Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 149: Câu chuyện về kẻ sắp chết




Quản lý: Vạn Vực Thánh Địa

Sau khi lòng bàn tay của Khinh Lôi đã hoàn chỉnh, hắn bắt đầu dùng nó để nghiền đất đá rồi đắp lên thân thể của mình.

Tuy cả quá trình rất đau đớn nhưng lý trí của hắn vẫn bám trụ thực tại.

Khi đầu và hơn một nữa phần thân của Khinh Lôi đã có được da thịt thì hắn cũng bớt co giật.

Ngừng nghịch với đất cát, thân thể lởm chởm máu thịt chạy về phía A Nhất.

- Tiểu sư thúc! Người tuyệt đối đừng vào Mê Trì địa ngục. Trong...

Lời chưa nói ra hết thì hàm trên dính cứng với hàm dưới, Khinh Lôi không thể mở miệng nói chuyện được nữa.

Bộ giáp sắt đen bình thản giải thích:

- Trước mặt bổn vương, ngươi không thể bàn chuyện bên trong Mê Trì, đây là pháp tắc của Địa Ngục.

Khi Khinh Lôi lấy lại được kiểm soát hắn lên tiếng:

- Vậy ta sẽ chỉ kể chuyện không ở bên trong Mê Trì địa ngục.

Diêm Đế không để tâm đến Khinh Lôi muốn nói gì, nhàn nhạt hỏi hắn một câu hỏi quen thuộc:

- Tên gì?

Biết rõ chuyện gì sắp xảy ra, A Nhất vội vàng lên tiếng.

- Tiền bối! Sư điệt còn chưa hoàn toàn bình phục, không thể tiếp tục thí luyện như vậy.

Diêm Đế trầm ngâm nhìn cơ thể đang đẫm ướt máu mủ của Khinh Lôi, rồi nói:

- Vậy thì mau lên.

A Nhất nhìn sâu vào mắt của sư điệt, lớn tiếng ra lệnh:

- Còn chưa nghe thấy sao? Mau tiếp tục đi!

Khinh Lôi thông minh, hiểu được ý tứ của A Nhất, hắn bóp nát đất đá, chà lên người. Động tác chậm chạp như thể dòng thời gian đang bị trì hoãn.

Hắn vừa đắp da vừa kể chuyện:

- Có một kẻ sắp chết tìm ra được tiên dược trị bệnh, thế nhưng lúc đó đã quá muộn, thuốc không thể cứu hắn được. Hắn bèn quay ngược thời gian, đem tiên dược giao cho bản thân trong quá khứ...

Nghe đến đây, đôi mắt của đệ nhất thánh đang ngồi trong quan tài ánh lên tia thanh tỉnh.

Trong lời nói ẩn chứa thiên cơ, không ngừng va chạm với pháp tắc của Địa Ngục khiến tâm nhãn của Diêm Đế nhói đau.

Gã nóng giận, quát:

- Nhiều lời!

Đại địa rúng động, sỏi đá vỡ nát thành bụi phấn bao bọc thân thể máu mủ của Khinh Lôi.

Khinh Lôi vội vã hét:

- Sư thúc đừng lo cho chúng ta!

Chiếc rìu chiến của Diêm Đế cắt ngang cổ của Khinh Lôi, xuyên qua người hắn tựa như xuyên qua không khí, lấy đi một mảnh phách, cũng là cái giá phải trả cho thí luyện U Minh Táng.

Rìu chiến không dừng lại, tiếp tục xoay thêm một vòng lớn. Cán rìu đánh văng Kinh Lôi vào cánh cổng cự đại của Mê Trì địa ngục.

Tiếng hét của Kinh Lôi vẫn vang vọng:

- Tuyệt đối không được vào Mê...

Sau khi đã tiễn kẻ nói nhiều rời đi, Diêm Đế lại biến trở lại bộ dạng cũ, vương bào uy nghiêm và lạnh lẽo thay cho bộ giáp sắc nóng rực.

Thân thể khổng lồ ngồi xuống lại ghế đá, nheo mắt nhìn A Nhất đang suy tư.

- Ngươi vẫn chưa có quyết định sao?

