Hồ Đích Lao Lung

Chương 10




Thân thể như bao cát gục trên mặt đất không cụng cựa được, cả người đều đau đớn, xương cốt cơ hồ như sắp nhuyễn ra. Lâu Duật Đường than nhẹ một tiếng, bị một xô nước lạn tát tỉnh lại.



Đây là nơi nào?

Cậu cố mở ra đôi mí mắt nặng trịch, tầm mắt mơ hồ dần dần rõ ràng, phát hiện bản thân đang ở bên trong một nhà kho vô cùng cũ nát, trên sàn nhà khắp nơi đều là bụi đất, còn có vài vũng chất lỏng không biết là gì.

Nơi này nhìn có điểm quen mắt, Lâu Duật Đường chớp mắt mấy cái, đang định ngồi dậy, nhưng tay chân bị trói quả thật không tiện hành động, đành phải dùng tứ chi mà bò trên mặt đất.

Từ ánh sáng chiếu vào nhà kho qua song sắt cửa thông khí bên trên có thể đoán hình như trời đã sáng, cậu rốt cục đã hôn mê bao lâu?

Lâu Duật Đường cau mày, lục lọi trong trí nhớ hỗn loạn.

Đêm qua cậu trốn khỏi căn hộ của Thiệu Vĩnh Côn, kết quả vừa mới trốn khỏi khu nhà căn hộ liền bị đánh lén, một khối khăn tay mùi vị ghê người bịt kín miệng mũi cậu, sau đó cậu trở thành cái gì cũng không nhớ.

Vừa mới mở mắt đã phát hiện bản thân ở nơi này, nín thở yên lặng lắng nghe, bên ngoài truyền đến loáng thoáng tiếng sóng biển, Lâu Duật Đường trong lòng giật mình, trừng đôi mắt đỏ quạch đầy tơ máu nhìn ra xung quanh.

Giống như một con thỏ đang bị chó sói đuổi giết, cho dù nhìn không thấy kẻ thù nhưng vẫn có thể cảm nhận được từng đường nhìn đầy thù địch từ mọi hướng phát ra.

Cửa lớn rỉ sát “Chi nha” một tiếng liền mở ra, một bóng người tiến vào, nện bước không nhanh không chậm, Lâu Duật Đường ngẩng đầu lên, dự cảm không ổn biến thành sự thật ——

“Nhị ca?”

Bị gọi điện thông báo triệu hồi về cảnh cục, tin tức Lâu Phùng Xuân vượt ngục khiến cho mỗi cảnh sát trong lòng đều như có một tảng đá đè nặng, Thiệu Vĩnh Côn cùng đồng sự phán đoán con đường hắn có thể dùng để đào thoát cùng những nơi có thể đi, phái bốn tổ cảnh sát trước tiên tỏa đi bốn phương tìm kiếm tin tức, một đêm chưa ngủ, gấp đến sứt đầu mẻ trán. Sáng sớm bớt được chút thời gian kiếm hai cái bánh mì nhét bụng, kết quả còn chưa có ăn xong, viên quản lí khu chung cư gọi điện tới, nói cửa sổ phòng hắn có một sợi dây vải thật là dài, trong phòng trống không có một người, Lâu Duật Đường đã sớm bỏ trốn mất dạng.

Vì cái gì lúc hắn bận rộn như vậy còn gây thêm phiền phức cho hắn thế này? Thiệu Vĩnh Côn đem điện thoại bóp răng rắc, rất muốn đem Lâu Duật Đường bắt trở về đánh một trận, bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua đối phương tự dưng lai nói cái gì đó không hợp, cảnh sát tiên sinh bừng tỉnh đại ngộ, Lâu Duật Đường khẳng định đã phát hiện ra cái gì đó, mới có thể hỏi mấy câu như vậy để thử mình.

Xem ra mình đáp không tốt, nếu không cái tên kia cũng không liều chết mà bỏ chạy như vậy, dùng ga giường? Thế mà cậu cũng nghĩ ra!

Lâu Phùng Xuân trước mắt hành tung không rõ, Lâu Duật Đường lại lỗ mãng mất dạng chạy loạn ra ngoài, một cái bia ngắm di động không tự giác như vậy làm sao người ta có thể bỏ qua. Thiệu Vĩnh Côn thái dương gân xanh nổi đầy, bỏ lại bữa sáng lao xuống lầu, lái xe đi tìm Lâu Triển Nhung.

Biệt thự của Lục Định Vũ nằm ở ngoại ô thành phố, trên đường chịu đựng kẹt xe phiền muốn chết, phóng nhanh, đi tắt, vượt một đống đèn đỏ xong, hắn một thân đầy oán khí đập cửa nhà người ta, Lâu Triển Nhung lúc đầu còn sĩ diện, cố làm ra vẻ xa cách, kết quả vừa nghe nói Lâu Duật Đường mất tích hắn liền nhảy dựng lên, túm lấy Lục Định Vũ xông vào trong xe Thiệu Vĩnh Côn, phụng phịu nói: “Ta biết căn cứ bí mật của Lâu Phùng Xuân đích bí mật căn cứ, trừ bỏ mấy kho chuyên chở hàng hóa của Ngự Phong Đường trước kia, thì có một kho hàng cũ ở khu 36A, ở bến tàu Châu Loan, là của hắn chính mình mua.”

