Bình Long thảo nguyên nằm ở phía Bắc Lưu Ly quốc, giáp ranh Đại Tề. Đây cũng là ranh giới tự nhiên của hai quốc gia. Địa hình ở đây trống trải, bốn phía lại có lá chắn thiên nhiên, phía Bắc và phía Tây là núi cao, phía Nam là rừng, phía Đông là An Lộc hà chảy xiết. Nơi đây thường xảy ra tranh chấp giữa quân đội hai nước, mùa đông cướp bóc là chuyện thường xuyên xảy ra. Nếu có chiến tranh đây cũng là nơi đứng mũi chịu sào, trở thành chiến trường. Bởi vậy, ngoài quân đội luôn đóng quân thì khu vực không có làng mạc hay thành trấn.
Lúc này ở bìa rừng phía nam Bình Long là doanh trại hơn mười vạn quân của Lưu Ly quốc, đứng xa xa nhìn lại chỉ thấy người đông nghìn nghịt, mái lều, cờ hiệu nhấp nhô trải dài hơn ba mươi dặm. Binh lính canh gác và tuần tra rậm rạp, thề không để sót một con ruồi con muỗi nào.
Ở trong một lều trại lớn xa hoa gần trung tâm doanh địa, A Nhất đang ngồi dựa lưng trên chiếc ghế lông thú. Hắn không biết đây là da của loài vật nào, nhưng từ độ mềm mại đến xem thì chắc chắn không phải là một vật tầm thường.
Lều trại được bài trí rất dụng tâm, đồ dùng và vật trang trí tuy nhìn có vẻ điệu thấp nhưng lại đều là những vật quý giá hoặc là đồ cổ. Những thứ này tuy ở tu chân giới không mấy giá trị gì nhưng đặt ở phàm thế cũng đã rất khó được.
Tuy không nhìn thấy nhưng chỉ việc được hầu hạ tắm giặt thay quần áo rồi bưng trà rót nước cũng đã khiến A Nhất bứt rứt ngồi không yên.
Chiếc áo trắng mới tinh rất vừa vặn với thân hình cao gầy của A Nhất.
Mái tóc ngắn bị cắt lởm chởm không đều được hắn cột thành củ tỏi trên đỉnh đầu bằng một sợi dây bện màu đen, để lộ gương mặt gầy năm phần thanh tú, năm phần kham khổ. Chân mày mảnh mai hơi cong khiến đôi mắt hiền lành càng thêm hòa ái.
Màu trắng rất hợp với A Nhất. Trắng vì đạo tâm, trắng vì mù lòa.
Lúc này hắn đang lo lắng, từ lời lẽ của vị công chúa kia hắn cũng đã nhận ra nàng ta đối đãi tốt với hắn cũng vì hắn là tiên nhân.
Phàm nhân có thể vì sợ hãi hoặc có sở cầu mà cung phụng thần tiên. Thế nhưng A Nhất thì khác, hắn không muốn vậy. Thầy đồ ở đầu thôn đã từng dạy:
- Người có ân biết báo ân là bậc đại nhân, là người quân tử.
A Nhất không coi mình là đại nhân, thế nhưng hắn vẫn là rất thích làm quân tử.
Trên cái bàn nhỏ bên cạnh, ngoài dĩa hoa quả được cắt gọt cẩn thận là một túi vải, chất liệu mịn màng, bên trong dĩ nhiên là Cửu U Thất Sát nha và chiếc mặt nạ gỗ.
A Nhất thở dài, hắn không có linh căn để học những món thần thông hóa lá cây thành vàng như các tu sĩ khác. Hai món trên thì hắn tất nhiên là không thể cho đi. Trên người hắn lại không còn bất kì thứ gì có thể dùng để đáp tạ những người đó.
Tuy nói vị công chúa kia đối xử tốt với hắn nhất định là có sở cầu, thế nhưng A Nhất vì đó mà được lợi cũng là sự thật.
Đang lúc thanh niên suy nghĩ vẩn vơ thì chợt có giọng nói trong trẻo của nữ nhân ngoài lều vang lên:
- Tiểu nữ Lãnh Vân Khanh, cầu kiến đại tiên.
Vừa nhắc người, người đã đến. Hắn đứng dậy, vội vàng chạy ra vén tấm vải che, khách khí nói:
- Mời công chúa!
A Nhất nhớ là hoàng tộc của Lưu Ly quốc mang họ Vương, từ bao giờ đã thành họ Lãnh rồi? Nhưng hắn chợt nhớ ra mình rời đại lục đã hơn 150 năm, vương triều thay đổi vài vòng cũng không phải không thể.
Vẻ tò mò dần bị thay thế bằng lúng lúng. A Nhất muốn mời thiếu nữ ngồi, lại không biết có nên mở miệng không vì căn lều này vốn là của người ta. Mùi hương trong căn phòng này đồng nhất với hương thơm trên người Lãnh Vân Khanh.
Thấy vẻ mặt của nam tử, vị công chúa lấy tay áo che miệng cười khẽ.
