Câu A Chính rỉ tai anh trước khi đi là: Lúc nhìn thấy Tô Khởi, cô đang ăn món Nhật một mình.
Ăn quá no, hèn chi ngó cũng không thèm ngó uyên ương đá với bánh dứa.
Tối qua Đường Duẫn trốn không thoát, phải theo Đường Hiệp Đình cùng đi dự tiệc, nhân vật máu mặt hai giới chính thương đều hiện diện. Tính luôn đại lão xã hội đen chưa kịp tẩy trắng Đường Hiệp Đình đây, thì cũng coi như gom đủ hắc đạo bạch đạo.
Gần đây tập đoàn Hoằng Tuyển hợp tác cùng nhà họ Thẩm khai thác thị trường nhà đất Đông Nam Á, nên Đường Hiệp Đình chủ động để Đường Duẫn làm quen với cô Thẩm. Ông chủ Thẩm tới từng tuổi này chỉ có mỗi một cô con gái rượu, dẫu biết Đường Duẫn mang tiếng ăn chơi, tác phong hơi trụy lạc, nhưng chung quy cũng không dám nghịch ý Đường Hiệp Đình, trán bất đầu túa mồ hôi.
Đường Duẫn mặc đồ Tây thắt cà vạt ra dáng trí thức, nhưng tóc vẫn là kiểu ngắn trọc không đổi, quay đầu nhìn một bên, miệng nhếch lên, cố nén cười, ở ngoài phải giữ mặt mũi cho ông già thôi.
Đường Hiệp Đình bóp vai ông chủ Thẩm, ngặt nỗi khí thế trùm xã hội đen ráng giấu mà vẫn lộ, an ủi ông ta: "Tụi nhỏ kết bạn giao lưu thôi, A Duẫn nó biết chừng mực."
Mặt ông chủ Thẩm sượng ngắc.
Đường Duẫn đưa tay lên che miệng, làm sao nín cười nổi đây.
Nhưng không ngờ hôm nay cô Thẩm mời anh xem ca kịch.
Đến rạp phim mà Thái Tử gia còn không tha thiết, có đi thì cũng để ngắm Diệp Ngọc Khanh, Lý Lệ Trân*, hồi 17 tuổi bộ đầu tiên mua vé đi xem chính là "Cô gái phóng khoáng thời Đường", bộ có ấn tượng trước đó cũng có mỗi "Nhục Bồ Đoàn"**, thế nên xem ca kịch thì thôi, miễn bàn.
*Hai diễn viên nữ đóng phim cấp 3
**Tên hai bộ phim cấp 3 của Hong Kong.
Ông chủ Thẩm chỉ con gái một chiêu trí mạng nhất, một chiêu lùi địch, làm cho Đường Duẫn ắt phải ý thức được bản thân mình là một con cóc ghẻ đừng có mơ mộng thịt thiên nga, nhà họ Đường của mi dẫu có tiền cũng không phải vạn năng nha.
Đường Duẫn ngủ trọn vở diễn.
Anh chán trong người, thế nên đành giết thời gian cùng cô Thẩm. Sụp tối thì đưa người về rồi sau đó mặc sức mà quẩy, chuẩn khỏi chỉnh. Lại còn có thể qua loa lấy lệ với người cha già nhọc lòng ở nhà, không lí gì mà không làm.
Tối đến đi Trung Hoàn ăn đồ Nhật.
Rất muốn tự vả miệng mình, lúc nãy vì muốn làm quý ông nên hỏi cô bé muốn ăn gì, đáng ra mình quyết còn có lí hơn. Đường Duẫn chẳng phải cậu ấm nhà giàu như Ôn Khiêm Lương, cùng lắm thì là trọc phú thôi, đồ Tây còn coi như có thịt có mì, đồ Nhật có cái mẹ gì? Mấy cái đĩa nhỏ tẹo bày đầy bàn, đớp ba cái là sạch sẽ, oái oăm.
Có câu nói như nào ấy: Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, thuyền đi đêm lại còn ngược chiều gió. Lốp xe anh cán phải đinh, cả đường đến Trung Hoàn muốn đội quần. Đúng là từ cuối năm ngoái gặp Tô Khởi xong là chuyện đéo gì cũng chả thuận, còn bị cái cô Thẩm này làm phiền bực cả người.
