Bác sĩ cẩn trọng, thấy cánh tay cô có hơi ứ bầm nên vẫn quyết định bó hai miếng ván để cố định. Tô Khởi thây kệ, trong lòng mờ mịt.
Cùng lúc đó trong phòng bệnh, Đường Duẫn đang ngủ sờ sờ bị tiếng tranh cãi của Đường Hiệp Đình với bà Đường làm cho tỉnh giấc, mặt mày cau có khó chịu.
"Hai người có phải là đang tiếc hận vì sao mới nãy con không chết cho rồi."
Bà Đường lặng thinh, xoay đầu cố nén để không bật khóc. Đường Hiệp Đình quay sang chất vấn Đường Duẫn: "Trần Kế Đông cầm súng?"
"Không có."
Đường Hiệp Đình gắt lên, "Vậy mày nổ súng làm cái gì!"
Đường Duẫn biết ông chỉ sốt ruột không có ác ý, nhưng một hai phải cương lại với ba mình nên cười lạnh một cái, mỉa mai hết sức.
Bà Đường trừng mắt cất tiếng, "Anh đang nói gì vậy hả! Đối phương nắm vũ khí trong tay, còn con nó có cái gì đâu..."
Đường Duẫn chỉ thấy nhức đầu, hai người mà cự cãi thì tất phải chịu tổn thương, nói được mấy câu là phải nhắc tới chuyện dơ bẩn ngày trước, anh hại em em hại anh, anh có lỗi với em, em có lỗi với anh. Mấy năm nay sống có vẻ thuận lợi quá nên là phải kiếm gì đó làm thôi.
"Con muốn giết thằng đó lâu rồi, đừng nói với con là ba không biết."
Đường Hiệp Đình biết tỏng anh không nói được câu nào êm tai. Trần Kế Đông là giang hồ gốc Đại Lục tiếng tăm vang dội, thu nhận một đám đệ tử từ Đại Lục sang, thủ đoạn kiếm tiền hết sức hiểm độc, chuyện ác làm không ít, chiếm cứ cả vùng Nguyên Lãng.
Năm trước lúc chính phủ trưng thu đất hoang theo thường lệ thì vướng phải đám Trần Kế Đông, Hoằng Xã ra mặt hỗ trợ "Khơi thông". Nói thì nói văn nhã vậy thôi, nhưng thực tế không thể tránh khỏi dùng vũ lực.
Sau đó có lần cùng Đường Hiệp Đình tham gia tiệc rượu, nghe một ông chủ nói rằng thiếu một miếng đất xây xưởng gia công ở Nguyên Lãng, thế là anh đứng ra làm trung gian, không chỉ có lợi về mặt ân tình còn trúng mánh được một khoản.
Chỉ là vướng phải thằng vô lại Trần Kế Đông này, biết bao lần khiêu khích, ngáng chân anh, Đường Duẫn mấy lần muốn ra tay nhưng bị Đường Hiệp Đình ghìm lại...
Đường Hiệp Đình hỏi: "Mày muốn giết người là giết, tưởng mình là giang hồ năm tám mấy hả?"
"Nè tía, con là vậy đó giờ mà, không phải tía cũng vậy sao?"
Ánh mắt bà Đường nhìn về phía Đường Hiệp Đình càng khắc sâu nỗi hận, còn Đường Hiệp Đình thì thấy rằng cứ theo đà này thì giây tiếp theo chắc bị Đường Duẫn chọc giận ngất luôn, không khí cả phòng nặng nề ngưng trệ.
Đường Duẫn quạu quọ cào cào đầu, bây giờ tóc đã dài ra một ít, không còn giống tội phạm đeo còng vượt ngục nữa.
Anh nói không hề có tí kiên nhẫn:"Xác định được con không chết thì hai người cũng đi được rồi, đóng cửa kín dùm."
Đường Hiệp Đình tức điên người đi xăm xăm ra cửa, đúng lúc đụng phải Tô Khởi đang bó chéo cánh tay, mặt mũi thêm hầm hầm.
Bà Đường lúc này mới biết Tô Khởi cũng bị thương, không màng tới Đường Hiệp Đình đã đi xa, thủ thỉ với Tô Khởi: "Tôi nay con ở đây à?"
