Đêm đó Đường Duẫn lần lữa mãi mà chẳng tới.
Tô Khởi về nhà dọn dẹp một lúc là đã bốn giờ sáng, đôi mắt cô vừa cay vừa xót, nhưng chả buồn ngủ tí nào. Đứng trước cửa sổ, biết bao người và việc lướt vụt qua trong đầu, trên đường phố đìu hiu vắng tanh có chó hoang đang sủa, nghe mãi thành quen.
Bốn giờ rưỡi, trời hưng hửng sáng, bảo vệ môi trường vào việc. Cây chổi quét qua quét lại sàn sạt, cô căng mình một đêm đến đừ đẫn, lưng ngã xuống giường thiêm thiếp vào giấc, mãi cho tới giữa trưa mới tỉnh.
Điện thoại Dư Lâu reo cả buổi sáng mà chẳng ai bắt máy. Ôn Khiêm Lương ngồi văn phòng nới cà vạt liên tục, anh rất hiếm khi như thế, chỉ vì hôm nay quá phiền lòng. Thư kí gõ cửa lần thứ tư: "Chung Bá Cừ bên địa ốc Hồng Trác đã đến, chủ tịch Ôn thúc giục ngài qua đó ạ."
Ôn Khiêm Lương ứng tiếng, lạnh nhạt đứng dậy.
...
Mà cửa cuốn Dư Lâu đóng chặt, chung quanh vài ba tụ người lưa thưa, có vị khách mới đến phố Miếu cũng đang đợi chờ một lúc khá lâu.
Tô Khởi ngủ thẳng đến giữa trưa, trang điểm chỉn chu xong xuống lầu đã gần 1 giờ chiều, trong tay cầm phong thư không buồn ngó tới, đi đến hòm thư gần nhất quẳng vào, xoay người một cái đụng phải một cậu chàng lạ lẫm, hơi hốt hoảng.
"Cậu là ai?"
Ngày hôm qua A Chính kể cô nghe mấy thằng đàn em bên dưới biết bao nhiêu đứa tên "Chấn Bang", "Diệu Tổ", hôm nay liền đưa một đứa tới cho cô.
Cậu chàng giang hồ ăn mặc trông khá đứng đắn này có biệt danh "Bắc Tử", mặt mày nom cũng khá thật thà, chỉ tiếc dính phải vòng luẩn quẩn tên xã hội đen, nay sống mai chết cũng chả biết trước được.
Cậu ta bám gót cô về Dư Lâu, lúc Tô Khởi kéo cửa, Bắc Tử hết sức biết chuyện giúp cô một tay, nhất thời cô cũng ngại đuổi người về, đành để cậu vào theo.
"Anh Chính bảo em tới, dặn em sau này theo chị."
Tô Khởi đã nếm được mùi giang hồ rồi, song lại cảm thấy cậu chàng sinh sau đẻ muộn này có hơi tồ.
"Cậu theo tôi làm gì? Tôi làm việc đứng đắn, không nhẽ hắn sai cậu tới canh địa bàn giúp tôi, thế tháng sau có cần thu phí bảo kê luôn không?"
Bắc Tử nghẹn lời, nghiêm túc suy ngẫm rồi nói: "Em cũng không biết có cần nộp hay không, còn phải xem anh Chính dặn sao nữa."
Tô Khởi cạn lời, mặc cậu ta ngồi giữ cửa như môn thần, còn may là mặt mũi xem như tương đối hòa nhã, không giống mấy tên ất ơ khác hoặc là đầu như đèn giao thông, hoặc là bản mặt hung thần, thế chắc cô khỏi buôn bán gì cho rồi.
Nhấc điện thoại, quyết đoán gọi cho Đường Duẫn,
Quyền lực của A Chính còn chưa lớn tới mức có thể ra quyết sách, có thể ra mệnh lệnh cho anh ta cũng chỉ có tên dở hơi Đường Duẫn ấy.
Bên kia lại không bắt máy.
Buông ống nghe xuống chưa tới năm giây, cô lại muốn nhấc lên gọi tiếp, ngón tay vừa chạm vào phím như bị giựt điện, bị rắn cắn mà rụt về.
Cô có lí do nghi ngờ rằng tối qua Đường Duẫn vừa tu xong "36 chiêu pháp của Tình Thánh", trước tiên dùng chiêu 'lạt mềm buộc chặt', hứa hẹn tối tới tìm cô, mãi đến hừng đông cũng không thấy mặt; lại dùng tiếp một chiêu 'như gần như xa', phái một thằng em lại bảo vệ cô, bản thân người chủ trì lại chần chừ không ra mặt, điện thoại cũng không ai bắt máy.
Còn có bóng đèn sáng trưng nơi cửa thang lầu, có dính dáng gì đến anh không đây?