Gọi cho A Chính để anh ta đi xử lý, lúc ở bên đường chờ mòn mỏi thì nhác thấy Ôn Khiêm Lương xách túi bước ra từ tiệm Nhật Kim Thành, phục vụ mặc kimono khom lưng tiễn khách rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bốn mắt giao nhau, lịch sự chào hỏi. Mới nãy thấy chiếc Mercedez đen đậu hết sức gọn ghẽ, Đường Duẫn thấy quen vô cùng, tọa giá của Ôn Khiêm Lương đây chứ đâu. Anh ta chung tình gớm, độc sủng con xế này, nào có giống Đường Duẫn mỗi hôm một chiếc màu mè hoa lá hẹ.
A Chính vẫn chưa ăn tối, xử lý xong cái lốp sau lại tra thêm nhớt cho xe, Đường Duẫn khen anh ta kĩ lưỡng, dẫn đi ăn chung luôn, A Chính miễn cưỡng vâng lời.
Một bữa cơm ăn trong đè nén, lại thêm cặp chính tâm tình không vui. Đường Duẫn có thù tất báo, hú A Chính đi theo, "mời" cô Thẩm đang muốn về nhà đến phố Miếu thăm thú.
Bánh ít đi thì bánh quy lại, hôm nay ai cũng đừng hòng sung sướng.
Vốn gọi A Chính theo là để anh ta đưa cô Thẩm về nhà, còn Thái Tử gia thì đi kiếm Tô Khởi xả giận.
Không ngờ, lửa nóng càng bùng lên.
Thái độ ra mặt, lau miệng hai phát, ghét bỏ môi miệng đắng ngắt của anh, trà lạnh sao mà tởm thế.
"Tôi là gì của anh? Với lại ai mới ăn vụng đây?"
Đường Duẫn đạp nhẹ cái túi bên chân, "Em cũng tài lắm, hôm trước bò lên giường tôi, hôm nay thì câu được Ôn Khiêm Lương."
Tô Khởi nghe mà giật mình, mặt không đổi sắc, trong óc xoay chuyển càn khôn, suy tính coi có nên giả ngu tiếp không. Không được, ông thần này đã nhắc tới tên Ôn Khiêm Lương rồi, còn lôi cô vào nữa, tất nhiên đã rõ mồn một cả hai đã gặp gỡ, không thể phủ định được, thế thì càng khó mà lấp liếm.
"Đầu óc của anh vặn vẹo quá, Ôn sinh chỉ là khách thôi."
Đường Duẫn chớp chớp mắt, nhất thời hơi ngượng ngùng, còn hơi sốc bởi bản thân hờn mác vô cớ. Tất cả là tại cô Thẩm kia, ba cái đồ sống anh ngấm không vô, thế là tâm tình cũng theo đó mà bực bội.
"Khách hàng?"
"Người làm cho nhà họ Ôn hồi xưa hay coi bói ở chỗ tôi, giờ người đã mất rồi, Ôn sinh tới hỏi tôi chút việc vặt thôi. Món Nhật là anh ấy mua cho mommy ảnh, nhưng bà Ôn tự nhiên nói không muốn ăn nên tiện đưa cho tôi luôn."
Đáp đến là trôi chảy gọn gàng.
"Em thì mồm mép thôi rồi." Anh vẫn cố bới lông tìm vết, nhặt cá tìm xương.
Tô Khởi xoay người vào phòng, "Tôi nói chuyện luận điểm hợp lí, chứng cứ rõ ràng."
Cách một lớp màn vải, lấp ló đôi chân thon dài được quần jean ôm sát của cô, Đường Duẫn hỏi bâng quơ: "Em nghĩ anh mê em như điếu đổ à?"
"Thế anh có không?"
"Đương nhiên không có."
"Vậy án đến đây là kết, Thái Tử gia đi thong thả."
Chân đạp thùng rác một cái cho bỏ giận, Đường Duẫn xoay người ra cửa, đầu cũng chả thèm quay lại.
Vốn tính cặp Tô Khởi một lúc, dù ngắn nhưng vui, ai ngờ đằng ấy không những không cảm kích, còn thái độ ra mặt thế kia.