Năm đó bọn họ hai chém giết nhau sớm đã điều tra ngọn ngành gốc gác đối phương, lại không nghĩ rằng đến bây giờ mới phát huy tác dụng. Tuy rằng cũng không thực nắm chắc, nhưng cứu người như cứu hỏa, vô luận như thế nào cũng phải đến đó nhìn xem, đằng nào cũng không có gì để mất.

Thiệu Vĩnh Côn đạp xuống chân ga, gọi điện thoại thông báo cho cảnh cục, sau đó chuyên tâm lái xe, mặt trầm như nước, nhẹ giọng phun ra hai chữ: “Cảm ơn.”

“Sách!” Lâu Triển Nhung khinh thường, trầm mặc một lát còn nói: “Ngươi tốt nhất chờ có người đến tiếp ứng rồi hẵng đến đó đi, Lâu Phùng Xuân bây giờ cực kì có khả năng chỉ bày ra một cái bẫy dụ ngươi vào.”

“Giống như các ngươi bắt cóc Diệp Hân An để dụ Tiêu Chấn Hằng ra giết?” Thiệu Vĩnh Côn hừ lạnh một tiếng.

Lâu Triển Nhung bị chạm đến nỗi đau, mặt không đỏ khí không suyễn nói: “Chúng ta là lấy độc trị độc, sống chết đều tùy số, ngươi có tinh thần sẽ chết không? Cho dù có bị thương cũng sẽ tới chứ? Không sợ chết không?”

“Chết người! Sợ chết thì xuống xe đi.” Thiệu Vĩnh Côn không hờn giận liếc mắt nhìn hắn, trên khuôn mặt tuấn tú là một tầng sát khí.

Lâu Triển Nhung thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ngữ khí trêu tức nói: “Thúi lắm, đó là chú của ta, ta đương nhiên muốn đi cứu hắn, nhưng ngươi thật ra lại bán mạng như vậy là vì cái gì?”

“Bởi vì ta là cảnh sát.” Thiệu Vĩnh Côn mí mắt cũng không động một chút, không kiên nhẫn trả lời.

Nghe cái đáp án giập khuôn này Lâu Triển Nhung liền làm ra một biểu tình ghê tởm đến muốn nôn, mắng: “Thối sợi, không nói câu này ngươi sẽ chết sao! ?”

“Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau.” Người hiền lành Lục Định Vũ lên tiếng hoà giải, “Thiệu cảnh quan cũng nhất định rất lo lắng cho an nguy của Lâu tiên sinh mới có thể không kiên nhẫn như vậy, cứu người quan trọng hơn, không nên nội chiến bây giờ.”

Lâu Triển Nhung phẫn nộ ngậm miệng lại, tựa vào bên lưng người kia mà ngắm phogn cảnh bên ngoài, Thiệu Vĩnh Côn có điểm kinh ngạc, không ngờ con chim ưng kiêu ngạo cuồng dã này thế nhưng lại bị con trung khuyển này ăn sạch sẽ. Trong mắt hắn hiện lên một mạt ý cười, nói: “Lục huynh, rất có cách dạy dỗ nha.”

“A?” Lục Định Vũ đỏ mặt, thẹn thùng nở nụ cười, Lâu Triển Nhung lại muốn nổi bão, lại bị nam nhân xoa dịu kéo về. Khuôn mặt vốn trắng nõn vì tức giận mà hóa xanh luôn.

Thiệu Vĩnh Côn nhìn đèn giao thông trước mắt, khoảng cách đến bến tàu Châu Loan càng lúc càng gần, trong mắt hắn toát ra sự kiên nghị trong tình thế bắt buộc. Chỉ như tự mình lầm bầm, lại giống như đang hỏi Lâu Triển Nhung: “Ngươi có nhớ hay không, kế hoạch lúc ấy của các ngươi định dụ Tiêu Chấn Hằng ra giết tại sao lại thất bại?”

Lâu Triển Nhung cười lạnh một tiếng, nói: “Ta đương nhiên nhớ rõ.”

Thiệu Vĩnh Côn để xe dừng tại bến tàu, rút súng ra, quay đầu lại nhìn hắn một cái, nói: “Lâu Phùng Xuân lại đang dẫm vào vết xe đổ của các ngươi.”

Hắn không phải đang ở trong ngục giam sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Lâu Duật Đường kinh nghi nảy ra, đối thủ năm đó cùng mình đấu đến mức ngươi chết ta sống lại đang từ trên cao nhìn xuống bản thân, mà cậu thì lại đang bị trói như cái bánh chưng, chỉ kém giương cổ ra chịu một đao nữa thôi.