Tô Khởi khó tránh khỏi hơi suy tư chút, song không nhịn được phải gõ đầu mình, gõ cho con chó điên rớt ra khỏi đầu.
Bắc Tử ngồi ở cửa quay đầu nhìn cô, rướn giọng: "Tiên cô không thoải mái hả? Có cần đi khám bác sĩ không?"
Tô Khởi cũng cao giọng đáp: "Không cần."
Hai người có hơi kỳ dị, một ngồi trong phòng, một ngồi ở cửa, bạn một câu tôi một câu như đôi sơn ca vậy.
"Vậy chị có việc hú em."
"Chỗ này của tôi thật sự không cần cậu."
"Anh Chính dặn em tới."
"Hắn bắt cậu chết thì cậu chết không hả?"
"Ảnh không có sở thích bắt người ta chết."
Vẫn là Tô Khởi phải đầu hàng trước, giờ này đa phần ai cũng đang ăn trưa, không có khách, cô cũng tạm thời không ăn uống, đi ra ngoài dựa cửa, cúi xuống hỏi cậu.
"Năm nay cậu bao lớn rồi?"
"Sắp sửa tròn 21 ạ."
Nhỏ quá, cũng xêm xêm tuổi Bảo San.
"Sao lại làm xã hội đen?"
Dường như bước vào talk show "Chuyện Đêm Cảng Đảo", không mời sao lớn, chỉ có khách mời đặc biệt là một vị xã hội đen, một nàng MC khách mời diễm lệ tên Tô Khởi.
"Có tiền để kiếm, còn không bị người ta khi dễ."
Nói có sách mách có chứng.
Năm 1993, toàn cầu đưa mắt nhìn về Hồng Kông, kinh tế phát triển như vũ bão, cao ốc chọc trời đua nhau mọc, thị trường chứng khoán hưng thịnh phồn vinh. Sản nghiệp màu đen vẫn bao trùm lên cuộc sống của người dân xứ Cảng. Đã từng một thời, ba xã đoàn lớn dựng thành thế chân vạc. Mười năm trước, mỗi ngày trình diễn đen ăn đen, xác vứt ngõ nhỏ, tiến triển đến nay thành Hoằng Xã một tay che trời, còn dư lại mấy bang phái tiểu tốt, không đáng nhắc tới.
Lại nói Hoằng Xã, thế lực chiếm đến 95% vũ trường hộp đêm, khu hạ tầng ví dụ như Vượng Giác, Cửu Long không bao giờ thiếu người chủ quản. Tuy rằng mấy năm nay Đường Hiệp Đình hưởng ứng theo bên trên, thi hành "Làm việc văn minh", vẫn có kẻ bên dưới không chịu nổi mà làm xằng làm bậy.
Chỉ cần đừng quậy tới chỗ Tam Gia là được.
Thiên hạ thái bình.
Đường Duẫn thì lại đụng phải chuyện lớn nhất gần đây.
Đêm qua Đường Hiệp Đình đã nằm lên giường chuẩn bị vào giấc, hiện giờ ông lo dưỡng sinh, xã giao tiệc tùng có thể miễn là miễn, sở cảnh sát gọi điện đến nhà, trước tiên thông báo cho ông.
"Phì Phiên nổ súng giết người giữa đám đông, bị cảnh sát tuần tra bắt giữ."
Vốn dĩ không định hỏi là giết ai, vị sở trưởng kia lại ngập ngừng nói "Người chết là Trần Bỉnh Khôn, gã điên cầm đầu vụ náo loạn Cửu Long Thành Trại."
Còn có một câu: thành viên Hoằng Xã.
Sở trưởng cũng rối rắm, đen ăn đen thì đã chẳng lạ lẫm gì, cơ mà đấu đá nội bộ đấu đến cảnh sát vào cuộc thì thật sự là không nên.
Đường Hiệp Đình giận điên người ra lệnh Đường Duẫn quay về.
Ông đương nhiên biết đây là chuyện tốt anh làm, không hổ là con trai ông, lắm mưu mẹo, còn biết chiêu một tên trúng hai nhạn, tác hợp Phì Phiên và Trần Bỉnh Khôn rồi tiễn đi gặp Diêm Vương một thể.
Đường Duẫn bất mãn trở lại biệt thự, hai cha con gây nhau một trận ầm ĩ trong phòng khách, Đường Trịnh Mẫn Nghi đứng trên lầu bàng quan. Không rõ đến mấy giờ sáng, Đường Hiệp Đình lên lầu ngủ, bà Đường ngủ không yên ổn, trời vừa hửng sáng liền tỉnh dậy, đứng trên tầng ngó xuống --- Đường Duẫn ngủ hẳn ở phòng khách, qua loa thấy mà tội.
Lại nhỏ giọng bảo người giúp việc đắp cho tấm chăn mỏng, lại dặn dò nhà bếp chuẩn bị điểm tâm sáng.