Tô Khởi gật đầu, biểu cảm có hơi ủ dột, bà Đường chỉ nghĩ là cô bị kinh hoảng còn chưa bình ổn, nên đưa tay vỗ vỗ bả vai cô ra chiều trấn an.
"Sáng mai cô bảo cô giúp việc đưa cơm đến, con chịu khó một đêm, chăm sóc A Duẫn cho tốt nhé."
Tô Khởi im lặng đáp ứng, bà Đường liếc nhìn cô một cái sâu xa rồi không nói gì nữa, đi dọc theo hành lang --- Đường Hiệp Đình đang đợi trước thang máy.
Đứng ngoài phòng bệnh hít sâu mấy hơi, Tô Khởi chậm chạp đẩy cửa vào, có vẻ như là dọa phải Đường Duẫn, tay anh run một cái, nước trong cốc đổ ra sàn, tràn lan một khoảng.
Hai người đồng thời mở miệng, ai cũng không nhường ai.
"Còn có cái anh sợ à?"
"Sao em lại tới đây?"
Tô Khởi thở dài, dùng một cánh tay còn nguyên vẹn đi cầm cây lau. Đường Duẫn chịu đau xoay người ấn chuông. Chốc lát đã có y tá tới thay Tô Khởi làm, nhanh tay dọn dẹp sạch sẽ rồi lui ra ngoài.
Đường Duẫn ngó Tô Khởi đang đứng sững sờ, "Em đứng như trời trồng đằng kia làm chi? Tưởng mình là Dương Quá hả?"
Tô Khởi nhìn cánh tay trái trên ván kẹp của mình, đanh giọng vặc anh: "Dương Quá là bị cụt tay phải."
Cả cánh tay phải của anh bó chặt như đòn bánh tét, trong khoảng thời gian ngắn thì coi như bị phế bỏ, lại nghĩ đến bản thân khoái gọi cô là tiên cô, Dương đại hiệp không phải cũng có một vị 'cô cô' đó sao, thế là bật cười thành tiếng.
Tô Khởi đương nhiên cũng nghĩ đến, nhìn anh trừng trừng không ho he.
Không có chỗ nào buồn cười hết.
Thái Tử gia khát nước, Tô Khởi lại rót một cốc cho anh uống, thuận miệng nói: "Cô Đường hoảng tới sắp khóc, cô lo cho anh lắm."
Đường Duẫn nói năng nghe chẳng có gì là mảy may, vô hình trung dời đề tài, "Bây giờ anh nói với em là anh tin chắc hôm nay anh không chết được, em có tin không?"
Tô Khởi liếc anh một cái, ánh mắt thâm thúy, gật gật đầu, "Em tính rồi, anh sẽ chết trong tay phụ nữ."
"Thiệt hay giả đó? Vậy anh đây muốn xuất viện thiệt nhanh, ôm thêm vài em gái nữa, xem xem em nào giết được anh."
"Cứ tự nhiên."
Đường Duẫn tránh khỏi tay cô, một hai phải tự mình đặt cốc xuống, Tô Khởi thì ngồi một bên ngó.
Anh nói với cô: "Em xích qua đây, nói chuyện này cho em nghe."
Cái tướng thần bí gớm, Tô Khởi hơi nghiêng người qua, Đường Duẫn thấy chưa đủ, "Gần nữa coi, anh ăn được em hay sao?"
Hôm nay cô kiệm lời một cách dị thường, lúc trước mà bị Đường Duẫn chọc hay bị Đường Duẫn phiền thì hẳn là phải mở miệng châm chọc anh, rồi hai bên đấu võ mồm. Bây giờ gần như quay về lúc ban đầu, anh chỉ xem như cô bị dọa mất mật, nhìn người hơi dựa sát lại chút mà không tình nguyện lắm.
Chớp mắt anh vươn tay trái ra ôm choàng cô, ấn vào trong ngực, Tô Khởi sững sờ ngớ người, không nhúc nhích nữa.
Tuy rằng miệng vết thương bị chạm vào khiến Đường Duẫn đau nhíu mày, song mồm thì không thể kêu đau được, thế thì mất mặt lắm.