“Chào. . . . . . Nhị ca. . . . . . Ngươi đây là. . . . . .” Lâu Duật Đường cười gượng, trong nháy mắt tâm như tro tàn, biết mình lúc này thập phần nguy hiểm,cái mạng này tám phần là không giữ được rồi.

Lâu Phùng Xuân đứng trước mặt cậu, nhấc chân đá cậu bay đến dán vào tường, sau đó rút ra chùy thủ tùy thân, dùng sườn đao vỗ nhẹ vào hai má cậu, nhe răng cười nói: “Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay đi? Duật Đường, năm đó ngươi cấu kết với cái tên chết tiệt kia bỏ ta vào tù, lại còn giao ấn tín Đường cho hắn hủy đi Ngự Phong Đường. Lão tử từ trong ngục ra lần này, chính là muốn tìm ngươi thanh toán thù mới hận cũ thôi.”

Ấn tín là Thiệu Vĩnh Côn cướp đi, cũng không phải cậu chủ động đưa mà, Lâu Duật Đường lười giải thích, bản thân cũng đúng là đã giúp người kia không ít, sớm đã mang cái nhãn phản đồ vào người, có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Chết thì chết đi! Dù sao còn sống cũng chẳng còn ý người, tưởng tượng như vậy, cậu đột nhiên không còn tí sợ hãi nào, khóe miệng nhếch lên, hỏi: “Vậy ngươi tại sao còn chưa động thủ?”

“Nhân vật chính còn chưa đến, gấp cái gì?” Lâu Phùng Xuân hèn mọn nhìn cậu, nói: “Thật không hiểu sao Lâu gia lại sinh ra cái loại tiện hóa như ngươi, cùng nam nhân ngủ còn chưa tính, lại còn dám mang cả Ngự Phong Đường bỏ đi. Ngươi dù có chết, làm sao có mặt mũi mà gặp liệt tổ liệt tông?”

“Ít nói nhảm đi.” Một khi đã coi thường sinh tử, Lâu Duật Đường càng trở nên cứng đầu, “Ngươi còn chờ cái rắm! Thiệu Vĩnh Côn cũng không phải loại đa tình gì, hắn sẽ không tới cứu ta đâu.”

“Sẽ chứ sao không? Một đêm vợ chồng trăm năm ân ái, các ngươi cũng ngủ không phải chỉ có một đêm đi?” Lâu Phùng Xuân dùng sống dao nâng cằm cậu lên, “Ngươi sẽ không ngay cả chút điểm giá trị như thế cũng không có chứ? Vẫn muốn bảo vệ cái tên nam nhân kia mà định lừa ta sao?”

Lâu Duật Đường cười lạnh: “Ngươi cảm thấy một lão nam nhân hai bàn tay trắng như ta, sẽ có cái giá trị gì để người ta liều mình đến cứu?”

Trong hắc đạo không có tiền đồ —— lời nói của người kia ngày đó vang lên trong tai cậu, Lâu Duật Đường hồi tưởng ba mươi mấy năm qua, chỉ có thở dài. Cậu sinh ra trong gia đình hắc đạo, sinh mệnh cả đời ngoại trừ bang phái thì cũng chẳng còn cái gì khác, cũng không có ai cần cậu, chỉ có ở Ngự Phong Đường cậu mới cảm thấy mình sống còn có chút điểm ý nghĩa.

Nhưng Ngự Phong Đường giờ đây đã tan, Thiệu Vĩnh Côn cường thế giữ lấy mình, giống như thần linh mà muốn làm chủ sinh mệnh cậu, khiến cậu lần đầu tiên sinh ra cảm giác ý lại chưa từng có. Giống như nam nhân kia là một bến cảng sóng yên gió lặng, có thể khiến cho cậu rời xa sóng gió, cập vào bờ dừng lại.

Kết quả lại trở thành một mình cam tâm tình nguyện mà thôi, nam nhân kia từ đầu đến cuối chỉ là lợi dụng cậu, nói không chừng chính là mỗi lần tình cảm cao trào qua đi, Thiệu Vĩnh Côn khi quay người mặc quần áo vào chính là đang cười thầm cậu là đại ngốc trong lòng.

Rơi đến tình trạng này, là kẻ vô tích sự, tình lộ thì nhấp nhô, thật sự không bằng chết sớm sớm được đầu thai.

Lâu Duật Đường ủ rũ ngồi dưới đất, tuy rằng đã sớm không để ý sinh tử, nhưng đau lòng vẫn không thể ức chế, cậu ngũ quan vặn vẹo, vẻ mặt tràn đầy thần sắc đau thương.

Lâu Phùng Xuân mắt lạnh nhìn cậu, đột nhiên nói: “Nếu sớm biết chỉ cần bị thượng vài lần ngươi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ta lúc trước làm gì phải phí nhiều tâm tư cùng các ngươi đấu đến đấu đi như vậy? Lâu Duật Đường, ngươi ngay cả kĩ nữ cũng không bằng, ít nhất các nàng còn biết lấy tiền! Ngươi còn ngược lại, không chỉ bị người thượng, còn chủ động mà cho lại!”

