Ở trong một căn mật thất, một nhóm bốn người ngồi quanh một chiếc bàn tròn. Ngay giữa bàn có một khỏa Hỏa Linh châu lớn; ánh sáng đỏ nhạt tựa như quét một tầng máu lên bốn chiếc mặt kỳ dị.
Một người đeo mặt nạ vàng lên tiếng:
- Các vị có cao kiến gì không?
Long bào trên người và đế mão trên đầu càng tôn lên oai nghiêm của chiếc mặt nạ không cảm xúc.
Những người còn lại chỉ trầm ngâm, không ai nói gì cả.
Thấy vậy mặt nạ vàng thở dài nói:
- Cứ theo đà này thì Thiên Âm chi hồn sẽ rơi vào tay của Diêm La Điện.
Một người khác cười ha hả, vuốt chòm râu trắng dài như phất trần, nói:
- Cho dù bọn chúng đoạt được thì sao chứ? Ngưu vương còn ngồi ở đó, bọn chúng dám lộng hành, làm bậy sao?
Lão nhân này đeo một chiếc mặt nạ quỷ dạ xoa, trắng bạc, nụ cười dữ tợn.
Một người khác lên tiếng đồng ý, lần này là giọng của một lão bà, mang mặt nạ trắng có nụ cười phúc hậu:
- Đúng vậy! Chúng ta cứ bình tĩnh chờ thời cơ là được.
Nghe hai lão nhân nói vậy, người mặc hoàng bào lắc đầu, nói:
- Ngưu vương không giúp bọn họ, nhưng cũng sẽ không giúp nó.
Giọng nói đầy thắc mắc của nữ nhân vang lên:
- Những lần trước khi Thiên Âm chi hồn vào luân hồi, chẳng phải đều do đích thân Ngưu vương dẫn đi sao? Tiểu nữ vẫn tưởng rằng Ngưu vương rất quan tâm chuyện này!
Người này mang một chiếc mặt nạ hồ ly.
Lão nhân mặt quỷ ngừng vuốt chòm râu bạc trắng, lạc quan cười:
- Đúng vậy! Ngưu vương luôn tự tay thả Thiên Âm chi hồn vào U Minh, đảm bảo không ai có thể giở thủ đoạn để tra dò tung tích đầu thai của hắn. Lúc trước chẳng phải cũng vì Thiên Đế mãi sai người dò hỏi, mà Ngưu vương đã cắt lưỡi của một tên sứ giả đó sao?
Người đeo mặt nạ vàng thở dài, nói:
- Lúc trước khác, bây giờ đã khác.
Mọi người không hiểu ý, chăm chú chờ hắn giải thích.
Thế nhưng, hắn không nói tiếp nữa, đứng dậy, xoay người rời đi. Một tấm bình phong xuất hiện, tản ra mây vụ, hòa tan thân ảnh của bậc đế vương.
Lão nhân hậm hực, xém giật đứt chùm râu bạc của mình.
- Không muốn nói thì lúc đầu đừng nói. Ra vẻ ta đây làm gì chứ?!
Ngồi bên cạnh lão, nữ nhân trẻ tuổi có điều suy nghĩ. Nàng nhìn về tấm bình phong, khẽ nói:
- Mỗi lần Thiên Âm chi hồn đặt chân vào Thập Bát địa thì trên đỉnh Tu Di lại có tiếng chuông bát nhã. Thế nhưng lần này lại không.
Hai lão nhân cũng sớm nhận ra điều này, nhưng không rõ căn nguyên trong đó.
...
Lục căn, Nhĩ (tai), Nhãn (mắt), Tỷ (mũi), Thiệt (lưỡi), Thân (thân thể), Ý (suy nghĩ); dựa vào sáu giác quan này mà thần hồn có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Đây cũng là sáu trụ cột trong cái thế giới tinh thần vô cùng vô tận này.