Đã như thế thì hôm đó chủ động tìm anh làm gì chứ?
Đường Duẫn đa tình, nhưng không phải lạm tình, giờ thẻ bài lật tới Tô Khởi, thế mà cô còn không tạ ơn trời đất? Còn không gọi dạ bảo vâng với mình?
Nghĩ không thông, Thái Tử gia dẹp không nghĩ nữa, hôm nay bực dọc tới mất cả hứng chơi bời, về nhà sớm báo cáo kết quả công tác với Đường Hiệp Đình thôi.
Tô Khởi không quên gởi gắm của bà Đường, ngắm nghía nghiên cứu bản đồ đường xá với phong thủy, lại cẩn thận hơn mà đi lật sách, chuẩn bị đâu vào đấy.
Tối nay lại gieo thêm ba quẻ, tiền nong ảm đạm. Một chiếc túi to khác Ôn Khiêm Lương đem tới ở trong phòng nằm trên đất, Tô Khởi ngó sang thì thấy lòng nặng trĩu, ở trong là một chồng tiền mặt, mới tinh.
Hai tên đàn ông thi nhau đưa tiền cho cô, quả nhiên vẫn là làm gái mới phất được.
Cô vừa hâm mộ vừa đố kỵ cô Thẩm, bởi Tô Bảo Trân cũng từng học ở Đại học Hồng Kông, không biết tới giờ có còn lưu hồ sơ lại không. Năm ấy đôi mươi, cái tuổi thanh thuần, cùng mối tình đầu thanh mai trúc mã tay trong tay, mặc sức vẽ vời tương lai, vô ưu vô lo.
Childe chuẩn bị thủ tục xuất ngoại, dưới màn đêm lung linh của cảng Victoria, cô hống hách nói: "Nhiều nhất chỉ đợi anh một năm thôi nha, anh mà không về là em đổi boyfriend liền."
Trường nào mà học một năm là xong chứ.
Ôn Khiêm Lương ôm chặt cô vào lòng, vờ hung dữ cắn tai cô, "Em phải trưởng hành thôi, bé cưng Trân Trân của anh hai mươi tuổi rồi còn không xa daddy mommy được, giống em bé nhỏ chưa cai sữa vậy."
Cảng Victoria đêm khuya dân cư thưa thớt, ánh trăng tỏ khắp, anh ngại giai điệu quá tưng bừng của "Monica", không hợp với khí chất cao sang của mình, cự tuyệt yêu cầu của cô, sau đó hát một bài khác, giai điệu còn ôn nhu hơn mặt nước tĩnh lặng.
Là bài trong album mới nhất của Trương Quốc Vinh, "Tình khó kiềm chế".
Mỗi lần hôn em, khiến anh không cách lơ là
Mỗi lần hôn em, khiến lòng anh, đột nhiên thấy cuồn cuộn, lửa nóng cháy bừng.
Hát xong nửa bài, hỏi cô thích anh hay Trương Quốc Vinh hơn, cô cố ý lên giọng: "Please, bài này Leslie tự viết lời đó, Childe đừng so cao với trời nữa, kém xa lắm."
Kể ra cô có si mê cỡ nào cũng giữ được lý trí, mỗi khi Leslie hát ở nhà thi đấu Hồng Kông chỉ hát cuối cùng, có kí tên thì cũng chỉ ký lên album bản lưu trữ thôi.
Thanh niên cãi cọ qua lại, là thời gian đẹp nhất trong mắt thế tục, trong tích tắc đèn nê ông đổi màu lại dán vào hôn nhau, triền miên khó dứt.
Daddy Tô Thế Cẩn làm sao mà chưa dò ý để cô và Ôn Khiêm Lương cùng nhau du học, nhưng không thể nói trước mặt bà Tô, bà vô cùng quyến luyến, Bảo San mà biết được cũng ầm ĩ không cho chị đi.
Lúc đó ngây thơ hồn nhiên biết mấy, không ra nước ngoài không phải bất đắc dĩ, cũng chẳng phải thành tích kém, cô không kén ăn, ở đâu cũng vậy, chỉ có duy nhất là không nỡ xa gia đình.