Lời nói vũ nhục như ngọn roi quất vào mặt cậu rát bỏng, Lâu Duật Đường sắc mặt trắng bệch, cắn chặt răng không phun một chữ. Lâu Phùng Xuân căm giận đá cậu một cước, lấy ra một cái điều khiển từ xa được thiết kế tinh xảo mà ngắm nghía, nói: “Bất quá ngươi đừng quên hắn là cảnh sát, cho dù không phải vì ngươi, cũng sẽ đến đây bắt ta, kho hàng này đã sớm được đặt thuốc nổ, đến lúc đó ta chỉ nhấn cái nút này, tất cả đồng quy vu tận, ai cũng trốn không thoát.”

Người này điên rồi! Lâu Duật Đường trừng lớn hai mắt, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, ngực giống như bị ngọn lửa thiêu đốt tràn lan, tâm loạn như ma.

Cậu vẫn hy vọng Thiệu Vĩnh Côn tới cứu, cho dù bị nam nhân kia lừa lâu như vậy, trong lòng vẫn không tự chủ được mà rung động; nhưng cậu lại Thiệu Vĩnh Côn sẽ đến, thật sự không muốn thiếu thêm một nhân tình với người ta nữa, cho dù cố gắng không để tâm … nhưng vẫn … nếu hắn vẫn ôn nhu với mình, sẽ chỉ làm cậu càng thêm thống khổ, xấu hổ vô cùng.

Lúc nào cũng vậy, tất cả những chuyện nếu có liên quan đến Thiệu Vĩnh Côn, luôn luôn có thể khiến cậu rơi vào cái vòng mâu thuẫn khó xử. Hiện giờ sắp chết đến nơi, cậu vẫn như cũ không thể giải thoát bản thân khỏi cái vòng cảm xúc yêu hận với Thiệu Vĩnh Côn.

Lâu Phùng Xuân nhìn ra sợ hãi của cậu, nhấc chân dẫm lên vai cậu, mắng: “Đồ tiện hóa không biết xấu hổ, đến bây giờ ngươi vẫn không quên được tên nam nhân kia sao!”

“Đương nhiên rồi.” Giọng nói bình tĩnh ẩn chứa tức giận của người khác từ trên đỉnh đầu truyền xuống, Lâu Phùng Xuân lắp bắp kinh hãi, bỗng dưng ngẩng đầu, phát hiện thân mình mạnh mẽ của Thiệu Vĩnh Côn đã xuyên qua song cửa, một bên tay vẫn đang nắm chặt dây thừng, thân thủ nhanh chóng rơi xuống đất. Trong nháy mắt, một cái họng súng tối đen dí nhanh như cắt dí lên trán hắn, mệnh lệnh rõ ràng: “Giơ tay lên!”

Cùng lúc đó, cửa kho hàng bị phá khai, Lục Định Vũ cùng Lâu Triển Nhung xông vào, Lâu Phùng Xuân đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt âm ngoan dữ tợn, Lâu Duật Đường đang ngồi dưới đất liều mạng giãy dụa, kêu to: “Chạy mau a! Có bom!”

Cậu vừa mới dứt lời, Lâu Phùng Xuân đã dùng hết sức nhấn vào cái nút, hết thảy đều phát sinh chỉ trong nháy mắt, Lục Định Vũ ôm lấy Lâu Triển Nhung nằm gục xuống cửa, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng khắp Châu Loan. Căn phòng nổ mạnh, áp lực của vụ nổ khiến Lục Định Vũ và Lâu Triển Nhung bị bắn ra ngoài, mà bên trong lại đã nhanh chóng bị chôn bên dưới lớp phế tích.

“Chú!” Lâu Triển Nhung không khống chế được kêu to, không hề nghĩ muốn xông vào đống đổ nát kia, Lục Định Vũ sống chết túm lấy hắn, vội vàng gọi điện kêu xe cứu thương, còi xe cảnh sát từ xa xa cũng dần dần truyền đến, hiển nhiên là đồng sự của Thiệu Vĩnh Côn cũng đã đến nơi.

“Khụ khụ. . . . . .” Lâu Duật Đường bị hôn mê nhưng rất nhanh đã tỉnh lại, phát hiện mình và Thiệu Vĩnh Côn bị vùi trong góc tường, mái nhà sập xuống vẫn còn chưa gãy hết, cho nên bọn họ vẫn còn một không gian hình tam giác nhỏ hẹp, hai người cũng không đến mức bị nghiền nát.

Cậu nhớ rõ trong nháy mắt trước khi nổ Thiệu Vĩnh Côn xông về phía cậu, dùng thân thể che chở cho cậu, khiến cho cậu ngoài trừ khuỷu tay coi như chỉ bị trầy xước một chút thì hầu như cả người không có lấy một chỗ chảy máu.