Tay trái loạn xạ vỗ lưng cô, Tô Khởi cảm thấy sao giống đang bị đồ dê xồm chấm mút.
Anh mở lời, giọng điệu bình tĩnh.
"Gan em bao lớn làm sao anh không biết chứ."
"Xã hội đen liều mạng rất bình thường, nhưng là lại xem nhẹ em."
(bản gốc: 古惑仔搏命太平常, 唯独忽略了你. Không hiểu ý tác giả, chờ cao nhân!)
"A Khởi, không phải sợ."
Quá dịu dàng, quá gentlemen, sợ rằng đây chẳng phải Đường Duẫn.
Cả trái tim của Tô Khởi đang run rẩy, nước mắt không nén nổi tuôn trào, thấm vào trang phục bệnh nhân kẻ sọc của Đường Duẫn. Anh cảm giác được giọt ấm áp kia, mặt hơi quẫn bách, không biết làm gì, rồi lại có hơi mất kiên nhẫn.
Cô không biết mình khóc vì cái gì, cả người thả lỏng ra nằm trong ngực anh, mọi thứ diễn ra trong tĩnh lặng.
Miệng vết thương trước ngực Đường Duẫn bị cô đè đau điếng, trán vã mồ hôi mỏng, câu tiếp theo lại đánh ra nguyên hình.
"Khóc gì chứ, tuy nói làm chị dâu nguy hiểm cao, không biết chừng nào là bị bắt bị hiếp, sinh đẻ mà gặp chuyện còn phải diệt khẩu cả nhà, nhưng là..."
Tô Khởi ngẩng đầu, mắt hung hăng xẻo anh, Đường Duẫn nói nhảm nói xàm chưa xong, quên mất tiếp theo muốn nói câu gì, ngơ ngác bất động tại chỗ.
Cô đứng dậy lau khô nước mắt, từ trong ngăn tủ lấy ra một tấm chăn rồi đi ra sofa.
Sofa cũng đủ rộng, người cô lại thon thả, cẩn thận bảo vệ cánh tay, nằm thẳng nhắm mắt, không nói ngủ ngon gì hết, mất lịch sự.
Đường Duẫn ngả người mà nhìn, cứ cảm thấy cô không chỉ bị dọa mất mật thôi, mà là bị dọa ngu người rồi. Chắc mẩm cô còn chưa ngủ, anh cất lời có hơi trầy trật, một hai phải nói cho xong câu mới nãy.
"Nhưng là anh sẽ bảo vệ em chu toàn mà."
Tô Khởi trở mình, không đáp lại gì.
Nếu là Tô Bảo Trân ngay lúc này nghe được lời thề thốt như thế của bạn trai, hẳn là nhất định hết sức an tâm hết sức hưởng thụ, nhưng cô là Tô Khởi.
Là Tô Khởi nhất quyết phải nắm quyền chủ động trong tay mình.
Hai cô không giống nhau.
Sáng sớm hôm sau, cô giúp việc nhà họ Đường đến mang theo thật nhiều món thanh đạm, cô đoán hẳn là có sự sắp xếp của bà Đường. Đường Duẫn bị bác sĩ đánh thức, trên mặt còn hơi mơ màng, khó tránh khỏi thể hiện chút bực dọc với cô giúp việc.
Cô một tay nâng chén cháo thong thả đưa vào miệng, liếc sang anh đang dựa lưng tại chỗ không nhúc nhích động đậy, như đang nóng giận.
"Anh đừng có mới sáng sớm mà giống Diêm Vương được không, ai gặp anh là phải xui cả ngày."
Đường Duẫn mặt mày hậm hực liếc cô, "Vậy em có biết một người bệnh quan trọng nhất là cần được nghỉ ngơi?"
Tô Khởi lại hớp thêm ngụm cháo, "Em cho rằng làm việc và nghỉ ngơi ăn uống hợp lí càng quan trọng hơn."
Đường Duẫn cười nhạo, hoàn toàn chả thèm để ý.
"Rõ ràng là anh một hai phải liều mạng mình, vì cái gì giống như là em đang thiếu nợ anh chứ?"