Lúc Đường Duẫn tỉnh ngủ thì ngửi thấy mùi thức ăn, tay đang nắm chặt chăn, theo bản năng nhìn lên lầu, không một bóng người.
Anh cho là bà Đường, nhưng nghĩ lại thì như cũng không phải.
Đường Duẫn úm trong biệt thự cả ngày không ra cửa, Đường Hiệp Đình cử Long Bảy đi lo liệu, bảo lãnh Phì Phiên ra, anh tựa như đứa nhóc làm mình làm mẩy, cảm thấy cái người cao tuổi này đây bảo thủ hết mức, không thể nói lý được.
Di động chả biết ném trong cái túi quần nào, anh thay quần bơi đến bể bơi ngoài trời bơi lội, phơi đủ nắng trong một tuần rồi thì lại lên máy chạy bộ cho đổ mồ hôi, cũng bài tiết bớt không ít phiền muộn, nguyên căn biệt thự vào ban ngày chỉ có mỗi một vị chủ nhân anh đây, cô độc nhưng tự tại.
A Chính tự nhiên không cần theo dõi Phì Phiên, nhàn rỗi hơn rất nhiều, nhớ đến Đường Duẫn lệnh cho anh ta phái một người thành thật chút đi theo Tô Khởi, anh ta rảnh rang không có việc gì nên liền đóng vai lãnh đạo tới cửa thị sát.
Tô Khởi vốn đã chẳng ưa gì anh ta, cơ mà hôm qua đá đểu tên anh ta mà người còn nhởn nhơ chẳng bực mình, thế nên hôm nay đành phải lễ độ nhờ mang người về.
A Chính hồ hởi kêu: "Tiên cô, anh Duẫn lo cho chị mà, hôm qua có vụ đó của Phì Phiên, ngày mai không chắc còn vụ gì nữa, bây giờ chị là bảo bối của ảnh đó."
Nghe được câu "bảo bối" ấy, cả người Tô Khởi nổi da gà, trong lòng rợn lên.
"Coi cái miệng của em nè, không được kêu tiên cô nữa, đây là để anh Duẫn gọi yêu."
Anh ta vỗ Bắc Tử một cái, "Nhớ kỹ chưa mậy, sau này không được kêu vậy nữa đó."
Bắc Tử nghiêm túc gật đầu, Tô Khởi trợn muốn trắng mắt, Đường Duẫn quả là chó điên, nối bước theo sau toàn là đám chó con trung thành chỉ đâu cắn đó, cô nói tiếng người với bọn này không được.
Cho đến sẩm tối, A Chính đã lâu chưa dạo chơi phố Miếu, Tô Khởi hối anh ta đem Bắc Tử đi một thể luôn, thế là Dư Lâu chỉ còn mỗi mình cô, dễ chịu hẳn. Bà Đường dặn cô chọn ngày lên núi bái phật, cô lật hoàng lịch ra xem, đo đạc tính toán rồi ghi chép.
Chẳng mấy chốc thì Bắc Tử quay về một mình, Tô Khởi thuận miệng hỏi A Chính đi đâu, cô tưởng A Chính có khi nào đi rồi không, sao lại chẳng mang vị thủ hạ trung trinh này đi theo.
Bắc Tử ấp a ấp úng, nhưng không viện ra được cớ nào, đành nhả từng chữ: "Anh Chính với gái đẹp vai kề vai lên lầu..."
Chà, đi phóng khoáng, thật bình thường.
A Chính còn chưa có sướng đã đời, di động thì vẫn rung rè rè, nghĩ bụng không phải Đường Duẫn cần ra lệnh thì chính là đám lính gặp chuyện, đành đẩy người ra đi tiếp điện thoại.
Đường Duẫn hiển nhiên đang lái xe, chung quanh gió hú nghe vù vù, hỏi A Chính đang đâu.
"Em ở phố Miếu."
Nhắc tới phố Miếu, anh tức khắc nhớ tới nhân vật òa khóc kia, lại nhớ tới đêm qua hứa hẹn sẽ đi tìm cô mà tạm thời chưa làm, nhớ da thịt trắng mềm của cô sau khi bị lột sạch sẽ, rành rành là bị anh nắm thóp rồi mà còn bày đặt ra vẻ lưỡng lự đến là cao quý, họng Đường Duẫn hơi thít chặt.
"Mày đi phố Miếu làm chi? Thằng ngu." Đổi đề tài ngay, "Đi đón tiên cô kia, tao qua vịnh Đồng La ngay giờ."
A Chính khẩn trương kéo quần thắt dây nịt, "Anh Duẫn đợi em!"