Về phần Lâu Phùng Xuân, nửa người trên bị một khối mái nhà thật lớn đè lên, đầu đã muốn biến dạng, hiển nhiên là đã chết. Lâu Duật Đường nhẹ nhàng thở ra, thân thể cứng đờ đột nhiên run rẩy, run giọng kêu: “Họ Thiệu kia, họ Thiệu! Ngươi còn sống không?”

Trên sàn nhà lênh láng máu đỏ tươi, Thiệu Vĩnh Côn rên rỉ một tiếng, mở mắt ra, đau đến mức hít mạnh một hơi, cau mày nhìn cậu một cái, nói: “Ngươi không sao chứ?”

Lâu Duật Đường mắt đục đỏ ngầu, nhìn một cây thép còn đang đâm xuyên qua bụng người kia, động mạch hình như bị nó phá đứt, máu chảy như suối phun. Cậu vừa đau lòng vửa sốt ruột, nói: “Ngươi tại sao lại tới? Ngươi cho là ngươi có mấy cái mạng để đùa như vậy hả?”

Thiệu Vĩnh Côn cúi đầu nhìn xuống miệng vết thương của mình, run rẩy vươn tay sờ lên hai má cậu, sau đó lại hạ xuống cởi bỏ dây thừng quanh người, thấp thở gấp nói: “Ngươi không có việc gì. . . . . . Tốt rồi. . . . . .”

“Hỗn đản!” Lâu Duật Đường nhịn không được mắng một câu, “Ngươi vì cái gì mà lại muốn tới?”

Vì cái gì lúc cậu đang hận hắn như thế, vừa bá đạo lại làm nhiễu loạn tâm tư cậu, khiến bức tường cậu vất vả xây nên đổ sập trong tích tắc, tất cả kiên trì đều yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích.

“Bởi vì. . . . . .” Thiệu Vĩnh Côn hít thở bắt đầu không thông, mỗi câu nói ra đều thập phần khó khăn.

Lâu Duật Đường nước mắt trượt thẳng xuống dưới, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở không kiềm chế được: “Bởi vì ngươi là cảnh sát? Ta thật sự hận thấu xương cái cá tính công tư rõ ràng này của ngươi!”

Cứ tiếp tục lừa cậu cũng tốt, ít nhất cậu cũng không biết đến nỗi đau bị lừa gạt, cho dù sống trong cảnh dối trá đẹp như trong mộng, cũng tốt hơn thanh tỉnh rồi lại phải chịu đựng thống khổ khôn nguôi.

“Không. . . . . .” Thiệu Vĩnh Côn khuôn mặt tái nhợt lại hiện lên ý cười, nói: “Bởi vì. . . . . . Ta muốn bảo hộ ngươi. . . . . .”

Lâu Duật Đường giật mình, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt đối phương, sớm không thể rời đi. Trong lòng chua xót khôn kể, nức nở nói: “Ngươi lại gạt ta. . . . . .”

Thiệu Vĩnh Côn ho khan vài tiếng, hơi thở mong manh nói: “Ta đã sớm nói với ngươi. . . . . . Ta dám tự nhận. . . . . . Là một cảnh sát tốt. . . . . . Nhưng . . . . . Không phải là một tình nhân tốt. . . . . . Duật Đường. . . . . . Xin lỗi đã lợi dụng ngươi. . . . . . Nếu có thể. . . . . . Ta sẽ đem hết toàn lực. . . . . . Để. . . . . . Bồi thường. . . . . .”

“Ai muốn ngươi bồi thường!” Lâu Duật Đường kêu to, “Người sắp chết còn bồi thường cái rắm! Ngươi tiếp tục sống cho ta, đừng có nói suông mà không làm!”

“Ngươi không mong ta chết sao?” Thiệu Vĩnh Côn tinh thần hình như lên được một chút, nheo mắt cười, cười đến mức Lâu Duật Đường cơ hồ sắp phát điên. Nếu không phải đối phương nửa chết nửa sống, cậu thật muốn đem hắn nhấc lên mà lắc qua lắc lại.

“Nếu ta chết . . . . . . Ngươi sẽ nhớ ta chứ?” Thiệu Vĩnh Côn mệt mỏi nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng bệch, toàn thân tràn ngập cảm giác thương cảm của “Người lúc chết nói lời nói thật”.

Lâu Duật Đường cắn răng một cái, ngón tay lần xuống chỗ thanh thép kia, cố cảm giác sợ hãi nơi da thịt bị phá khai, tìm được cái mạch máu bị phá khai kia, tay run run đè lên chỗ đang xuất huyết.

Cảm giác được nhịp đập nhợt nhạt yếu ớt, máu chảy mạnh, chỉ còn nhỏ giọt len lỏi qua đầu ngón tay cậu đi xuống, Thiệu Vĩnh Côn đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, thấp giọng rên rỉ: “Không ngờ. . . . . . Ngươi. . . . . .”

Lâu Duật Đường ngẩng mặt lên, tức giận nói: “Cái tính tự cho là đúng của ngươi thu lại chút đi, hỗn đản!”