A Nhất không biết thiếu nữ dùng thần thông gì mà tiếng cười tựa nắng sớm thanh tao của nàng lại có thể đốt nóng đôi tai của hắn, làm chúng đỏ rực.
Hắn chắp tay, hơi cúi người xuống:
- Đa tạ công chúa đã tặng y phục và bỏ qua việc tại hạ mạo phạm.
Thiếu nữ khom người đáp lễ:
- Đại tiên ghé thăm là diễm phúc của tiểu nữ.
Công chúa tốt bụng này làm hắn nhớ đến một vị tiểu thư mà hắn đã từng có duyên gặp mặt, đoá hoa đào thoang thoảng hương thơm dược liệu.
A Nhất không có kinh nghiệm trò chuyện với người quyền quý, cũng không biết dò hỏi vòng vo, chỉ có thể thật thà nhờ vả:
- Tại hạ rời xa tông môn đã lâu, trưởng bối nhất định rất lo lắng. Nhưng lại không rõ vị trí hiện tại của mình trên đại lục, mong công chúa có thể chỉ đường cho tại hạ về Tây châu. Sau này, tại hạ nhất định sẽ báo đáp.
A Nhất không biết mình có thể trả ơn bằng cái gì, vì hắn luôn trong tình trạng tay trắng, thế nhưng hắn tin tưởng sư tôn thần thông quảng đại có thể giúp mình hậu tạ vị công chúa tốt bụng này.
Lãnh Vân Khanh vui vẻ nhận ân tình, nửa đùa nửa thật nói:
- Tiểu nữ sẽ trông mong lễ vật của đại tiên.
Nói rồi nàng vươn tay chỉ tấm bản đồ ở phía trên tường, sau đó mới làm như chợt nhớ ra A Nhất bị mù.
- Mời đại tiên lại đây!
Nàng cầm tay A Nhất, dẫn hắn đến trước tấm bản đồ lớn.
- Nơi chúng ta đang đứng là biên giới giữa Trung châu và Tây châu, địa danh là...
Thiếu nữ e thẹn nâng tay hắn điểm lên vị trí của quân doanh rồi kéo dẫn A Nhất rà đến những địa điểm trọng yếu của Tây châu.
Một nữ nhân tinh tế như nàng dĩ nhiên biết rõ chuyện nên hỏi, chuyện không nên hỏi. Vị trí của tiên môn dĩ nhiên là điều phàm nhân không nên hỏi, vì thế nàng chỉ có thể giới thiệu hết một lượt những vị trí quan trọng có trên bản đồ để giúp A Nhất dễ hình dung hơn.
Xong rồi nàng lại cầm tay hắn giúp hắn xác định phương hướng Đông Tây Nam Bắc. Nàng hướng dẫn tận tình bằng giọng nói thánh thót dịu dàng. Làn da mềm mại trắng nỏn đối lập với bàn tay khô ráp của A Nhất.
Khoảng cách đứng rất gần, hắn có thể nghe được cả nhịp tim thong thả, cảm nhận được độ ấm trên của cơ thể. Mùi hương nhè nhẹ quanh quẩn như thôi miên thần trí.
Mặt và tai A Nhất ngày càng đỏ, màu đỏ còn có xu thế lan tràn ra khắp cổ. Sau khi Lãnh Vân Khanh nói xong, hắn lập tức xác định được đường về Diệu Âm cốc, bất động thanh sắc lùi về phía sau một bước.
Hắn còn chưa kịp nói lời cảm ơn và từ biệt thì Lãnh Vân Khanh đã thân mật mời khách:
- Tây Châu ở bên kia dãy núi đang trong thời tiết mưa bão, đại tiên hãy ngụ lại đây một đêm, ngày mai hẵng lên đường.
Giọng nói dễ nghe khiến A Nhất cũng cảm thấy ý kiến này không tệ, dẫu sao thì cũng đã nợ ân tình người ta nhiều rồi, nợ thêm một đêm nữa cũng không khác là mấy. Hắn lạc quan nghĩ.
- Vậy làm phiền công chúa rồi.
Vị công chúa khẽ khom người nhận lễ rồi lại hỏi:
- Không biết tiểu nữ nên xưng hô với đại tiên như thế nào.
Qua lời cuộc trò chuyện với A Nhất, nàng biết rõ người này rất dễ gần, thậm chí còn có phần chất phác.
- Công chúa cứ gọi tại hạ là A Nhất.
Lúc này A Nhất mới chợt nhận ra, bản thân hắn không thấy khó chịu với việc vị công chúa này xưng hắn là đại tiên.
Chắc có lẽ là do chênh lệch tuổi tác, cũng có thể bởi bao năm tu luyện, càng lúc hắn càng thấy rõ sự khác biệt giữa tiên và phàm.
Nàng che miệng cười khẽ:
- Nhất đại tiên!
Bản thân A Nhất cũng cảm thấy tên gọi của mình và danh xưng "đại tiên" không khớp với nhau cho lắm.
Hắn chợt nổi ý muốn có được đạo hiệu, không cần phải khí phách như Tịch Diệt đạo tổ, chỉ cần một đạo hiệu bình thường là được.