Một chiếc mặt nạ gỗ được thanh niên mù lấy ra từ ngực áo, mặt nạ với đường vân gỗ kỳ dị, bề mặt bóng loáng kín kẽ, ngay cả hai hốc mắt của mặt nạ cũng không được khoét lỗ. Dẫu sao thì hắn cũng là kẻ mù, mặt nạ có mắt hay đối với hắn cũng không quá quan trọng.
Tịch Diệt đạo tổ vội nắm lấy chiếc mặt nạ đơn sơ, hết lật qua lại lật lại, kiểm cẩn thận tỉ mỉ.
Đôi mắt của lão dần dần trở nên tham lam mờ mịt, hai con ngươi vẩn đục chăm chú nhìn nét vô thần của mặt nạ.
- Sư tôn!
Giọng nói đột ngột của A Nhất khiến lão thức tỉnh, hoảng sợ thả chiếc mặt nạ xuống bàn rồi dời mắt để tránh phải nhìn thấy nó.
- A Nhất! Con mau đeo chiếc mặt nạ này lên.
Cảm nhận được luyến tiếc, không nỡ của sư tôn, A Nhất liền nói:
- Nếu sư tôn thích thì con xin tặng nó cho người. Dù sao con cũng không cần dùng đến nó.
Tịch Diệt đạo tổ đặt tay lên vai A Nhất, nghiêm giọng nói:
- A Nhất! Nhớ kỹ! Chiếc mặt nạ đó là của con, chỉ của riêng con mà thôi.
Nghe Tịch Diệt đạo tổ nói vậy, hắn liền biết chiếc mặt nạ này tất nhiên là có chỗ đặc biệt.
A Nhất gật nhẹ, cẩn thận cầm nó đưa lên mặt, từng đường vân gỗ đen kịt như sống lại, vô số xúc tua nhỏ chợt nhô ra khỏi mặt nạ rồi nhanh chóng cắm vào mặt hắn.
Hắn lập tức phản ứng, dùng sức kéo nó ra thế nhưng càng kéo thì chiếc mặt nạ càng dính chặt vào mặt hắn.
Hắn muốn hét lên, thế nhưng lại không thể mở miệng. Tất cả cảm giác trên mặt cũng mất hết.
- Đừng sợ hãi!
Chợt nhớ tới có sư tôn thần thông quảng đại ở ngay bên cạnh, A Nhất lập tức ngừng kéo chiếc mặt nạ, ngoan ngoãn ngồi yên
Bóng đêm của mù lòa càng tối đen.
Đạo tổ đứng dậy, lùi lại ba bước, chỉnh chu lại bộ đạo bào không có lấy một nếp gấp của trên người rồi đặt tay phải lên vai trái.
Lão thần tiên trịnh trọng cúi người.
Một tràng ngôn ngữ tối nghĩa vang lên bên trong mật thất. Âm thanh khi rõ khi mờ mịt như từ phương xa vọng lại, thành kính, nhẹ nhàng, huyền ảo khiến cho tâm thần người nghe khi thì tĩnh lặng, khi thì gợn sóng.
A Nhất nghe không hiểu thế nhưng cũng nhận ra được có vài chữ mang máng giống với cổ ngữ của cá chép.
Theo thời gian càng lâu, chiếc mặt nạ càng dính chặt vào làn da của thanh niên mù, cho đến cuối cùng hòa hợp vào một thể, trở thành một bộ phận trên gương mặt của hắn. Kì lạ là lúc này A Nhất lại không cảm thấy đau đớn gì, ngược lại lại thoải mái giống như hắn đã đeo nó rất lâu rất dài vậy.
Một lát sau Tịch Diệt mới ngừng lại, lão hít một hơi thật sâu rồi nói chuyện bằng ngôn ngữ bình thường.
- Con nghỉ ngơi đi. Ngày mai sẽ là đại lễ nhập môn của con.
Nhìn bạch y nam tử đeo mặt nạ ở trước mặt, cảm xúc ùa về khiến lão lệ tuôn rơi.
A Nhất đang định hỏi sư tôn về chiếc mặt nạ ở trên mặt thì chợt nhớ ra lúc này mình đã không thể nói chuyện.
Biết rõ A Nhất muốn hỏi gì, lão truyền âm:
- Đeo mặt nạ mãi thì nó sẽ trở thành gương mặt thật.
Nói rồi Tịch Diệt liền rời đi, không cho hắn cơ hội để thắc mắc về mặt nạ. Hơn nữa, lão cũng không muốn để A Nhất nhận ra mình đang khóc.
A Nhất ngộ tính không cao, nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói của sư tôn. Nhưng hắn cũng không mấy lo lắng, bởi nếu sư tôn đã an tâm để hắn đeo mặt nạ thì nó nhất định là vô hại.
- Mặt nạ... mặt thật.
Suy nghĩ không ra, hắn đành nghe lời sư tôn, buông tha cho đầu óc của mình mà lên giường nghỉ ngơi. Trên mặt vẫn đeo mặt nạ gỗ.
Sau đó A Nhất mơ thấy một giấc mơ rất kì lạ, hắn nhìn thấy mình ngồi trong căn mật thất.
Mật thất rộng rãi, bốn phía là những kệ sách bằng gỗ cao và được chất đầy sách, sách lấp kín bốn mặt tường. Giữa mật thất có một cái bàn đá tròn.
Thời gian vừa qua hắn đã quá mệt mỏi, nằm ngủ nhập mộng cũng là điều dễ hiểu.
A Nhất ngồi dựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà cao vời vợi.
- Nhãn căn của mình đã vỡ nát, mình vốn không thể nhìn thấy mới đúng. Đây nhất định là một giấc mơ!
Cũng vì luôn phải chịu đựng ám ảnh của Huyết giới nên nam tử đáng thương này đã tạo cho mình thói quen luôn luôn tìm hiểu và tra xét thực tại.
Nỗi sợ lớn nhất của hắn là một ngày nào đó hắn đánh mất bản thân, không phân biệt được mộng ảo và hiện thực rồi hại người khác.
Mặt nạ gỗ tỉnh táo nói:
- Mù cũng thật tốt! Mình có thể dễ dàng nhận thức được đâu là mộng và đâu là hiện thực.
Chợt có tiếng cười khúc khích vang lên. A Nhất giật mình nhìn lại thì thấy chiếc ghế dựa bên cạnh hắn có một nữ nhân mặc bộ áo váy trắng xóa như tuyết đang ngồi. Trên mặt nàng ta mang chiếc mặt nạ hồ ly, màu trắng làm nền khiến những họa tiết đỏ như son đang uốn lượn trên đó trở nên thật nổi bật. Dưới lớp mặt nạ trắng là một đôi mắt vàng sẫm có đồng tử dài hẹp.
Là mắt của hồ ly!