Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 134: Tân giáo




Hai cha con lão Bắc, Bắc Diệp và Bắc Ngô chở một chiếc xe ngựa xếp đầy lụa vào thành Mộc Dương.

Suốt cả đoạn đường, thanh niên ngồi bên mớ vải vóc liên tục lấy tay sờ sờ bụng, cảm nhận được viên linh thạch cồm cộm bên dưới đai lưng hắn mới yên lòng.

Lão Diệp nhắc nhở:

- Khi vào thành nhớ kiềm chế cái tay lại một chút để tránh đưa tới người khác chú ý!

Linh thạch ở Mộc Dương thành cũng không phải vật hiếm lạ gì, vả lại trong thành tuy hơi hỗn tạp một chút nhưng trị an vẫn là khá tốt. Chỉ có điều hai cha con này lần đầu tiên cầm vật quý giá đến vậy nên hơi bối rối.

Vừa bước vào cổng thì hai cha con họ Bắc đã ngỡ ngàng vì cảnh quang thay đổi quá nhiều.

Những hàng quán lầu trọ ngay trên đường chính không biết đã bị dời đi đâu rồi, để lại một quảng trường rộng rãi.

Chính giữa quảng trường được đặt một bức tượng lớn.

Bức tượng một nam nhân đeo mặt nạ gỗ. Tượng đá đứng đó, đôi tay thả lỏng bên hông, dáng vẻ không oai vệ, dữ tợn, hay trang nghiêm. Ấy vậy mà trên quảng trường lại có rất nhiều người đang lễ bái hắn.

Họ chắp hai tay che trước mặt rồi cúi người trước tượng đá. Một vài người đứng ở hàng đầu tiên còn đeo mặt nạ gỗ tượng tự như điêu khắc, chỉ khác là mặt nạ của bọn họ có khoét mắt mũi.

- Đó chẳng phải là Nhất đại ca sao?

Bức tượng thật rất giống A Nhất, không khác gì lúc hắn hay ngẩn người ở vườn sau, đăm chiêu nhìn nương dâu cả.

Lão Diệp quay đầu la mắng:

- Ngươi bớt nói nhảm một chút đi! Ngươi không thấy mấy người phía kia cũng đeo mặt nạ sao? Nhất tiên sinh chắc là cũng theo giáo phái này.

Tuy nói vậy nhưng trong lòng lão cũng khá bàng hoàng. Từ nhỏ đến giờ lão luẩn quẩn ở địa phận này mà chưa bao giờ nghe nói đến chuyện Mộc Dương thành thờ cúng thần phật quy mô lớn như vậy bao giờ.

- A! Con biết rồi! Nhất đại ca đến thôn chúng ta là muốn truyền bá đạo giáo!

Lão Diệp cũng cảm thấy điều này rất hợp lý. A Nhất dạy dỗ bọn trẻ lại còn cho họ tài phú, hẳn là muốn lấy lòng mọi người để dễ cho việc truyền đạo.

Nghĩ vậy Lão Diệp có hơi thất vọng, lắc đầu.

- Thôi! Chúng ta đi bán lụa. Món đồ kia chúng ta đem về trả cho Nhất tiên sinh.

Vì tài phú mang tâm cơ nên lão không muốn vì vật này mà số phận của cả thôn bị người khác định đoạt.

Khi đi ngang qua tượng đá, Bắc Diệp ngẩng đầu nhìn chiếc mặt nạ đầy vân gỗ trên tượng đá.

Gương mặt vô bi vô hỉ lại dường như đang nhìn lão mỉm cười.

Niệm lực của thế giới này đáng sợ như vậy đó! Lòng tin đủ mạnh mẽ thì tượng đá thờ mãi cũng linh.

Cũng may mắn là bọn họ đã thờ đúng người. “Huyết Tu La” mà họ thờ phụng chính là Nhân Hoàng chấp chưởng nhân giới. A Nhất bất tri bất giác lại thu nhận được lực lượng hương quả của dân chúng Mộc Dương thành, lại trở nên mạnh mẽ hơn.



Hai cha con lão Bắc vừa đem lụa đến đoạn đường quen thuộc chuyên mua bán vải vóc thì có tiếng nữ tử kêu:

- Diệp thúc! Ngô đệ!

Vân Dung đứng ở bên đường vẫy vẫy tay, trên mặt vẫn phấn son đậm lòe loẹt.

Hai người dừng lại xe ngựa. Lão Diệp cười tươi.

- Dung cô nương!

Nhà trọ Lưu Vân vẫn luôn giúp Bình An thôn mua lương thực với giá rẻ nên lão rất quen thuộc với Vân Dung.

- Diệp thúc lại đi bán lụa phải không? Phố vải vóc đã dời về phía nam ngoại thành rồi.

Diệp lão cũng mang máng đoán được lý do, hỏi:

- Quảng trường gần cổng thành là chuyện như thế nào vậy?

Vân Dung tự tiện chiếm một chỗ trên xe ngựa bên cạnh lão Diệp.

- Đó là tôn giáo mới của Mộc Dương thành đó! Do chính thành chủ Đường Thế lập ra.

Bao đời nay vẫn vậy, thần thánh cứu người, người được cứu lại tạo ra tôn giáo.

- Lúc đầu chỉ là dựng tượng để tỏ lòng cảm kích với vị thần tiên đã giải cứu Mộc Dương thành. Trường cảnh lúc đó thật rất đáng sợ, đám giặc kia nổ tung, mưa máu thấm đẫm ngoại thành Mộc Dương…

Vân Dung còn ba hoa là Huyết tu la từng dùng cơm ở nhà trọ Lưu Vân.

Xe ngựa đi được một quãng, nàng mới trở lại chuyện cũ.

- Vị thần tiên đó quả thật rất linh thiêng… Người đau ốm thành tâm cầu nguyện tượng đá thì bệnh tật liền tiêu tan. Mười lần như mười.

Bắc Ngô vẫn không giữ được cái miệng, chen ngang một lời:

- Vậy thì đúng rồi! Năm nay thời tiết thay đổi thất thường như vậy mà trong thôn lại hoàn toàn không có người đau ốm. Nhất định là do được vị thần linh đó phù hộ.

Lão Diệp lấy cây roi ngựa đánh vào đùi của Bắc Ngô rồi mới nói với Vân Dung:

- Không giấu gì Dung cô nương, ba tháng trước có một giáo đồ đến ở trong thôn.

Vân Dung nhíu mày, nghĩ không thể nào! Bức tượng cũng chỉ mới được dựng lên hai tháng trước mà thôi.

- Ba tháng trước?! Có khi nào…

Nhưng rồi nàng cười xòa, dẹp suy nghĩ đó qua một bên.

- Không thể nào! Thần tiên làm sao có thể cư ngụ tại thôn nghèo tồi tàn như Bình An thôn được.



Thần tiên A Nhất lại không nghĩ vậy!

Lúc này hắn đang thỏa mãn nằm trên chiếc ghế nghỉ dài. Chính hắn vào rừng chẻ trúc, rồi cũng hắn hì hục bện dây mây rừng để cột thành.

Nhân Hoàng trở mình. Cái ghế nằm cũng kẽo kẹt trở mình theo làm hắn cười thích thú.

Khoảnh khắc những tiếng nói ma mị lải nhải bên tai ngừng lại, nhạc rừng và tiếng thoi đưa ru hắn chìm vào giấc mộng mị.