Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó

Chương 133: A nhất tiên sinh




Bình An thôn có thêm một nam nhân nhưng thôn nhỏ lại càng thêm vắng.

Trước kia, mấy đứa trẻ lớn nhỏ ngoài phụ giúp gia đình thì vẫn hay chạy nhảy quanh thôn. Bây giờ thì cả đám vô công rồi nghề đó đã túm tụm sau nhà A Nhất để học chữ.

Nào chỉ bọn chúng, thi thoảng cũng có người lớn không ngại mà đến dự lớp của hắn. Cũng không phải vì họ hứng thú với chữ nghĩa mà là hứng thú với những câu chuyện hắn kể cho đám nhỏ sau buổi học.

Một trong những người đó là Suốt.

Suốt rất thích nghe A Nhất kể chuyện, những câu chuyện kỳ bí, huyền ảo nhưng không hiểu sao lại chứa một tia chân thật, cứ như thể chúng đã từng xảy ra vậy.

Một đứa bé chừng năm tuổi ôm chiếc ghế đẩu rời khỏi bàn dài chạy đến ngồi sát cạnh A Nhất. Rồi cả đám trẻ và Suốt cũng bắt chước làm theo.

Tuy đã mất đi Thân Căn, A Nhất vẫn cảm thấy rất ấm áp.

Mặt nạ gỗ vẫn một thân áo trắng, lưng dựa ghế, từ tốn kể:

- … Cuối cùng Thiên Đông Phong cũng cũng hoàn tất vận mệnh của mình, trở thành Chuyển Luân Thánh Vương, chấp chưởng Nhân giới. Nhưng ngay sau đó người từ bỏ ngai vàng, bỏ lại tất cả, chèo một chiếc thuyền độc mộc ra Vô Tận hải chỉ vì một lời hứa với Tu La vương Diệu Hảo Âm.

A Nhất bắt chước Tịch Diệt đạo tổ, chầm chậm vươn tay lên chiếc bàn gỗ nho nhỏ bên cạnh mình rồi châm một tách trà nguội. Chỉ khác đây là trà lá dâu tằm chứ không phải linh trà có hương khói nghi ngút kia.

Hắn gỡ mặt nạ Nhân Hoàng ra đặt một bên rồi nhâm nhi tách trà loãng.

Hắn đến đây cũng đã được ba tháng rồi, mọi người trong thôn ai cũng biết A Nhất đeo mặt nạ không phải để che giấu dung mạo mà chỉ là vì thói quen.

Một bé gái buồn bực hỏi:

- Vì sao lại phải khổ sở như vậy?! Mụ Tu La vương kia cũng đâu còn phải là hoàng hậu nữa.

Tiểu nha đầu nhiều tình cảm hai mắt đã ươn ướt.

A Nhất hướng lên trời thầm tạ lỗi với Tu La bà bà:

- Trẻ nhỏ vô tri, mong tiền bối đừng trách tội.

Ngồi ở phía sau cô bé, Suốt nước mắt thấm đẫm lên tiếng giải thích:

- A Tu La vương vẫn là hoàng hậu kia! Bà ta dù lấy lại ký ức của kiếp trước thì tất cả những ký ức tốt đẹp của kiếp này với Thiên Đông Phong vẫn còn đó…

A Nhất đặt tách trà xuống, đính chính:

- Cũng không ai biết Diệu Hảo hoàng hậu có nhớ những ngày tháng ở bên Thiên Đông Phong hay không. Nhưng mà dù có nhớ thì lại sao chứ?! Chút kỉ niệm đó đối với thần nhân như Tu La vương chẳng khác gì một giấc mộng xuân cả!

Nghe đến đây tiểu nha đầu vừa hỏi ban nãy bật khóc nức nở, A Nhất cười ha hả xoa xoa đầu bé gái.

- Nào nào! Chẳng phải Thiên Đông Phong vẫn không bỏ cuộc đó sao? Một ngày nào đó người sẽ trở về từ Vô Tận Hải. Bọn họ sẽ được trùng phùng.

- Nhưng mà lỡ như mụ ta không giữ lời, chỉ muốn đùa giỡn với A Phong thì sao?

Nghe đứa bé gọi lão chèo thuyền ở Vô Tận Hải là A Phong, lông tóc A Nhất dựng ngược. Hắn lại hướng về phía Vô Tận Hải xa xăm, thầm tạ lỗi:

- Trẻ nhỏ vô tri! Mong tiền bối đừng trách tội!