Tuy rằng vết thương ở bụng đau đến nỗi khiến hắn không thể nói nổi, Thiệu Vĩnh Côn vẫn nhịn không được nở nụ cười, ôn nhu nhìn Lâu Duật Đường nói: “Nếu như ta lần này không chết, nửa đời sau tuyệt đối sẽ không bao giờ rời xa ngươi nữa. . . . . .”

Đây chính là cơ hội cuối cùng dành cho ngươi, không nên trông cậy vào tâm địa thiện lương của ta một ngày nào đó sẽ thả cho ngươi tự do, ngươi là của ta, từ ngày đầu tiên đã ấn định cả nửa đời sau này cũng chỉ có thể ở bên ta.

Lâu Duật Đường lộ ra thần sắc buồn bực, trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Vừa lúc ta cũng có không ít món nợ phải tính với ngươi, để xem ngươi có thể sống sót hay không, không cần thiết thì đứng nói nữa.”

Thiệu Vĩnh Côn gợi lên một nụ cười ta, nói: “Vì ngươi. . . . . . Của ta. . . . . .”

Hắn chưa nói xong những lời này, mắt đã nhắm lại rơi vào trạng thái hôn mê. Lâu Duật Đường sợ tới mức hồn bay phách lạc, lớn tiếng kêu cứu, may mắn là cảnh sát ngay lúc ấy cũng đã điều đến máy xúc, nhấc ra khối bê tông kia, mọi người ba chân bốn cẳng đem hai người bọn họ nâng ra, đẩy lên xe cứu thương, hướng về bệnh viện phóng như bay.

Trên đường đi, Lâu Duật Đường sống chết cầm lấy tay Thiệu Vĩnh Côn không buông, trong lòng cuồng niệm: sống sót! Chỉ cần ngươi sống sót, ta cái gì cũng đều tha thứ cho ngươi!

Bất kể hắn đã từng gây cho mình bao nhiêu khuất nhục cùng thống khổ, cũng không so đo hắn quỷ kế đa đoan lợi dụng mình, người đã động tình thì còn có thể cò kè mặc cả cái lợi thế gì, chỉ cần người kia sống sót cũng đã là ông trời ban ân rồi. Lâu Duật Đường lần đầu tiên cảm nhận rõ cảm tình của bản thân như vậy, trong chua xót lại nảy ra một tia ngọt ngào, trong đêm tối đột nhiên lại có một tia sáng hy vọng. Yêu hận đan vào nhau, thể xác và tinh thần tương thông, bị vây ở bên trong nhà giam này thì vĩnh viễn cũng không thể giải thoát, đành phải nhận mệnh tiếp tục cùng hắn dây dưa đi.

May mà Thiệu Vĩnh Côn thân thể cường tráng, hơn nữa Lâu Duật Đường cầm máu sơ cứu lúc đó cũng có tác dụng, khiến hắn trước khi bị mất máu quá nhiều đã được đưa vào phòng giải phẫu, phẫu thuật qua đi, cuối cùng cũng cứu về được một mạng.

Cửa phòng phẫu thuật vừa mở ra, Lâu Duật Đường mừng rỡ như điên. Tuy rằng oán khí vẫn chưa tiêu hết, bất quá vẫn tận chức tận trách, cực nhọc ngày đêm, ở lại phòng bệnh không có một giây yên ổn mà chiếu cố hắn.

Thiệu Vĩnh Côn tỉnh lại liền lộ ra cái nụ cười như mèo con trộm được cá, được cậu uy uống nửa chén nước xong, cười hì hì nói: “Ngươi quả nhiên không bỏ ta đi, nột, ta không chết, về sau ngươi cũng đừng bao giờ nghĩ có thể rời khỏi ta .”

Loại hành vi chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ này khiến Lâu Duật Đường thập phần phỉ nhổ, cố ý làm mặt âm trầm, nói: “Nói trước chưa chắc đã đúng, chân là ở trên người ta, ta nếu đã muốn đi, ngươi có thể ngồi dậy khỏi giường mà giữ ta lại không?”

Thiệu Vĩnh Côn lộ ra thần sắc có chút đăm chiêu, cau mày nghĩ, rồi nghiêm trang nói: “Ta thích chân của ngươi quặp trên người ta hơn.”

Lâu Duật Đường thiếu chút nữa hộc máu, cố nén xúc đông muốn bóp chết người kia, bỏ lại quả táo đang gọt dở, xoay người đi ra ngoài.

Đến lúc chạm tay vào cửa phòng bệnh, phía sau lại truyền đến thanh âm cầu xin: “Chớ đi. . . . . .”

Lâu Duật Đường lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại thấy, Thiệu Vĩnh Côn đang cố gắng ngồi dậy. Không để ý đau đớn nơi miệng vết thương mà giãy dụa muốn xuống giường, cậu sợ tới mức da đầu run lên, vội vàng ngăn cản hắn: “Ngươi điên rồi! Như thế sẽ làm miệng vết thương vỡ ra mất!”