Nụ cười anh dần tắt đi, có chút hư hỏng đắc chí, lại đưa tay trái ra đi sờ cái tay bị bó ván kẹp của cô, quanh quanh quẩn quẩn, không có trình tự gì, bộc lộ cảm xúc.
"Anh muốn nếm (của) em."
Tô Khởi mắng thầm một câu "Chết tiệt", linh hồn Bảo San quay về, nhập vào Đường Duẫn, giọng nói vậy mà có mùi làm nũng, đáng sợ thật.
Lười mà đi so đo cùng anh, đều tại chính mình thiện tâm, được anh cứu nên không kìm nổi mà trở nên mềm mỏng, quá hèn quá hèn.
Tô Khởi giơ tay bón anh một chút, cháo trắng nấu trên lửa nhỏ, không có hương vị gì, song được cái mềm tan, Đường Duẫn thấy có vẻ là có bỏ đường trong đó, ngòn ngọt, nuốt một ngụm xuống là không dừng được.
Tô Khởi mặt trơ trơ phục vụ vị Thái Tử gia đây, trong bụng thầm thề anh mà lại có tính công tử nữa thì cô sẽ tiến hành "Mưu sát nơi phòng bệnh" với anh.
Tâm tình anh phơi phới, lại khua môi múa mép, "Lát nữa anh phải xuất viện liền thôi, cái bệnh viện này quá xui, bên ngoài toàn cửa hàng áo liệm, chỗ cổng còn để búp bê giấy nữa, một chỗ bán hoa cũng không gặp..."
Bạn nhỏ vừa mê tín vừa ấu trĩ, Tô Khởi hóa thân người làm Phillippine bón cơm, mặc cho anh nói sảng.
Một chén cháo còn chưa ăn xong thì có khách quý đến thăm bệnh. Vốn đã là người Đường Duẫn chẳng muốn gặp, vậy mà còn thêm một bó hoa tươi càng làm ngứa mắt thêm.
"Cậu cả Ôn nhanh nhạy đấy."
Ôn Khiêm Lương giả vờ không nhìn đến Tô Khởi ngồi bên, "Ba bảo tôi ghé thăm."
Tô Khởi vừa muốn rút tay về đã bị Đường Duẫn tóm chặt, "Anh còn chưa có ăn được."
Biết rõ anh cố tình hơn thua với Ôn Khiêm Lương, cô thì trở thành lợi thế trong cuộc chơi, cái cảm giác này không hề dễ chịu gì.
"Chờ lát nữa rồi ăn, có khách tới anh lễ phép chút đi."
Đường Duẫn xoa xoa tay cô, cười hiểm, "Được, chờ lát nữa em đút anh ăn tiếp."
Ôn Khiêm Lương không thể hiện thái độ gì, tin chắc Đường Duẫn khắt khe với cô, còn chưa kể tới cánh tay bị thương rõ mồn một kia của Tô Khởi.
Cô thất thần bước ra ngoài hít thở không khí, để lại không gian rộng rãi cho hai vị mặc sức đấu đá gay gắt, từ cửa sổ cuối hành lang ngó qua, quả nhiên khúc sau bệnh viện là một con ngõ hẹp với cơ man là chỗ làm dịch vụ tang ma chôn cất, Đường Duẫn tuy nhập viện đêm khuya nhưng sức quan sát cũng không yếu.
Ôn Khiêm Lương lịch sự mở lời: "Ngày hôm qua chú Đường cũng ở tiệc rượu, nghe được tin vội vã rời đi, Daddy quan tâm nên để tôi tới thăm, mong anh sớm ngày hồi phục."
Câu chữ hình thức, nên có nhưng cũng thừa thãi.
Ngón tay Đường Duẫn gõ loạn lên bàn kê trước người, ánh mắt nghiền ngẫm dò dẫm, "Người khác không biết đêm qua vì sao tôi gặp chuyện, cậu cả Ôn mà cũng không biết sao?"
Ôn Khiêm Lương cởi bỏ một nút thắt trên áo vest, thong thả ngồi lên ghế cách mép giường không xa, khó xử mà nói, "Cậu chủ Đường đây là có ý gì? Chuyện trong xã đoàn, người làm ăn không hiểu, cũng không có cách nào nhúng tay vào."