Rồi hắn lại an ủi tiểu nha đầu:

- Tu La tính khí cao ngạo, nhất định sẽ không nuốt lời.

Một đứa bé nam chừng bảy tám tuổi ngáp dài nói:

- Đệ muốn nghe truyện Long Nhất cơ.

Mấy đứa trẻ khác phá lên cười vì Tiểu Bảo cứ thích A Nhất kể đi kể lại câu chuyện đó.

Nhân Hoàng đeo lên chiếc mặt nạ rồi chậm rãi đứng dậy nói:

- Hôm nay đến đây thôi!

Trông hắn ra vẻ cũng rất có phong phạm danh sư.

Mấy đứa nhỏ nhao nhao gói giấy bút, khiên mực rồi đem chúng cất lên cái kệ nhỏ trong nhà.

Suốt chợt nhớ ra lý do chính vì sao nàng đến đây.

- Ngày mai Diệp thúc và Ngô đệ vào thành bán lụa và mua hàng hóa cho thôn. Ca có muốn gửi mua gì không?

A Nhất nói:

- Một ít giấy mực và vài cuốn sách cho đám trẻ…

Hắn lấy trong túi vải bên hông ra một viên linh thạch thô ráp, hơi mờ.

- … Muội nhờ cha con họ mua cho mọi người trong thôn nhiều vật thực một chút.

Suốt chưa bao giờ thấy linh thạch. Ngay cả linh thạch nhân tạo do Lưu Ly quốc lưu hành cũng chưa. Nhưng nhìn những điểm sáng lấp lánh đang chậm chạp di chuyển bên trong viên đá nhỏ, nàng cũng đoán được nó là linh thạch.

Một viên nhỏ có giá trị bằng chục rương vàng.

Nữ tử hết sửng sốt rồi thì xua tay liên tục:

- Thứ này quá quý giá!

Nhân hoàng hạ lệnh:

- Cầm lấy đi nào!

Suốt không hiểu sao mấy chữ của A Nhất lại rất có sức thuyết phục, khiến nàng cảm thấy nhận viên linh thạch này là việc nên làm.

Suốt cầm viên linh thạch mát rượi cười đùa nói.

- Nhất đại gia cứ yên tâm! Giấy mực thượng hạng, đảm bảo sẽ khiến đại gia hài lòng.

Tuy không biết vì sao thái độ của Suốt thay đổi trái ngược trong khoảnh khắc như vậy nhưng hắn cũng không để trong lòng.

Thân hình nhược liễu phù phong của Suốt rời khỏi căn nhà nhỏ.

A Nhất lại ra vườn sau lắng nghe giai điệu của rừng núi.



Hắn mở lòng bàn tay, một viên sỏi bay đến nhẹ rơi vào.

Viên đá cuội đen xám lại trở nên trong suốt, tuy bề mặt của viên đá có chút thô ráp, lại hơi mờ.

A Nhất nắm chặt viên đá.

Vị thần linh mù lòa ẩn hiện sau lưng hắn. Gương mặt thần thánh vẫn vô bi vô hỉ, lười nhác mở miệng ngâm một chữ “Linh”.

Đây là thanh âm thứ nhất của Thiên Âm chi hồn.

Từng tia linh khí yếu ớt trong thiên địa luồn qua khe rãnh giữa những ngón tay thon dài, len lỏi chui vào bên trong viên đá.

Niệm lực của hắn không hay biết đã tiến thêm một bậc, đạt đến mức độ có thể khống chế linh khí thiên địa để huyễn hóa thần thông.

Phải chăng vì hắn dạo này tiên phong đạo cốt, rất có phong phạm thánh nhân nên lão thiên gia cảm mến, truyền cho hắn chút niệm lực?

Nếu không phải vậy thì có lẽ là do hắn tìm lại được một mảnh thần hồn đã mất, cũng có thể là vì những tiếng lải nhải vẫn hay chập chờn bên tai.

Hoặc có lẽ là do Bình An thôn...

Dù là do gì đi nữa thì vô linh căn A Nhất cũng đã đạp ra một bước này, trở thành một tu sĩ Thần Thông cảnh.

Mặt nạ gỗ hướng đầu về phía xa nhẹ than:

- … Có lẽ vận mệnh là có thật!