Thiệu Vĩnh Côn ôm lấy tay cậu, khí lực mạnh đến mức như muốn bóp nát tay cậu ra, trên mặt lộ ra biểu tình đáng thương như bị bỏ rơi, nhỏ giọng nói: “Đừng đi. . . . . . Ta cần ngươi. . . . . .”

Lâu Duật Đường trong tim ấm áp, chỉ cảm thấy trong lòng nhuyễn như quả đào chín, chạm nhẹ một cái thậm chí còn có thể chảy ra chất lỏng ngọt ngào. Cậu cố gắng muốn duy trì biểu tình nghiêm túc nhưng thất bại, biến thành vẻ mặt giận không giận được mà cười thì không muốn. Quay lại cầm lấy tay Thiệu Vĩnh Côn, thấp giọng nói: “Ngươi đừng dùng khổ nhục kế, ta sẽ không để bản thân bị ngươi xoay vòng vòng nữa đâu.”

Tuy nói cứng như vậy, nhưng vẫn kìm lòng không được mà xốc lên viện y của hắn nhìn đến băng gạc chỗ vết mổ, không nhìn thấy bị xuất huyết mới thở nhẹ một hơi.

Thiệu Vĩnh Côn nhẹ nhàng cầm tay cậu áp lên mặt mình, nhắm mắt lại nói nhỏ: “Không còn trở ngại gì nữa, đáng lẽ bây giờ phải là những ngày hạnh phúc khoái hoạt của chúng ta mới đúng, ngươi vì cái gì mà chỉ còn cách hạnh phúc có một bước đã vội vàng rời xa ta?”

Hắn thật là mồm ngon tiếng ngọt, lại còn giả bộ dáng tiểu tức phụ bị khi dễ đạt đến nỗi khiến Lâu Duật Đường bật cười khúc khích, nhẹ tát lên mặt hắn một chút, nói: “Thua ngươi rồi, nhanh nằm xuống, không được giở trò với ta.”

Thiệu Vĩnh Côn ngoan ngoãn nằm yên, mắt không chuyển nhìn cậu, nói: “Ta nói thật nha, ta biết ngươi cũng có tình cảm với ta, bằng không cũng sẽ không cứu ta. Duật Đường, bây giờ sóng đã êm gió cũng đã lặng rồi, sau này chúng ta hảo hảo cùng một chỗ, được không?”

Chỉ đơn giản mấy câu đã hống đến mức cậu đầu váng mắt hoa, Lâu Duật Đường trong lòng thừa biết bản thân đã sớm chọn lựa, bây giờ chần chừ chẳng qua là mặt không dày đến mức ấy mà thôi, mà đứng trước mặt nam nhân cáo già này, cậu căn bản không có lực chống đỡ.

“Đừng đi, xin ngươi.” Thiệu Vĩnh Côn khẽ cắn ngón tay hắn, cúi người xuống đau khổ cầu xin.

Lâu Duật Đường nháy mắt liền dỡ xuống tâm lí phòng bị, chậm rãi gật đầu, nói: “Nếu ngươi có thể bỏ tật xấu này, tận lực làm một hảo tình nhân.”

“Nhất định, nhất định!” Thiệu Vĩnh Côn tươi cười rạng rỡ, dùng sức gật đầu.

Lâu Duật Đường nhấc khóe miệng bổ sung một câu: “Không được lừa ta nữa, không được lợi dụng ta!”

“Sẽ không, sẽ không!” Thiệu Vĩnh Côn liên thanh cam đoan, giơ lên tay phải thề: “Ta nhất định sẽ hảo hảo đối đãi ngươi, tuyệt không làm chuyện tổn thương ngươi. . . . . . Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải tuân thủ luật pháp và kỷ luật.”

Cái tên tử sợi suốt ngày nguyên tắc này! Lâu Duật Đường tức đến mức nở nụ cười, ngồi xuống bên giường, nhìn xuống sắc mặt đối phương vì bị thương mà tiều tụy, trong mắt có vài phần thương tiếc. Cậu thở dài, đưa tay sửa sang lại mái tóc của người kia, thấp giọng nói: “Ngươi làm sao lại nhắm trung ta? Thật không biết là phúc hay là họa nữa.”

“Nói gì vậy?” Thiệu Vĩnh Côn có chút bất mãn, “Ta bộ dạng đẹp trai, thể trạng tốt, trù nghệ lại tuyệt, công phu trên giường công phu lại giỏi, ngươi còn có cái gì không hài lòng nữa?”

“Ngươi rất tự đại.” Lâu Duật Đường một câu kiên quyết vạch trần, chần chờ một lát còn nói: “Hơn nữa. . . . . . Ta vẫn không xác định được ngươi nghĩ về ta như thế nào. . . . . .”

Nguyên lai là không có cảm giác an toàn a, điều này chứng minh cái gì? Nam nhân này đã động tâm với mình, bắt đầu lo được lo mất. Có cái nhận thức này, Thiệu Vĩnh Côn cao hứng đến thiếu chút nữa đem miệng kéo đến tận mang tai, cố ý trêu chọc cậu: “Không phải chỉ cần ba chữ thôi sao? Thật không biết ngươi vì sao lại thích để ý đến mấy việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi như thế chứ.”