Đại học Hồng Kông cũng tốt, cô học chuyên ngành Luật, Tô Thế Cẩn hay đưa cô đi gặp đại luật sư Phùng nức danh xứ Cảng, tốt nghiệp xong thì vào phòng luật cao cấp công tác, kiểu gì cũng trở thành một vị mỹ nhân không hơn không kém ở Trung Hoàn.
Nhưng cô là cô cả của tập đoàn họ Tô, chắc chắn phải là vị special nhất trong số các mỹ nhân.
Lúc ấy Bảo San học ở trung học nữ sinh Belilios, chưa thành niên. Tô Thế Cẩn không hề mảy may việc không có con trai, nhưng bà Tô tự trách mình sinh Bảo San xong cơ thể không tốt không thể có thai nữa, ông thì luôn cố an ủi lại bà.
Còn nói công ty nhà sau này chia hai nửa như bánh kem, đem ra hết làm của hồi môn cho con gái cưng, tự xưng là tùy tùng của con gái số một thế giới. Ở nhà hay khen Childe ưu tú, Bảo Trân cưới anh thì thật sự viên mãn...
Sau đó, sau đó?
Im hơi lặng tiếng, mộng tan tác, đột ngột và bạo liệt, từ đây sao chẳng phải sao, mây chẳng là mây, hết thảy đều là hố sâu xé toạc bầu trời, mưa máu lâm thâm, đọng đầy đất đục ngầu.
Đêm sinh nhật 21 tuổi ấy, một nhà bốn người bị bắt cóc tại gia, trói người không phải kiểu chỉ muốn cướp tiền của, bọn kia rành rành là phải đẩy nhà họ Tô vào chỗ chết.
Mấy ngày tiếp đó, cổ phiếu Tô thị rớt mạnh, rắn mất đầu, một mớ bòng bong.
Tô Thế Cẩn nhờ cậy tới Đường tam gia của Hoằng Xã cũng không làm được gì. Trên thực tế, trước đó Đường Hiệp Đình đã tìm ông để mượn đường thủy bên Đông Nam Á, Tô Thế Cẩn uyển chuyển từ chối, mọi thứ cũng theo lễ nghĩa, qua lại cũng chỉ có thế.
Cô và Bảo San bị nhốt chung ở một chỗ khác, đám khốn canh gác tưởng hai người là em gái ngây thơ vô tri, nói qua nói lại có mấy lần nhắc tới "Tam gia", thái độ kính cẩn vâng dạ, cô nghe mà lòng chùng xuống đáy.
Chú Tô Thế Phổ phản bội anh ruột, Tô thị bị thu mua sau khi phá sản, đứa em gái họ luôn bị giấu diếm kia được nước thị uy, hai cô tiểu thư ấm no từ bé bị đánh đập, trốn chạy, Bảo San bị hiếp, còn cô thì cắm đầu chạy trốn, một mực chạy không dám ngoảnh đầu.
Năm 1987 ấy, hung thủ vụ án phanh thây núi Bảo Mã (Braemar Hill) bị phán tử hình, Mai Diễm Phương lần đầu đóng nữ chính, "Yên Chi Khâu" vẽ nên một khúc tình sầu mộng cũ giữa hai khoảng thời không, Trương Quốc Vinh quang vinh rời Cảng, bay qua Thái Bình Dương bắt đầu chuyến lưu diễn "Mỹ - Can không ngủ".
Công chúa lâm nạn.
Sau đó nữa?
Cô lánh tại phố Miếu, bái cô Chín Dư Lâu làm thầy, kế thừa y bát.
Năm 89, Trương Quốc Vinh tuyên bố giải nghệ, từ biệt giới ca hát, khi ấy daddy mommy và Bảo San đã qua đời hai năm, cô nghèo mạt, không mua nổi một vé vào sân vận động Hồng Khám.
Từ năm 89 đến 90, Leslie trình diễn 33 buổi hòa nhạc chia tay, Tô Khởi chỉ ở ngoài quán xa xa xem được một lần, "Thiên thiên khuyết ca" cất lên như đoạn từng khúc ruột, gió sượt qua để lại khuôn mặt đẫm lệ.
