không ít thời gian, bình thường cô cũng hay gặp bà Đường, song bà ấy một chút cũng không tiết lộ.

Bà Đường nói: "Tuy là việc âm trạch dương dụng*, nhưng chung quy cũng không khỏi chữ 'âm'. Hiện giờ con đã rời khỏi phố Miếu, không làm phong thủy nữa, cô khuyên con sau này đừng đụng vào âm trạch nữa."


*ý nói làm âm trạch mà người sống hưởng.

Lòng Tô Khởi chùng xuống, hiện giờ thân phận cô thay đổi, đã không còn là thầy phong thủy, tiên cô phố Miếu mà bà Đường tín nhiệm nữa, cô là bạn gái của con trai bà.

"Thật ra hồi trước con chỉ là giúp người..."

Bà Đường đè tay cô, lại tựa như đè lời nói cô xuống, "Anh Đình nói mấy năm nay là lúc ảnh vượng nhất. A Duẫn vẫn còn trẻ tuổi, có lẽ sau khi làm Daddy rồi mới có thể làm người nắm giữa Hoằng Tuyển. Trồng sinh cơ chính là để giục tài giục đinh*, để ba nó vượng thêm bảy năm nữa, con cho họ Đường một đứa cháu trai, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt."

*ý nói để thêm tiền tài, thêm con cháu.

Bà vẫn canh cánh trong lòng thứ gọi là đứa con kia.

Mặt mày Tô Khởi đờ đẫn, đáp tùy tiện: "Ảnh giờ đã không còn là Đường Duẫn Hoằng Xã, xuất thân của con không xứng với nhà họ Đường."

Bà Đường cười ẩn ý sâu xa: "Cô chẳng quan tâm đâu, ở với con cũng coi như vừa ý, hơn nữa A Duẫn chưa bao giờ thích ý một ai như thế, cô chỉ muốn nó thuận lòng."

Nghe thấy bà Đường nói hai chữ "thích ý", Tô Khởi không kìm được đỏ mặt, sau đó bà ấy lại nói mấy chuyện vặt vãnh gì mà quan hệ với Đường Duẫn đã dịu lại, phóng đại chi tiết tới mức lớn nhất, Tô Khởi không còn nghiêm túc nghe.

Cả đầu óc đều nghĩ về long mạch, phong thủy phúc địa ở Hồng Kông, thế nào để Đường Hiệp Đình thuận lợi trồng sinh cơ? Thế nào để ông ta hút linh khí đất trời vượng thêm bảy năm nữa? Cô nhất định phải phá hư, dù có trái ý trời gặp sét đánh cũng không từ nan.

Một đêm mưa lạnh mấy hôm sau, vừa đúng ngày 9 đầu tháng, Hoằng Xã có hàng cập bến. Đường Duẫn vì muốn cho ổn thỏa, bất chấp mưa lớn đích thân tới.

Mùa mưa gió bão bùng đã đến, Tô Khởi ở trong nhà nhìn hạt mưa to tướng đập bồm bộp lên cửa sổ sát đất, sấm chớp liên miên, cả gương mặt bình tĩnh nhưng nặng nề.

Qua loa gác máy với Đường Duẫn rồi quay về phòng ngủ thay quần áo, lên đồ như đi leo núi, mặc một chiếc khoác Đường Duẫn bỏ xó đã lâu.

Chiếc ô bị thổi đến biến dạng, trên đường hầu như không một bóng người, cô cẩn thận suốt quãng đường, giống như đồ tể thần bí ra ngoài trong đêm mưa, đến đầu đường leo lên một chiếc xe bán tải second-hand.

Chìa khóa cắm vào đợi máy nổ, đây là hôm qua cô nhờ Chung Diệc Sâm giúp chuẩn bị sau khi xem xong dự báo thời tiết.

Đầu xe chiếu ra một tia đèn mong manh, giống như quay về hai năm trước lái một chiếc Isuzu lặn lội đến Đại Đảo Sơn--- lộ trình hôm nay càng gian nan, đêm đã rất khuya rồi.

Lần này là đi núi Xả Kỳ, ngọn nguồn long mạch của đất Cảng. Cô tính ra được mấy vị trí tốt, lại kết hợp với long yết*mà sinh cơ phúc địa nên có, huyệt vị thích hợp dư lại cũng không bao nhiêu.

*ý nói cổ rồng, chắc là một vị trí trong long mạch.

Đường Hiệp Đình cảm thấy năm vượng sắp hết, không kịp đi nội địa, phúc địa ở Lưỡng Quảng* còn nhiều hơn, nhưng thời gian của ông dự là không dư dả, nên mới chọn ở núi Xả Kỳ.

*ý chỉ hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây.

Tô Khởi cầm theo một cái xẻng sắt tiện lợi, đứng trước tấm biển "Sinh cơ phúc địa của Đường Hiệp Đình", do dự không quá hai giây liền quyết đoán xuống tay, thời gian của cô không có nhiều, động tác phải nhanh.

Đổ mưa làm bùn đất vừa nhão vừa lún, cô chèo chống bằng oán niệm ngút trời, rủa Đường Hiệp Đình hưởng phúc vốn không phải của mình, bới tung phần mộ sinh cơ này, đào ra bình ngọc sinh cơ rực rỡ.

Mở bình ra, bên trong bất luận là bùa chú, hình nộm, hòm đá, quần áo, có lẽ còn có tóc, móng tay, cả thảy cùng nhau dốc vào hố đất, rồi ném cái bình trở lại.

Cô hơi thở dốc, định nghỉ một phút rồi lắp đất lại lần nữa.

Lẫn trong sấm chớp đan xen, đưa mắt ra nơi nơi đều là đêm đen sắc thái quỷ dị, tựa như có La Sát trồi khỏi mặt đất ăn thịt người bất kể lúc nào.

Trái tim Tô Khởi đập loạn xạ không ngớt, cô sợ đằng sau không chút tiếng động xuất hiện một tên tội phạm truy nã lẩn trốn đã lâu, từ sau lưng mình cắm vào một dao, thế là cô toi mạng ngay tức khắc.

Hoặc là bắt cô đi, hiếp trước giết sau, đêm mưa thế này hợp để đào chôn thi thể, nói không chừng còn phải chôn chung chỗ với sinh cơ của Đường Hiệp Đình.

Nước mưa ướt nhẹp cả gương mặt, cô lau bừa hai cái, tiếng sấm còn đang vang dội ầm ầm, theo bản năng muốn xoay người nhìn một cái, nhìn cái mới an tâm được.

Chầm chậm mà quay đầu lại, cả người Tô Khởi nổi da gà, nhịp tim chững lại mấy giây --- vùng núi âm u rét ẩm, giữa phần mộ sinh cơ mới đào lên, đột nhiên phát ra tiếng động...