Hắn căn dặn bản thân nhất định sẽ không bước ra khỏi khu vực giới hạn bởi lục căn, dù chỉ là nửa bước.
Lần trước nếu như không phải có sư tôn giúp đỡ thì có lẽ hắn đã bị biển máu nuốt chửng rồi.
Con đường đến Nhãn căn không quá dài, dẫu sao thì linh khí chạy một chu thiên quanh thân thể A Nhất cũng bằng thời gian hắn đi một vòng quanh lục căn. Lúc này, nếu cố hết sức, A Nhất có thể đi hai vòng không ngừng nghỉ.
Tuy nói vậy nhưng chưa có hành trình nào giống nhau. Mỗi một chu thiên đều khác nhau, mỗi một bước chân cũng khác nhau.
A Nhất lại bước vào Huyết trì. Cơn ác mộng lại bắt đầu.
Máu ngập đến mắt cá chân.
Trên tay hắn cầm một con dao chặt thịt lưỡi cùn, đám đông đệ tử của Thanh Hư môn vây lấy hắn.
Có người chỉ đứng đó ánh mắt vô hồn, có nữ tử quỳ trên đất cầu xin tha mạng, có lão nhân nhìn hắn đầy hận ý, thậm chí còn có thiếu niên khiêu khích, chế nhạo hắn.
A Nhất chỉ khóc:
- Tại hạ xin lỗi! Xin lỗi mọi người!
Con dao chặt thịt lại bận rộn làm việc, từng người từng người ngã xuống. Muốn bước đi hắn phải chặt hết cỏ cây cản đường.
Họ không tấn công hắn, chỉ cố hết sức để cản đường hắn.
Mỗi người trước khi chết đều không quên nhìn thẳng vào mắt A Nhất, vấn tâm hắn.
- Vì sao các người lại cản đường ta?
- Thế vì sao ngươi nhất quyết phải bước đi trên con đường này?
A Nhất không nhớ rõ! Ở nơi này chỉ có chấp niệm của hắn đẩy hắn bước tới trước.
Mùi tanh tưởi xông vào mũi làm đầu óc hắn choáng váng.
Con dao cùn trên tay truyền lại cảm giác mềm của thịt, giòn cứng của xương,
Bởi vì dao chặt thịt quá cùn, A Nhất tốn rất nhiều thời gian.
- Xin lỗi
- Xin lỗi
- Xin lỗi! Tại hạ cũng không muốn như vậy.
Linh khí chạy xong một đại chu thiên thì hắn cũng đến nơi. Ở chốn tăm tối không phương hướng này đi lạc một vài lần là điều khó tránh khỏi.
A Nhất mệt mỏi đi đến ngồi xuống bên một phiến đá lớn.
Nhìn lại đoạn đường đầy xác người, hắn lớn tiếng cười như điên như dại.
A Nhất đổi dao sang tay trái rồi chặt xuống bàn tay phải của hắn. Xương hắn cứng, dao lại cùn, tay trái lại không thuận, phải sáu nhát sau thì bàn tay phải mới đứt lìa.
A Nhất mặc kệ máu xối xả tuôn chảy, hài lòng thả dao xuống.
Một đứa bé từ đâu chạy đến, nhìn hắn cười rồi nhặt con dao lên; sau đó tung tăng chạy về phía đám thi thể.
A Nhất không hề quan tâm đến đứa bé, hắn thờ ơ đảo mắt nhìn xung quanh.
Khắp nơi từng tảng đá lớn nhỏ, lăn lóc.
Đây là cái giá mà hắn phải trả khi Huyết giới của hắn va chạm pháp tắc của núi Tu Di.
A Nhất vuốt mái tóc đẫm máu về sau, đôi mắt đen nhánh đã lấy lại chút thanh tỉnh. Hắn ngửa đầu nhìn bầu trời tối đen, khẽ hỏi:
- Sư tôn! Nhãn căn đã vỡ nát rồi! Bây giờ đồ nhi phải làm sao?