A Nhất không còn bị uy áp của Diêm Đế chế trụ nữa, hắn đứng lên, lấy tay phủi đi lớp bụi đất đỏ bám trên y phục.

Tuy không nhìn thấy màu sắc của chiếc áo nhưng nếu đã là tang phục dành cho hắn thì nhất định là màu trắng.

Nghĩ đến người bằng hữu đầu tiên của hắn, A Nhất không biết mình nên phải có cảm giác gì.

Mạc Nguyệt làm nghi thức Tử U Minh Táng cho hắn thuần túy là vì lòng hảo tâm, muốn giúp hắn đoạt lại mặt nạ Nhân Hoàng.

Mà cho dù Mạc Nguyệt không làm vậy thì trước sau gì người của Dị Cơ cũng sẽ có an bài cho hắn.

A Nhất khoanh tay cuối người, lên tiếng:

- Vãn bối vẫn muốn nán lại nơi này một thời gian nữa. Mong được tiền bối chấp thuận.

Việc này không vượt quá pháp tắc của địa ngục. Diêm Đế nói:

- Chỉ cần ngươi có thể chịu đựng được, muốn ở bao lâu thì tùy ngươi.

Tuy nói vậy, nhưng mà một kẻ trọng tình nghĩa như A Nhất làm ra quyết định này không khỏi khiến Diêm Đế tò mò.

- Ngươi không muốn xông Mê Trì giải cứu các đồng môn sao?

- Thưa tiền bối! Khinh Lôi sư điệt kiên quyết không muốn vãn bối vào Mê Trì tất nhiên là có lý do. Vãn bối tin tưởng điệt ấy.

Có lẽ là do thần thức tiến bộ, cũng có thể là do hắn sống đủ lâu, suy nghĩ của A Nhất cũng thấu triệt hơn trước.

Ngay từ ban đầu hắn không muốn vào Mê Trì cũng là vì sợ nghiệp quả của hắn ảnh hưởng đến các vị sư điệt, cũng bởi trên người hắn đang gánh vô tận oán niệm của Thiên Nhân tộc.

Bản thân A Nhất cũng đã được trải nghiệm qua sự huyền ảo của nhân quả hỗn tạp ở nơi đó. Nếu ngẫm nghĩ kỹ, những việc tưởng chừng như hợp lý lại rất vô lý, cứ như một vở kịch vậy.

Lại nói, sau khi nghe được lời căn dặn của Khinh Lôi thì hắn càng cảm thấy đây là một quyết định đúng đắn.

A Nhất cười khổ:

- Vị sư điệt này của vãn bối tính cách hồn nhiên, không giấu được cảm xúc của bản thân.

A Nhất vốn rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác. Thần thức ngày càng mạnh mẽ thì cảm giác này càng rõ ràng.

Khinh Lôi không lo lắng cho A Nhất mà là sợ hãi.

Đúng vậy! Khi Khinh Lôi nhìn hắn. A Nhất cảm nhận được rõ ràng được nỗi sợ hãi đến từ sâu thẳm.

Khinh Lôi không muốn hắn vào Mê Trì nhất định là vì lo lắng cho bản thân và cho các vị sư huynh, sư tỷ và sư muội.

Còn lý do vì sao thì hẳn là ẩn chứa ở trong câu chuyện của Khinh Lôi.

Diêm Đế nhìn qua Lục Đạo tích trượng đang rung leng keng, cười bảo:

- Nếu như đã tin tưởng, sao còn nán lại nơi này?

A Nhất nói thật lòng:

- Vãn bối muốn nhờ vào uy lực của Lục Đạo Tích Trượng để tìm một lời giải đáp.

Tiếng leng keng thanh thúy phát ra từ những khoen vàng giúp thần hồn A Nhất được thanh tịnh hơn, có thể tăng cường cảm ngộ của hắn. Đệ nhất thánh đang ngồi trong quan tài chính là bằng chứng "sống".

Có điều A Nhất mù lòa không thể nhìn thấy thánh nhân, cũng chẳng thể cảm nhận được nó.