"Vậy ông già anh có biết hôm qua anh đi hộp đêm ở Du Mã Địa không hả? Cậu cả Ôn."
"Tôi đã trưởng thành lâu rồi, độc thân tự do."
"À? Tự do đến mức cùng bạn gái người ta ôm ôm ấp ấp, tác phong của anh tệ quá."
Tay để trên đùi không nhịn được mà siết lại, Ôn Khiêm Lương cười nhạt, lại buông lỏng nắm tay, sửa sang lại nút tay áo.
"Anh không hiểu cô ấy."
"Anh hiểu cô ấy?"
"Đêm qua cô ấy khóc thương cho người nhà, một gương mặt xinh đẹp như thế, ai có thể ngồi yên không ngó ngàng gì?"
Đường Duẫn cười khẩy, anh chưa thấy Tô Khởi khóc nhớ người thân bao giờ, nhưng đêm qua cô tựa vào ngực anh rơi nước mắt, cũng chả khác mấy, đều là làm người ta mủi lòng y nhau.
"À, xem ra là cậu cả Ôn thay tôi an ủi, hẳn là tôi phải tới cửa cảm tạ anh nhỉ?"
Ôn Khiêm Lương vẫn như cũ mặt vương ý cười nhìn anh, "Không cần, tôi còn cần tìm cô ấy làm pháp sự, hy vọng khi ấy cậu chủ Đường đừng lại phán đoán lung tung."
...
Ôn Khiêm Lương đi rồi, Đường Duẫn một mình trong phòng ngẩn người một lúc lâu, suy ngẫm lời Ôn Khiêm Lương thuận miệng nói, giống như khớp lời khai với Tô Khởi, bất tri bất giác cảm nhận có thứ gì không bình thường.
Đường Duẫn với lấy điện thoại đánh một dãy số, "Tra kĩ Ôn Khiêm Lương cho tao."
Tô Khởi im lặng đẩy cửa vào, người bên đầu kia còn đang nói chuyện, Đường Duẫn thẳng thừng cắt ngang, "Chút nữa báo cho A Chính."
Gác máy, điện thoại ném sang bên, liền mạch lưu loát.
Tô Khởi lạnh lùng hỏi: "Cháo còn ăn nữa không?"
Đường Duẫn lắc đầu, "Lạnh ngắt vậy ăn kiểu gì?"
Cô cũng có tự tôn bản thân, nhìn đến đồ ăn đủ sắc bày trên bàn chưa động được mấy đũa, vẫn là không cảm xúc gì mà gói lại, đặt sang một bên.
Đường Duẫn lại gượng gạo hỏi: "Em không đói bụng?"
"Bị anh làm tức no."
"..."
Buổi sáng hôm ấy, gió ấm len vào cửa sổ phòng bệnh, từng đám mây trắng lướt qua mặt trời, lúc trời râm râm, Tô Khởi ngồi trên ghế, dựa vào mép giường chợp mắt.
Đường Duẫn rõ ràng dậy sớm như thế, buồn ngủ như thế, vậy mà nằm xuống lại không hề buồn ngủ tí nào. Động tác nhẹ nhàng, ngậm đau xoay người, cánh tay phải giống như máy móc bọc giáp, cồng kềnh lại phế, nhưng bàn tay thì còn cử động được, đưa sát lại gần giúp cô vén một lọn tóc mái che mặt, hết sức cẩn thận không tự nhận ra.
Anh nghĩ ngợi đủ điều, tiếc là không biết tin nào là rõ ràng chân thật, đành phải nằm tại chỗ thừ người, thỉnh thoảng không nhịn được còn muốn chạm vào cô mấy cái.
Trai đẹp xứ Cảng nhiều như vậy, song anh chàng ở chỗ này là làm người ta phiền nhất.
Bà Đường mang theo canh đích thân nấu cả buổi sáng, đứng ở bên ngoài phòng bệnh chờ một lúc lâu, nhìn được hết thảy.
Trong giây lát không có dũng khí mở cửa phá hư sự tốt đẹp này.