Lâu Duật Đường không khỏi chán nản, hừ một tiếng: “Nếu như chỉ là lông gà vỏ tỏi, ngươi tại sao đến bây giờ cũng chưa từng nói?”

“Vì sao lại muốn ta nói trước?” Thiệu Vĩnh Côn đúng lý hợp tình, da mặt dày nói lại, “Ngươi lớn tuổi hơn ta, ngươi nói trước mới đúng.”

Lâu Duật Đường vô lực hạ xuống bả vai, như muỗi kêu nói ra ba chữ kia, không ngờ Thiệu Vĩnh Côn phản ứng thật mạnh, một tay ôm lấy cậu kéo qua, không đầu không đuôi mãnh liệt hôn lên

Đôi môi nóng rực như đang tra tấn người khác, cậu thở dốc đáp lại như đã chờ đợi từ lâu, Lâu Duật Đường mỉm cười tràn đầy sung sướng, ôm lấy cổ nam nhân, hồi báo gấp bội nhiệt tình.

Thiệu Vĩnh Côn hồi phục thật sự thuận lợi, không bao lâu là có thể xuất viện .

Ngày xuất viện Lâu Triển Nhung và Lục Định Vũ cũng tới thăm, đứa cháu kia vẫn là vẻ mặt không được tự nhiên, đem hoa đặt lên mặt bàn, nói: “Đúng là con gián đánh mãi không chết, như thế mà vẫn có thể sống sót.”

Thiệu Vĩnh Côn nắm lấy tay Lâu Duật Đường, cố ý chọc giận hắn: “Vì người trong lòng ta, ta làm sao lại đi tìm cái chết được?”

Lâu Triển Nhung gân xanh bên thái dương loạn đập, trên khuôn mặt trắng trẻo cơn giận tràn ngập, Lục Định Vũ vội vàng vỗ nhẹ lưng hắn, hống nói: “Không cần xúc động, tức nhiều hại người lắm.”

Nếu không phải sợ miệng vết thương lại vỡ ra, Thiệu Vĩnh Côn thật muốn cười ha ha cho sảng khoái, ánh mắt hắn đảo qua cái tổ hợp một bên là tráng kiện hùng nam, một bên là mĩ nam nhu nhược, lắc lắc đầu, khẽ thở dài: “Thật là người ngốc có ngốc phúc a. . . . . .”

“Ha hả. . . . . .” Lục Định Vũ cứ nghĩ là hắn đang nói mình, chủ động nhận lấy cái mác “người ngốc”.

Lâu Triển Nhung lại nghe ra khẩu khí không đúng, hung ba kêu: “Họ Thiệu kia, ngươi đang nói ai?”

Thiệu Vĩnh Côn cũng không muốn chọc hắn nổi điên lên, liền thay đổi đề tài: “Duật Đường đáp ứng ta về sau sẽ phân rõ với hắc đạo, nói trắng ra, nếu về sau này ngươi lại muốn trở về hắc đạo thì cũng đừng đến tìm hắn.”

Lâu Duật Đường nhìn cháu vẻ mặt xấu hổ, nhưng Lâu Triển Nhung chỉ cười nhạo một tiếng, nói: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, ta hiện tại cũng có việc của ta, ai mà còn luyến tiếc mấy cái ngày đánh đánh giết giết ấy nữa.”

Huống chi hắn thật vất vả mới thu phục được Lục Định Vũ, lời thề son sắt hứa hẹn về sau chỉ làm cái tiểu thị dân trong sạch, hắn cũng không muốn làm cho đối phương thất vọng.

Người ta khi đã đắm chìm ở trong tình yêu, thế giới quan sẽ phát sinh biến hóa không thể tưởng tượng, ai có thể dự đoán con chim ưng trước kia dã tâm bừng bừng, luôn mang trong mình khát vọng thống lĩnh hắc đạo, bây giờ lại trở thành một người vô cùng bình thường, cùng người mình yêu thương sống một cuộc đời bình dị không tranh chấp?

Trong cái thế giới hỗn loạn đầy ồn ào náo động này, luôn luôn có những thứ khiến người ta kiệt lực bảo vệ hơn nữa vĩnh viễn cũng không bao giờ nguyện ý buông tay. Hạnh phúc của người bình thường, cũng không phải là ước mơ không thể thành hiện thực.

Đôi kia đi được một lát, Thiệu Vĩnh Côn xuống giường thay quần áo, kéo Lâu Duật Đường ôm đến trước người, tiếp theo hôn xuống, thấp giọng nói: “Chúng ta về nhà đi.”

Trong lòng phình lên cảm giác ấm áp ngọt ngào, chữ “Nhà” này lại làm Lâu Duật Đường cảm động đến cả người phát run, cậu gẩng đầu mỉm cười, nói: “Ừ, về nhà.”