Như Hoa nói với cậu Mười Hai: Cậu Mười Hai, cảm ơn cậu vẫn còn nhớ đến em. Hộp son này em đã đeo 53 năm rồi, bây giờ xin trả lại cậu. Em không đợi nữa.
Chờ đợi là bị động nhất, vô dụng nhất.
Màn hình phát sáng nơi ngã tư đường vô tình phát đến bảng tin tài chính, thời thế xứ Cảng lúc này – hai ông lớn Ôn thị, Hoằng Tuyển bắt tay nhau gây dựng ngành cá độ trên vùng biển Cảng – Mã (Hồng Kông – Malaysia), Đường Hiệp Đình và Ôn Chí Trăn cùng nhau chụp ảnh, tràn đầy tín nhiệm.
Sao có thể quên được, kẻ mua lại Tô thị chính là Ôn Chí Trăn, người ba nuôi từ bé của cô, giao tình đậm sâu; mà đường hàng hải Hồng Kông – Malaysia vốn nằm dưới sự khống chế của Tô thị, là thành quả lúc trẻ Tô Khế Cẩn tự mình thương thảo và chủ thầu.
Người kia nay đã không còn, hợp tác của hai vị này lại càng thêm khắng khít, làm sao mà có thể không nhớ?
Cô chín già cả lẩm cẩm, chẳng qua là do tiết lộ thiên cơ quá nhiều mà thành. Năm 1990, thập niên cuối cùng của thế kỷ 20, mười năm cuối cùng đếm ngược, cô Chín chuyển nhà đến viện điều dưỡng nội thành Cửu Long.
Giờ phút này bước vào cái lồng giam như thế, nói thẳng ra thì cả đời bà già này phải dính trong đây thôi.
Cô nghĩ bà ta sống lâu cỡ này rồi, còn cả đời cái gì nữa?
Cuối năm cô Chín mất, gian Dư Lâu nhỏ bé này thành cô làm chủ, cũng coi như có cái nuôi thân.
Mùa đông năm ấy, vùng đông bắc Hoa Bắc ở nội địa đổ trận tuyết lớn mấy mươi năm khó gặp, qua đêm thành ụ chặn kín cửa. Kênh tin tức nhắc tới nhắc lui, mấy đứa nhóc non nớt ở phố Miếu thi nhau bảo Hồng Kông cũng sắp đổ tuyết rồi, người lớn nghe xong thì cười nhạt, miệng phàn nàn không biết mưa dầm chừng nào mới bớt.
Ngày ấy chưa bao giờ thấy lại yêu trời mưa đến vậy, cũng chưa bao giờ cảm thấy ngày mưa lại cay đắng như thế, cả người ướt rượt, như bị rắn quấn thân.
Lại có xán muội* A Thi vì yêu mà một mình lặn lội tới Hồng Kông, tiếc thay bị kẻ khốn lừa bĩnh, dọn đến phố Miếu bắt đầu bán xuân mưu sinh...
*từ dân Hồng Kông gọi gái tới từ Đại Lục.
Suýt chút bị hồi ức cuồn cuộn nuốt chửng, Tô Khởi đứng ở trước cửa sổ hồi lâu, hút liên tục không biết bao nhiêu điếu thuốc, cổ cũng bắt đầu khó chịu.
Cả phố Nam đã vắng tanh không bóng người, tiếng chó hoang sủa lại vang lên, cô chẳng buồn xem nữa. Trong phòng có radio, mua chỗ quầy đồ second-hand hồi năm kia, hớt tay trên của bác Thang làm ông ấy cứ kêu ca mãi.
Nhạc đang phát là một cuộn băng chất lượng thấp, bản "Cô là người quên anh" lcủa Đạt Minh Nhất Phái, tiếng băng cuốn càng lúc càng lớn, âm sắc càng ngày càng kém, rốt cuộc đứng luôn ngay đó, chỉ còn tiếng "kêu cứu" xẹt xẹt xẹt, chẳng ai màng tới.
Trong nhà vắng tiếng ca, tĩnh lặng không ít.
Lấy băng tắt radio, chó hoang ngừng sủa, cô đi đến cửa sổ lấy gạc tàn, vô tình nhác thấy một bóng dáng trên con đường trống hoác.
Vị em gái Thiệu thị đang lăng xê – Khang Gia Nhân.