Đúng lúc này biến hóa phát sinh. Đệ nhất thánh đang nhìn chằm chằm Lục Đạo Tích Trượng vậy mà lại đứng dậy, với tay nhấc tích trượng lên khỏi mặt đất.

Không phải! Đệ nhất thánh dù gì cũng chỉ là hư ảnh, nên phải nói là Lục Đạo Tích Trượng tự chuyển động theo ý chí của nó.

Nó "cầm" Lục Đạo Tích Trượng đến đứng bên cạnh cái ngai đá của A Nhất, một tay chấp trước ngực, toàn thân tỏa ra hào quang vàng óng, chẳng thua kém gì hào quang của bồ tát Tánh Không lúc trước cả.

Miệng nó không ngừng niệm tụng nhưng lại không phát ra âm thanh gì.

Khi A Nhất nghe thấy tiếng leng keng bên cạnh thì hoảng hồn đứng dậy, không ngừng xua tay:

- Tiền bối! Thứ này quá quý giá, vãn bối thật không dám nhận.

Nam tử ngây thơ tưởng đâu Diêm Đế muốn tặng Lục Đạo Tích Trượng cho mình.

Gương mặt oai nghiêm luôn lạnh nhạt có chút co giật. Đây là lần đầu tiên Diêm Đế gặp được người tự tiện lấy đồ lại còn lớn tiếng ra bộ từ chối.

Gã gằn giọng:

- Như ta đã nói, thứ đó vốn không phải của ta. Nếu như ngươi đã có duyên với nó thì cứ lấy đi.

Nhận ra Diêm Đế đang tức giận, A Nhất cảm thấy nếu mình còn từ chối thì sẽ có chuyện chẳng lành.

Hắn khoanh tay, cung kính cảm tạ:

- Đa tạ tiền bối!

...

A Nhất lại trở lại với ghế đá, ngồi suy ngẫm câu chuyện mà Khinh Lôi kể cho hắn.

Vạn thánh kinh lại đều đều vang lên trong biển máu, hòa quyện với tiếng la hét oán hận.

Tử khí như đĩa đói, bám chặt lấy tinh thần của A Nhất.

Máu càng lúc càng ngập cao, những cái xác trôi nổi trên biển máu cũng vui vẻ nhảy lên nhảy xuống.

Ở trong địa ngục khô cằn này, A Nhất lại cảm nhận được con gió ướt át mát lạnh. Điều này là không thể, bởi thân căn của hắn từ lâu đã vỡ nát.

Hắn biết rõ hơn ai hết thực tại của mình đang dần sụp đổ.

- Vãn bối có còn tỉnh táo không?

Không có hồi âm!

Là do Diêm Đế không nghe thấy, hay là do hắn chưa hỏi? A Nhất cũng không để tâm nữa.

...

Thời gian trôi nhanh cũng khó lòng mài mòn được sỏi đá địa ngục.

A Nhất không biết Thiên Âm chi hồn ở trên cao đã niệm đến thánh nhân thứ mấy. Cũng không biết bản thân đã suy nghĩ qua bao lâu rồi.

- Kẻ sắp chết tìm ra được tiên dược, thế nhưng lúc đó đã quá muộn, thuốc không thể cứu hắn được... Quay ngược thời gian, đem tiên dược giao cho bản thân trong quá khứ... Vì sao tiên dược lại không thể cứu được hắn? Vì sao lại phải đem tiên dược về quá khứ? Nếu có thể trở về quá khứ, cứ diệt đi căn nguyên của bệnh tật không phải tốt hơn sao? Vì sao Khinh Lôi lại sợ mình đến vậy? Không mấu chốt không nằm ở điểm này. Tiên dược... tiên dược... Quá khứ của kẻ sắp chết...

Thế rồi đến một hôm nọ, ngay cả lý do vì sao mình lại phải phân tích cái câu chuyện vớ vẩn kia, hắn cũng không còn nhớ rõ.

Thiên Âm chi hồn vẫn miệt mài tụng niệm:

- ... Mỗi thế giới, vạn thánh nhân...

Thần thức dần trở nên mông lung, một suy nghĩ vẩn vơ chợt hiện ra trong đầu A Nhất:

- Thánh nhân quay trở lại quá khứ được không?