Hôm nay cô vốn đã dậy trễ, tới tận trưa mới mở cửa, thế nhưng chưa đến 9 giờ liền dọn vào --- bị bắt dọn vào. A Chính đẩy cô đi ra ngoài, Bắc Tử với lấy cái chìa khóa khóa cửa, gọn gàng lưu loát.
Nhờ hai đấng ban cho, hôm nay không thu được một cắc, đầu sỏ gây tội vẫn cứ là Đường Duẫn.
Ba người ngồi taxi thẳng đến vịnh Đồng La, Tô Khởi cứ thấy bản thân ngốc nghếch hồ đồ, hối hận đã không phản kháng, nhưng tay đặt lên ngực tự hỏi dường như cô cũng muốn gặp anh, hỏi anh sao lại làm thế, hỏi anh hiện giờ Phì Phiên thế nào.
Chỉ cần có lí do là được, sợ nhất muốn gặp một người mà không có lí do.
Tree Bar, Đường Duẫn với đám anh em cây khế không ngồi phòng bao, thay vào đó là ngồi băng ghế ngoài. Không rõ là anh tự sáng lập hạng mục cung cấp tay vịn cho quán bar, hay là mấy tên cậu ấm đó tự dẫn gái theo, hai giới tính trộn chung một chỗ, không khí mập mờ hỗn loạn.
Tô Khởi liếc mắt sang liền thấy anh giữa đám người ấy, tóc ngắn, sơ mi đen, đeo khuyên tai, mấy ly rượu xuống bụng rồi thì lắc lư đầu theo điệu nhạc, bên cạnh có em gái nhỏ thanh thuần nhìn như học sinh, ôm lấy cánh tay anh im lặng nũng nịu.
Mắt Tô Khởi lạnh căm, mắng anh hạ lưu.
Rõ ràng đều là sơ mi đen phổ thông nhất, vì sao Childe mặc đẹp đến thế, còn gã này thì đểu tới vậy.
A Chính vội vàng xách mông qua ngồi, tách Đường Duẫn ra khỏi "em nữ sinh" kia, Đường Duẫn ngồi bên dưới ngước lên nhìn cô, giống hôm qua lúc tách ra ở ngã tư đường phố Miếu, kéo cánh tay cô.
Chỉ là lần này lực mạnh hơn xíu, Tô Khởi ngã xuống sô pha, lại bị anh ôm.
A Chính ngồi bên phân trần, do chung quanh ồn ào, anh ta cũng to mồm, "Này là anh Duẫn gọi cho em."
Tô Khởi nghĩ thầm không nhẽ nhìn cô để ý chuyện này lắm sao?
Chẳng biết một tên chí cốt nào của Đường Duẫn ngồi bên hát đệm, "Đúng đó, A Chính thích mấy em nai tơ, anh Duẫn không thích kiểu này đâu."
Không thích em gái ngây thơ, cũng không thích thiếu phụ thành thục, anh cũng bắt bẻ lắm đấy.
Đường Duẫn mặc cho đám đó nói nhăng nói cuội, trước sau vẫn cười, nhưng nụ cười ấy trống rỗng, Tô Khởi đưa mắt ngó qua là biết. Không biết nên nói linh hồn anh sớm đã rỗng tuếch, hay là tối nay đặc biệt hoang vu.
Cô chỉ muốn hỏi anh hai chuyện, thứ nhất là: "Anh có để Bắc Tử đi khỏi chỗ tôi hay không?"
Giọng nhỏ, anh khẽ nhíu mày, đưa ly rượu đang cầm trong tay qua, rủ vào tai cô: "Uống của anh."
Cô trừng anh một cái, đẩy ly rượu kia ra, sáp vào bên tai anh nhắc lại: "Có để Bắc Tử..."
Đường Duẫn bất chợt ôm siết thắt lưng cô, cả người Tô Khởi nhào vào ngực anh, chưa kịp đứng dậy, cái tay còn lại đang rảnh cũng đưa qua xoa tóc cô --- hoàn toàn không phải kiểu vuốt ve đỉnh đầu dịu dàng đưa tình như Childe.
Anh thích phá hoại, ấn đầu Tô Khởi vào trong ngực mình, xoa rối mái tóc suôn dài cô chải gọn ghẽ, ngay khi cô quạu quọ ra mặt trừng lớn mắt, anh nâng cái khuôn mặt nhỏ nhắn lên thưởng cho cô một nụ hôn, Tô Khởi cảm thụ rõ ràng độ ấm cùng hương rượu cánh môi anh mang theo.
Cô mắng anh "Biến thái chết được."
Anh nhìn khẩu hình rồi biết được câu chữ, sau thì bật cười chân thật, tựa như học sinh tiểu học làm được trò mèo.
Không chỉ biến thái, còn ấu trĩ.
Bee: haha đố mụi người cậu em Bắc Tử tên Chấn Bang hay Diệu Tổ:))